Mặt của cô bị một đôi bàn tay ôm lấy, giữ chặt vào cánh cửa phòng bệnh, lưng của cô dính chặt vào thân thể của một người đàn ông. Tư thế này là cái tư thế gì chứ, Tô Hoa ưỡn ẹo thân thể, miệng không ngừng kêu ô ô bày tỏ bất mãn.
Trên cổ chợt bị một luồng khí nóng thổi qua, làm cho cô không khỏi giật mình. Cổ chính là nơi mẫn cảm nhất của cô, chỉ cần hơi đụng đến liền thấy ngứa muốn chết, huống chi là cái loại thổi hơi như có như không này! Thân thể của cô không ngừng run lên, đôi tay bắt chéo ra sau lưng cố gắng đẩy Lão Thẩm ra, đáng tiếc tay lại đặt không đúng vị trí, tay phải thế mà lại nắm trúng vật tượng trưng nam tính. Càng khó là ở chỗ, cô vẫn còn chưa hề phát giác ra, cứ ngu ngơ mè nheo một lúc lâu, trong lòng lại không khỏi nổi lên nghi ngờ : Cái thứ gì thế này, thật thô cứng, đã thế lại còn có thể càng ngày càng lớn lên .
Lớn lên, lớn lên. . . dựng lều? Phốc, cô nhất thời không kịp phản ứng, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng, tay giống như là bị điện giật lập tức vung ra.
Vốn là biểu tình đang rất ngang nhiên đầy thú vị lại đột nhiên dừng lại. Lão Thẩm liền há mồm ngậm lấy vành tai của cô, hàm răng tỉ mỉ cắn dọc theo vành tai của cô, mùi vị quen thuộc không ngừng khuyếch tán ra trong khoang miệng, vị ngọt, mùi thơm ngát, mê người vô cùng. Anh một đường hôn dọc theo cẩn cổ Tô Hoa, lúc mạnh lúc nhẹ khiến cô không kịp chuẩn bị. Bị thương nằm viện mấy ngày này, có trời mới biết anh phải cố nhịn khổ cực biết bao nhiêu, anh thề từ nay về sau sẽ không để cho kẻ nào có cơ hội làm anh bị thương nữa.
Bị buộc cấm dục thật sự là muốn lấy mạng anh mà, hôm nay thật vất vả mới có thể khôi phục, dục vọng của anh hiện tại trào dâng như nước lũ hung mãnh cuốn cuộn chảy tới, anh thật lo lắng mình sẽ khiến cô bị hành hạ tới thê thảm. Cho nên Lão Thẩm cố gắng để cho mình buông thả bớt dụng vọng ở trên môi cô, để có thể giữ được chừng mực hơn ở phía dưới. Lão Thẩm không cho phép bất luận kẻ nào có thể làm tổn thương tới người phụ nữ của mình, bất luận kẻ nào, dĩ nhiên cũng bao gồm cả anh!
Lão Thẩm tỉ mỉ hôn, khí nóng càng ngày càng nóng rực, Lão Thẩm quay người cô lại, nhìn thẳng vào đôi mắt cô, mặt mày tươi cười, đôi tay cũng không an phận một tay tiến vào thăm dò phía trong quần áo cô, cách áo ngực xoa nắn mềm mại của cô. Rất nhanh đỉnh dồi mềm mại kia lập tức đứng thẳng dưới tay Lão Thẩm, thật giống như muốn bứt tung áo ngực nhảy ra ngoài. Lão Trầm nhếch môi, sờ tới sau lưng, mở khuy áo.
Tô Hoa cảm thấy trước ngực chợt lạnh, cô liền tỉnh táo lại trong sự mê muội, cô trừng mắt nhìn quanh, mang oán hận: "Lão Thẩm thối, nơi này là bệnh viện, ngươi. . . . . . A. . . . . ." Ngay sau lời nói của cô, Lão Thẩm chợt dùng thêm sức lên hai tay, tay của Lão Thẩm giờ phút này đang siết chặt mềm mại của cô, vô cùng chăm chú xoa nắn. Cảm giác vừa đau lại vừa tê dại khiến Tô Hoa không nhịn được kêu lên, đáng tiếc vừa kêu dứt lời thì cô lạp tức hối hận. Hiệu quả cách âm của bệnh viện cho dù có khá hơn nữa thì cũng không nhịn được kích tình như vậy của bọn họ nha!
Cô ngước mắt nhìn lên người đàn ông đang bị lửa dục thiêu đốt kia, bất đắc dĩ, giang hai cánh tay ôm lấy cổ anh, sau đó eo thon nhỏ cũng đẩy lên phía trước, đẩy dần Lão Thẩm một đường ngã thẳng lên trên giường bệnh.
Cảm thấy sự chủ động của cô, Lão Thẩm càng thêm hưng phấn, mặc cho Tô Hoa đẩy ngã anh xuống giường, sau đó nhíu mày cười một tiếng, tựa như đang khích lệ cô tiếp tục cố gắng.
Lão Thẩm ở phòng bệnh riêng biệt nên có không ít điểm thuận lợi, nhưng mà đối với anh giờ phút này mà nói, điều tốt nhất khi ở phòng bệnh này chính là cái giường cực lớn!
Tô hoa nhảy lên giường, cưỡi lên người Lão Thẩm , mặt mày như tơ, cô lè lưỡi liếm một vòng quanh cái điểm đỏ ở trên ngực anh, cảm thấy trong người anh cũng đang gợn sóng, cái lều phía dưới càng thêm dựng cao. Mà giờ khắc này Lão Thẩm cũng không vội tiến công, ngược lại cứ mặc cho cô làm xằng làm bậy.
Lúc này, Tô Hoa chợt kéo chăn, sau đó đè ở trên người Lão Thẩm, còn mình liền lăn một vòng nhảy đến dưới giường, cô gắt gao nắm chặt hai đầu chăn, thở hổn hển nói: "Cái lão hạ lưu này, thân thể còn chưa kịp hồi phục thì đã muốn vận động mạnh, ngộ nhỡ lại bị thương lại thì làm thế nào? Em không muốn nửa đời sau của mình lại phải phục vụ cho một lão già bán thân bất toại đâu!"
Lão Thẩm cau mày, phía dưới cũng đã muốn nổ tung tới nơi rồi, thanh âm trầm thấp giống như là vang lên từ trong sa mạc: "Em cho rằng một cái chăn nho nhỏ cùng một cái giường như thế này thì có thể vây được anh sao? Hơn nữa. . . . . ." Anh chợt lộ ra cái loại biểu tình điên cuồng nóng nảy trong truyền thuyết, làm cho trái tim nhỏ hung hăng của cô trở nên lưỡng lự: "Anh đã tốt lắm rồi, em sẽ biết rất nhanh thôi."
Lão Thẩm nói xong câu này thì Tô Hoa đã tin hơn phân nửa, anh ngày thường thân thể rất khỏe mạnh, tốc độ phục hồi lại vô cùng thần kỳ hiện tại đã gần bằng lúc trước, vậy mà cô còn lo lắng chuyện vận động mạnh sẽ làm anh bị thương không khác nào là cười nhạo anh! Ý nghĩ trong đầu còn chưa kịp hoàn chỉnh thì Tô Hoa đã bị buộc thối lui hai bước, cả người dính vào vách tường.
Lão Thẩm không do dự nữa, ngang nhiên đem vật to lớn kia áp sát vào bắp đùi Tô Hoa, không ngừng ma sát. Mặc dù cách hai tầng vải vóc, cô thậm chí vẫn còn có thể cảm nhận được rõ ràng từng nhịp đập của các mạch máu trên vật to lớn ấy, nó từng phát từng phát đụng chạm vào bắp đùi của cô, nóng rực, ướt át còn dâng lên một cảm giác thoải mái khó nói thành lời. Thân thể rất rõ ràng nói cho cô biết: muốn, càng muốn có nhiều thêm sự xâm nhập khác.
Vì vậy cô đưa lên đôi môi của mình, dùng sức mút vào lửa nóng trong miệng của Lão Thẩm, giữa lúc răng môi giao hòa, cô yếu ớt nhớ tới: "Lão Thẩm, Lão Thẩm. . . . . ."
Người tình mê sảng chính là liều thuốc trợ tình tốt nhất, làm cho dục vọng dâng trào của Lão Trầm như được thoát ra theo từng hơi thở từng tế bào trên người.
Lão Thẩm thẳng tay loại bỏ chỗ quần áo vướng víu, để cho to lớn của mình ngang nghiên tiếp xúc với vườn hoa ấm áp của cô. Giờ khắc này anh điên cuồng muốn có được người phụ nữ trước mặt, muốn đi sâu vào trong cơ thể cô, mãnh liệt ra vào, so với bất kỳ lần nào trong quá khứ cũng là mãnh liệt nhất.
Anh ra sức dùng eo ếch đưa vật phái nam của mình ngang nghiên tiến thẳng vào vườn hoa ấm áp, con đường nhỏ hẹp kia cũng đã sớm ướt át bởi vì không chịu nổi sự ra vào không ngừng của anh mà co rút từng trận từng trận, trên mặt Tô Hoa cũng lộ ra thần sắc rối rắm, hàm răng của cô không còn cắn chặt môi dưới nữa mà thoải mái kêu rên.
Ánh mắt vui thích cùng nét mặt khổ sở cùng hiển hiện trên khuôn mặt cô, trong miệng lại không ngừng thốt ra những tiếng nức nở nghẹn ngào, ý thức của Tô Hoa đã bắt đầu tán loạn rồi, cô chỉ có thể theo bản năng ôm thật chặt thắt lưng Lão Thẩm, ngón tay bấm mạnh vào lưng anh.
Cảm thấy phần lưng đột nhiên xuất hiện cảm giác đau, Lão Thẩm cuối cùng tỉnh táo lại: sợ là mình đã quá nóng nảy. Cho nên anh cố gắng khống chế lại lực ra vào của mình , đồng thời rút ra một chút, khiến vật nam tính kia chỉ dừng lại ở phía ngoài vườn hoa ấm áp.
Theo động tác đột ngột rời đi của Lão Thẩm, trong cơ thể cô có một cảm giác trống rỗng khó nói nên lời, giống như nơi thuộc về anh bỗng dưng không còn, Tô Hoa không nhịn được nắm chặt bả vai Lão Thẩm, trong miệng lẩm bẩm: "Không cần ——" đồng thời bụng cũng nâng cao, đem chính mình hướng trong ngực Lão Thẩm đòi hỏi. Khi vật nam tính của anh lại tiếp tục ra vào, thì vẻ thỏa mãn lại hiện lên trên khuôn mặt cô.
Thấy ánh mắt cô mê ly giống như ánh mắt lười biếng của một chú mèo, trên mặt vẫn còn một màu hồng rực, tất cả những ám hiệu này là muốn nói cho Lão Thẩm biết rằng cô muốn. Mà cô chủ động đem chính mình đưa tới, càng khiến khát vọng đè nén đã lâu của anh được giải phóng. Anh ngang nghiên đem vật nam tính của mình đâm thẳng vào chỗ sâu nhất của cô, va chạm vào từng điểm từng điểm, khiến cả khu vườn đều run rẩy, sau đó dịch mật ướt át không ngừng chảy ra, thấm ướt hết cả của anh . . . . . . Lão Thẩm biết nơi đó là điểm mẫn cảm của Tô Hoa, vì vậy càng thêm ra sức không ngừng đâm chạm vào nơi đó, dần dần đưa cô lên đỉnh.
Thỏa mãn đến cực hạn lập tức như muốn đánh mạnh vào đầu cô, lý trí của cô sắp hỏng mất hoàn toàn, có một âm thanh không ngừng gào thét :yêu chính là ở cùng một chỗ, là kết hợp thật sâu với nhau! Cái loại hòa hợp hai làm một sung sướng tinh tế vô cùng, ở trong thân thể như dấy lên từng đợt cao trào. Thiên đường là cái gì, nhân gian là cái gì, hai người cùng ở một chỗ, và mình có thể đem toàn bộ tâm tư cùng thân thể giao cho anh đó chính là thiên đường của nhân gian!
Lúc động tình, Tô Hoa quên mình thốt lên: "Lão Thẩm, em yêu anh!" Thanh âm kia vô câu vô thúc, trong lúc hai người đang rong ruổi với đầy thích thú, thực sự đã thổ lộ hết tình cảm sâu đậm của họ không thể nghi ngờ.
Nghe nói như thế, Lão Thẩm tăng nhanh tốc độ phía dưới, vật nam tính kia nhanh chóng lao sâu vào, rút ra lại đâm sâu vào, mỗi một lần đều giống như muốn đâm rách toang cả vách tường hoa bên trong, mà vườn hoa ướt át kia mỗi một lần cũng đều thắt chặt như muốn giữ mãi vật đó của anh ở bên trong, không chịu buông ra.
Vui thích nhanh chóng lan rộng ra khắp không gian, hai người sau khi trải qua giai đoạn kích tình nhộn nhạo đạt được đến đỉnh cao dục vọng thì khắp người đã toàn mồ hôi, giống như những bông pháo hoa sau khi phóng lên tới nơi cao nhất liền nhanh chóng nở rộ khoe ra vẻ đẹp rực rỡ. trong thoáng chốc kia, là sự kích động khó nói lên lời, cả người giống như là bị tung lên thật cao, so với ngồi trên thuyền hải tặc càng thêm kích thích gấp trăm lần nghìn lần.
Cảm giác kia kéo dài hồi lâu, biết Tô Hoa đã phục hồi lại tinh thần, vật nam tính kia đã ngang nghiên bắn ra chất lỏng nóng ấm ở ngay lối ra vào trong cơ thể cô rồi. Cô sững sờ thật lâu, chờ tất cả bình tĩnh lại, lúc này mới phản ứng được , vì vậy nắm tay nện mạnh ở trên bả vai lão Thẩm: "Anh đã làm gì!"
Lão Thẩm hôn môi của cô, ngăn cản lời nói kế tiếp. Anh kéo thân thể mềm mại của Tô Hoa, đem cô ôm thẳng lên giường, đồng thời nhỏ giọng nói: "Xuỵt —— có người bên ngoài."
Tô Hoa quay đầu, nhìn khe nhỏ phía bên ngoài cửa hiện lên hai ba cái đầu, mấy cái đầu kia còn có điểm rất quen thuộc! Cô muốn hộc máu được không? bọn họ vì sao lại tới, bọn họ đã nhìn bao lâu, bọn họ đến tột cùng đã thấy cái gì?
Cô vừa đến bên giường liền lấy chăn quấn chặt mình và Lão Thẩm vào bên trong, bộ mặt xấu hổ không biết giấu vào đâu : Mặc dù chuyện tính phúc của vợ chồng là chuyện cực kỳ bình thường, nhưng có vợ chồng nào lại làm chuyện này trong bệnh viện? Lại có vợ chồng nào bị người khác bu lại nhòm trộm lúc mình đang làm?Này thì có khác gì với những người đóng phim sex đâu chứ?
Thật không còn mặt mũi nào ra ngoài gặp người rồi. Tô Hoa ánh mắt xốc xếch quét qua Lão Thẩm, vừa tức vừa ảo não: "Đều tại anh, ở đâu cũng giở trò hạ lưu được!"
Lão Thẩm cười vang lên: "Hạ lưu còn có thể phân biệt được ở đâu nên ở đâu không nên, vậy thì không phải là hạ lưu." Nói xong còn hôn trộm một cái, mặt thoả mãn.
Tô Hoa dán vào ngực của anh, ngón tay cái cùng ngón trỏ dùng sức kẹp lấy, siết chặt chấm đỏ nhỏ của Lão Thẩm kéo ra ngoài, sau đó buông tay! Cô bĩu môi: "Em có thể cho phép anh hạ lưu ở bất cứ nơi đâu, nhưng nếu anh dám hạ lưu không phân biệt đối tượng, vậy em nhất định. . . . . ." Cô dừng một chút, mặt lộ vẻ hung quang: "Giết chết anh!"
Bên ngoài chính là đám người Tiểu Bạch còn có Tiểu Lương, chuyến đi này bốn người đều là nhận được điện thoại của Lão Thẩm, sau đó vội vàng bỏ lại tất cả mọi việc ở phía sau nhất loạt lao tới, dù sao tất cả chí phí cùng tổn thất đều đã có Lão Thẩm chi trả.
Bốn người ở tại cửa ra vào, mới vừa còn do dự có muốn nhìn hay không nhìn, Mạc Tiểu Lam đã chặn lại ánh mắt của Tiểu Bạch, Chu Công ngăn cản. . . . . . Chu Công vừa nghĩ tới muốn ngăn Tiểu Lương, nhưng cuối cùng lại không dám ngăn trở, Tiểu Lương cứ thế một mình nằm ở bên cửa sổ say sưa ngắm nhìn toàn bộ. Căn cứ vào nguyên tắc vui một mình không bằng tất cả cùng vui, cô còn nhiệt tình lôi kéo Chu Công cũng sang đây xem cùng, đã có một đôi đi trước làm gương, Tiểu Bạch cũng đã tiến lại gần rồi, Tiểu Bạch tới chẳng lẽ Mạc Tiểu Lam còn có thể bỏ qua sao? Vì vậy. . . . . . Bốn người “tốt” vô cùng ý tứ chen chúc đầu lớn nhỏ ở cửa sổ vừa sợ hãi than thầm hộ Tô Hoa vừa khuyến khích cho Lão Thẩm.
Tiểu Lương nghĩ, nếu là đem một màn này quay lại, sau đó tùy tiện bán cho một tuần san nổi tiếng nào đó, lấy tựa đề là : Kích tình trong bệnh viện! Tuyệt đối bán đắt như tôm tươi nha, rất có đầu óc kinh doanh rồi. Cô phải bội phục mình chết mất, nhưng rất đáng tiếc vừa nghĩ tới vai nam chính là cậu của mình, thì ý nghĩ của cô nàng giống như một quả cầu bị xì hơi vậy. Ngộ nhỡ khiến cậu biết được, kết quả của mình đó chính là một chữ: Chết.
Chợt Tiểu Bạch kêu lên, cô chỉ vào cái chăn trên giường không ngừng đội lên gọi: "Chăn đang động, động thật lợi hại mà, bọn họ là lại bắt đầu sao?" Nhất thời ba cái đầu khác lại bu đen lại.
Mà đúng lúc này, đột nhiên cửa phòng mở ra, gương mặt của Tô Hoa đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bốn người bọn họ. Kinh ngạc, bốn người đang định chào hỏi, chợt Tô Hoa vươn tay, ngoài ý muốn nhằm vào bộ ngực Tiểu Bạch đánh tới.
Tiểu Bạch ngã lui về phía sau một bước dài, đã dẫm vào chân của Mạc Tiểu Lam, Mạc Tiểu Lam nhảy lên, đụng vào Chu Công ở bên cạnh, mà Chu Công không có phòng bị đành ôm Tiểu Lương ngã xuống. . . . . .
Bốn đứa ngốc giống nhau, toàn lén lút rình mò người khác, giờ lại hợp lực biểu diễn một cuộc đùa giỡn : Lôi Phong tháp ngã xuống, biệt danh Cờ Domino, tên khác: người Pháp Hải không biết yêu.
Rất nhanh, Lão Thẩm xuất viện, mà có bốn người lại bị đưa vào phòng cứu cấp rồi.
Lão Thẩm mang theo Tô Hoa đến ở khách sạn Ôn Tuyền mà anh đã sớm an bài tốt, mấy ngày vừa rồi bận rộn như vậy nên Tô Hoa quả thật chưa được tắm rửa thoải mái lần nào, hơn nữa trong bệnh viện lại mới gì kia, cho nên trên người lại càng thêm nhớp nhúa rồi. Mà Lão Thẩm ở trong phòng mở ra video, trong màn hình hiển hiện ra một người đàn ông tóc vàng đẹp trai, hắn hướng về phía Lão Thẩm đá lông nheo, dùng Trung văn lưu loát nói: "Thân ái, có việc gì mà lại mời lão tử tới đây."
Lão Thẩm vẻ mặt lãnh khốc: "Giúp tôi làm hai chuyện, tiền thù lao do cậu quyết định."
Người đàn ông tóc vàng đẹp trai thu lại nụ cười đùa giỡn, trong lòng hồi hộp: ha ha, vị tài chủ này cuối cùng cũng mở miệng, lão tử dây dưa không ngớt cầu xin được giải quyết sự tình giúp hắn mà hẵn vẫn mãi không đồng ý, hôm nay. . . . . . Đột nhiên đầu đã thông suốt?
Ôm hứng thú nồng hậu nghe xong hai chuyện của Lão Thẩm, người đàn ông tóc vàng đẹp trai chợt rướn cổ lên, há to mồm, hô to: "NO——"
Lão Thẩm đóng video, uống ly rượu đỏ trên bàn kia, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn cánh cửa phòng tắm có người phụ nữ của mình đang mải nghịch nước, chợt, bước chân anh nhanh chóng chuyển động, đôi lông mi khắc sâu —— ở phía xa có một người đàn ông đang cầm máy ảnh núp trong bóng tối.
===========