Tránh Xa Tôi Ra Một Chút!

Chương 43: Nghịch ngợm




Cả một ngày nghỉ dài, không khi nào là anh không bám dính lấy An Nhi viện cớ thèm thuốc để được hôn môi. An Nhi giờ đây đang ngồi trên giường chăm chú, tập trung vào cuốn tiểu thuyết ngôn tình, vậy mà anh cũng không buông tha, tiến tới làm phiền cô. Hàn Võ Ngôn ngồi xuống bên cạnh đưa mũi cọ cọ vào vai cô bắt đầu giở trò mè nheo.

- An Nhi... anh thèm thuốc... miệng nhạt lắm rồi này...

- Ưm... em đang đọc truyện mà, anh không thấy sao?

- Hôn một cái sẽ không làm phiền em nữa.

- Nào... sáng giờ anh quậy quá rồi đấy.

- Đi mà, một cái thôi... hôn phớt cũng được.

An Nhi bất lực quay qua hôn chụt lên anh một cái, Võ Ngôn như vậy lại dám nuốt lời kéo cô vào nụ hôn sâu. Mà cô bây giờ đâu còn cách nào khác, lời nói ra vẫn là không thể nuốt lại được. Biết như vậy đã mặc xác anh.

Tối hôm ấy, Hàn Võ Ngôn cứ nhéo nhéo bên tai cô khiến An Nhi bực tức. Môi cô bị anh hôn đến mức sưng tấy, cái tên trước mặt đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc mà.

- Hàn Võ Ngôn, anh mau dừng lại cho em.

- Anh thèm thuốc thật mà.

- Anh kiếm chuyện gây sự với em thì có. Có thấy môi em sưng lên hết rồi không? Anh không biết thương em à?

Võ Ngôn nhìn môi cô, hình như anh hơi quá trớn rồi. Có chút xót người yêu nên đành buông tha cho môi cô. Lần này không dám làm càn chỉ dám hôn chụt vào môi cô.

- Xin lỗi, anh xuống nhà pha sữa cho em... không hôn nữa...

- Ừm.

Hàn Võ Ngôn quay người rời khỏi phòng, An Nhi cầm lấy điện thoại tìm kiếm thử xem có thứ gì giúp anh cai thuốc hiệu quả hay không. Vài món cũng khá hay ho, An Nhi không trần trừ mà đặt mang hết về. Cách hôn môi này chỉ làm anh nhây hơn chứ không hề có hiệu quả gì hết. Hàn Võ Ngôn nhiều lúc vẫn lén lút hút thuốc sau lưng cô, quả là thoái quen khó bỏ mà.

Võ Ngôn xuống dưới nhà lại đụng phải quản gia Khương, nhìn ông đang rút xương mấy cái chân gà liền bật cười. Cái này hình như là do cô nàng nhà anh đòi hỏi rồi đây.

- An Nhi gọi ông làm à?

- Vâng, tôi tiện thể rút xương cho tiểu thư dễ ăn.

- Cô ấy thèm vậy chứ cũng không ăn nhiều đâu.

- Dạ vâng.

Hàn Võ Ngôn quay lại làm nhiệm vụ chính của mình. An Nhi thích uống sữa ấm nên anh cũng phải canh chỉnh lượng nước hợp lý. Quản gia Khương đứng đó như nhớ ra gì liền lên tiếng hỏi anh.

- Tiểu thư nói muốn ăn nhiều xoài chua... thiếu gia... không phải cả hai đã có...

Hàn Võ Ngôn nhíu mày đưa mắt lên nhìn quản gia Khương.

- Ý ông là có bầu sao?

- Hình như là vậy...

- An Nhi thích ăn xoài chua đó giờ mà, đừng nghĩ nhiều.

- Vâng.

Tuy miệng nói như vậy nhưng trong lòng Hàn Võ Ngôn đã vô cùng hào hứng. Nếu An Nhi thật sự mang thai thì nhà này sẽ vui biết mấy. Anh cũng không còn trẻ, cũng cần những đứa nhỏ vây quanh, nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc.

Trở lên lầu, anh đặt sữa lên bàn cho cô. An Nhi uống cạn ly sữa, cười híp cả mắt khi được anh người yêu chăm sóc. Hàn Võ Ngôn đứng tây ngây ở đó nhìn chằm chằm vào bụng cô.

- An Nhi... em có phải có thai rồi không?

- Anh nói gì vậy?

- Hả?... tại anh nghe quản gia Khương nói em thèm xoài chua.

An Nhi bật cười ngồi dậy vòng tay qua ôm lấy cổ anh. Hôn chụt lên môi anh một cái phì cười.

- Em trước giờ vẫn thích xoài chua mà.

- Haha... anh cũng nghĩ vậy.

- Anh là tên ngốc sao? Chúng ta quan hệ cũng chỉ mới cách đây vài ngày, cái gì mà mang thai chứ.

Hàn Võ Ngôn nghĩ lại cũng cảm thấy bản thân quá ngốc. Anh nằm xuống giường, tâm trạng như vậy lại có chút trùng xuống.

An Nhi bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Dưỡng da xong xuôi liền leo lên giường ôm chặt lấy anh hạnh phúc.

- Võ Ngôn, ngủ ngon.

- Ngủ ngon.

Tự cho bản thân suy nghĩ nhiều, Võ Ngôn anh bây giờ đã có được An Nhi, đây chẳng phải là chuyện hạnh phúc nhất sao? Chuyện con cái thì vẫn nên để sau này tính, ít nhất là khi cả hai đã kết hôn. Cứ như vậy, cả hai dần chìm vào giấc ngủ sau một ngày nghỉ thoải mái.

Sáng hôm sau, chuông báo thức đánh inh ỏi khiến An Nhi mệt mỏi ngồi dậy. Vỗ vỗ vài cái lên người anh, Hàn Võ Ngôn cũng từ từ mở mắt. Cả hai không ai có chút sức sống khi bước vào một tuần mới. Hàn Võ Ngôn bước xuống giường tranh thủ vệ sinh cá nhân. An Nhi ngồi trên giường gật gù chờ anh, tới khi anh bước ra mới thẩn thờ bước vào phòng tắm.

An Nhi hôm nay mặc lên mình bộ vest nữ trắng. Nhìn vào cô chỉ toát lên nét của một nữ nhân thành công, đâu đó là sự gai góc, trưởng thành và nghiêm túc.

Người phụ nữ thật sự chỉ có thể trẻ con khi ở cạnh người đàn ông của đời mình. Trong bộ vest trưởng thành, An Nhi mè nheo trong lòng của Hàn Võ Ngôn

- Anh... em buồn ngủ lắm...

- Là đang muốn nhõng nhẽo anh sao? Hôm nay có cuộc họp cổ đông quan trọng. Ráng một chút rồi anh cho em ngủ.

- Ừm.

- Bây giờ thì xuống nhà ăn sáng thôi.

An Nhi vẫn còn mệt mỏi vì muốn ngủ thêm. Ngồi trên bàn ăn, cô ủy lại hết vào người anh, anh đút thứ gì sẽ ăn thứ đó, không đòi hỏi cũng không kén chọn. Hàn Võ Ngôn thì khỏi nói, chăm sóc cho An Nhi là niềm vui của anh, vì vậy mà cũng gắp lia lịa khiến cô ăn thôi cũng không mệt.

Rời khỏi Hàn Gia, Võ Ngôn lái xe đưa cô tới tập đoàn. Sảnh lớn tập đoàn lúc nào cũng đông đúc, kẻ vào người ra. Bước vào tập đoàn, An Nhi khoác vào tay anh như muốn khẳng định chủ quyền. Nhân viên đi ngang họ đều phải cúi đầu kính nể. Sự đẹp đôi của họ khiến tất cả đều phải ngưỡng mộ và thầm mong sẽ gặp một tình yêu to đẹp như vậy.

Trở về phòng, Lục Thiên Phi đưa cho anh vài giấy tờ quan trọng. Những buổi họp cổ đông lớn như vậy cũng chỉ có Lục Thiên Phi giúp anh chuẩn bị tất cả mọi thứ.

Hàn Võ Ngôn xem qua một chút, anh hài lòng đứng dậy cầm theo tài liệu tiến về phía phòng họp. Tất cả các cổ đông đã chờ sẵn, Hàn Võ Ngôn hài lòng gật đầu bước lại chiếc ghế quyền lực của mình.

- Chào tất cả mọi người.

Phòng họp căng thẳng bởi khí chất của anh. Hàn Võ Ngôn nhìn bản kế hoạch từ giám đốc thiết kế thuộc lĩnh vực thời trang của tập đoàn mà nhíu mày đánh giá.

- Từ khi nào lĩnh vực này lại xuống cấp trầm trọng như vậy? Thứ mà tôi cần là chất lượng, không phải là giá cả.

- Chủ tịch, tôi biết Hàn Thị là một tập đoàn lớn. Anh nên biết tầm ảnh hưởng của Hàn Thị, mỗi lần ra bản thiết kế mới đều có sức ảnh hưởng lớn từ đám đông. Thế nhưng không phải ai cũng có thể sở hữu được, điều này là quá bất công với những người không đủ điều kiện kinh tế nhưng lại thích sản phẩm của chúng ta.

Hàn Võ Ngôn sâu trong ánh mắt chính là sự tức giận vô cùng. Anh ném thẳng bản thiết kế mới xuống đất trước sự ngạc nhiên của dàn cổ đông. Điều này đã khiến giám đốc thiết kế thời trang vô cùng bất bình, Hàn Võ Ngôn đưa cặp mắt lạnh tanh về phía hắn lên tiếng

- Ý giám đốc đây là muốn biến cái lĩnh vực thời trang của Hàn Thị thành một thương hiệu bình dân?

- Rõ ràng chủ tịch biết tôi không có ý đó.

Hàn Võ Ngôn liếc nhìn cả căn phòng họp rộng lớn. Mọi cổ đông mỗi người một tâm trạng, sợ sệt có, bất bình có. Giọng anh đanh thép dần vang lên

- Các người nghĩ cái hiệu ứng đám đông mà các người thu được là gì? Nó chẳng phải là chất lượng hay sao? Nếu bây giờ các người mang những thứ tầm trung này lên thì ai nhìn ngó đến mấy người? Thứ họ nhìn đến không phải là cái mác Hàn Thị mà là chất lượng sản phẩm. Nếu chất lượng sản phẩm không ra gì thì có 10 cái mác của Hàn Thị cũng chẳng ai bận tâm đến các người đâu.

- Chủ tịch...

- Tan họp! Các lĩnh vực còn lại ngày mai tiếp tục báo cáo. Bất cứ lĩnh vực nào còn mang một chất lượng rẻ mạc, tầm trung thì lập tức rút khỏi Hàn Thị!

Anh bực tức bỏ ra ngoài khiến An Nhi lo lắng. Lần này, các vị cổ đông hình như đã phạm vào quy tắc làm việc của anh rồi thì phải. Không gian phòng họp lắng xuống khiến các vị cổ đông thở phào

- Tôi nghĩ chủ tịch nói đúng, đám đông mà chúng ta thu hút được là bởi vì sản phẩm của Hàn Thị luôn đạt ở chất lượng cao. Chúng ta suy nghĩ đến kinh tế nhưng lại quên mất Hàn Thị là cái nôi sản xuất của tinh hoa. Nếu thật sự đưa những sản phẩm tầm trung ra thị trường, sẽ ảnh hưởng đến toàn tập đoàn.

- Tôi cũng đồng tình với chủ tịch.

Dàn cổ đông xì xào bán tán sau những quyết định của anh. An Nhi dọn dẹp một chút cúi chào các vị cổ đông ra ngoài. Mở cửa phòng làm việc của anh. Hàn Võ Ngôn nóng giận nới lỏng cà vạt, mở luôn vài cúc khuy áo. Anh hạ người xuống ghế sofa khó chịu, thật sự anh không nghĩ sẽ có ngày các giám đốc lĩnh vực lại muốn thay đổi cách làm việc của anh như vậy. An Nhi bước vào ngồi xuống cạnh anh

- Đừng giận nữa, bọn họ cũng chỉ muốn là sẽ nới rộng lượng khách hàng thôi mà anh.

- Anh biết, nhưng em nghĩ đi. Nếu bây giờ đưa những sản phẩm đó ra ngoài thì những người dẫn đầu xu hướng thời trang thèm ngó ngàng tới sao?

Hàn Võ Ngôn hình như đang rất tức giận thì phải. Ngay cả lời cô nói còn bị anh phản bác gay gắt. An Nhi vòng tay qua cổ anh

- Được rồi, đừng nóng nữa mà. Dịu xuống một chút, em thưởng anh một nụ hôn.

Hàn Võ Ngôn nhếch môi áp tay lên má cô mà cuốn vào nụ hôn sâu. Cho dù có đang tức giận tới đâu thì vẫn là không thể khống chế lại sự ngọt ngào này của cô mà

- Em như vậy sau này sao anh dám la em đây?

- Anh mới là không thể, anh dám la em thì em dám khóa mỏ anh lại... cấm anh hôn em nữa.

- Hình phạt như vậy nặng tay lắm đấy.

An Nhi bật cười hôn chụt lên môi cô. Hàn Võ Ngôn yêu thương cô nhiều như vậy, làm sao nỡ la mắng cô đây.