Treasure Of The General God

Chương 52: Thần Hạc Nhi x Ngô Bách Kỳ




Bản thân vừa mới bị Từ Hải Nguyệt đẩy ra tôi còn chưa hiểu chuyện gì thì ngước lên chạm ánh mắt của Ngô Bách Kỳ.

Tôi vội né ánh mắt của anh ấy mà nhanh rời đi.

Còn chưa bước được nửa bước thì tôi đã bị Ngô Bách Kỳ. Anh ấy dịu dàng ôm eo rồi đẩy sát vào lòng anh ấy.

Tôi có chút ngại ngùng mà đẩy anh ấy ra.

- Đây là bệnh viện, anh không nên làm vậy!

Vừa nói xong, tôi khẽ nhìn sang anh thì thấy anh đang nhìn tôi bằng ánh mắt buồn bã.

Tôi có chút sửng sốt mà đứng hình tại chỗ. Anh từ từ nắm lấy tay tôi đặt lên mặt mình rồi nói với giọng khàn đặc.

- Em nói dối tôi là đi chơi với bạn. Ai ngờ em lại đi về nước mà không nói với tôi một tiếng sao?

- Hả…? Gì chứ, anh nói gì vậy em không hiểu…

Thấy tôi vẫn còn đang chối. Anh nhanh liếc nhìn xung quanh rồi kéo mạnh tay tôi ra khỏi bệnh viện.

- Ở đây không tiện nói, đi ra sau sân đi.

- Từ từ đã!

Anh còn không để tôi kịp nói lời nào mà cứ khăng khăng kéo tôi đi ra sân sau của bệnh viện.

Thấy ở đây không có người anh mới chịu buông tôi ra.

Hình như tôi cảm thấy cổ tay mình sắp chảy máu tới nơi nên cố gắng kêu anh ấy bỏ ra. Thấy bản thân siết chặt hơi mạnh nên anh vội buông tay ra.

- Xin lỗi em, em đau sao?

Tôi không thèm nói câu gì mà ôm cổ tay mình rồi xoa xoa nó.

Thấy tôi không nói gì anh ấy lại càng đau lòng hơn mà nói.

- Sao em lại dối anh?

- Sao anh cứ hỏi như vậy? Em không hiểu…

- Sao em đi mà không nói cho tôi biết!

- Đi đâu chứ? Chỉ là đang đi chơi với bạn thì có việc đột xuất cần về thôi.

- Anh là cái gì mà cứ quản em vậy? Làm anh trai thứ 2 sao!

Nghe đến lời nói tổn thương của tôi thốt ra. Anh ấy liền sững sờ mà không dám nói gì…

Đã vậy, tôi lại càng ngu ngốc hơn mà không để ý chuyện đó mà nói thêm với giọng điệu trách mắng.

- Anh đừng có tỏ ra là bạn trai của em nữa! Em đã nói không thích anh mà. Anh làm ơn đừng phiền em nữa.

- Và nếu em không nói thì liên quan gì đến anh chứ? Chỉ có vậy mà anh phản ứng thái quá như vậy sao?

Lời tôi thốt ra càng lúc càng tổn thương nặng nề đến anh ấy nhiều hơn. Vậy mà con ngốc như tôi lại không biết mà còn giở giọng trách anh ấy.

Anh chỉ biết đứng đấy mà nghe tôi trách mắng đủ kiểu. Khi bản thân đã trách mắng đã rồi thì giờ tôi phải để ý đến anh ấy.

Anh ấy đã khóc từ lúc nào mà mình không biết. Tôi vội chạy tới anh để xem anh như thế nào.

Nhưng anh vội ngăn tôi lại mà nói với giọng điệu khó nói vì anh khóc thầm lặng đến nỗi nghẹt cả mũi mà tôi không thể nghe được một câu nào.

- Đừng. Anh không sao, xin lỗi vì đã phiền em.

- Đúng vậy, anh chỉ cần thích em là được không cần em phải thích lại. Chuyện của em không liên quan đến anh. Xin lỗi vì đã bao đồng.

- Không phải, ý em không phải như vậy…

- Anh có việc rồi. Anh đi về trước nhé. Em về cẩn thận nhớ mặc áo ấm nhé. Trời đang chuyển sang mùa đông rồi.

Nói dứt, anh không để tôi nói lời nào mà vội rời đi. Bản thân không biết đã phạm một sai lầm lớn nên trong đầu chỉ toàn nghĩ việc trách mắng anh ấy.

Tôi lặng lẽ nhìn anh rời đi rồi nhanh mất hút với ánh sáng chói trước mặt.

Tôi cũng nhanh về lại phòng bệnh của anh trai rồi nhanh chào tạm biệt họ về khách sạn.

Bánh xe nhanh di chuyển về khách sạn. Trên đường đi, lòng tôi cảm giác hơi nặng trĩu, hơi thở cũng khó đi dần.

Lúc nãy còn bình thường sao lại có cảm giác buồn bã đến vậy? Nhưng cũng chỉ suy nghĩ vu vơ rồi lại thôi.

Về tới khách sạn, tôi nhanh lên phòng rồi nằm ì ở trong đấy mà không thèm ra ngoài.

Cảm giác thiếu thứ gì đó thật sự rất khó chịu. Nằm được một xíu thì bỗng chuông cửa vang lên.

Cứ tưởng anh ấy đến gặp mình. Cơ thể tôi bỗng vui vẻ trở lại mà vội chạy đến mở cửa.

Vừa mở ra thì thấy người giao hàng đang đứng ở ngoài. Những suy nghĩ trong đầu mình liền sập xuống hoàn toàn.

Nụ cười vui vẻ dần thay sang gượng gạo. Người giao hàng vội đưa tôi đồ gì đó rồi nhanh rời đi.

Tôi còn chưa biết đó là gì thì điện thoại trong nhà vang lên. Tôi nhanh đóng cửa lại rồi tiến tới bắt máy.

- Alo.

Giọng vừa cất lên, tôi đã nghe thấy đầu giây bên kia có tiếng gì đó đổ bể.

Là anh ấy gọi cho mình. Tôi vội gọi anh ấy thì đầu dây bên kia đang có tiếng nấc cục.

- Ngô Bách Kỳ anh sao vậy? Anh ổn chứ?

Cuối cùng anh ấy cũng chịu trả lời. Nhưng giọng nói có vẻ như khác đi mọi hôm. Trước đó, anh ấy sẽ nói với tôi bằng giọng điệu ấm và dịu dàng.

Nhưng giờ thay vào đó, giọng điệu có vẻ nghe khó hơn, giọng khàn đặc đang đè ở cổ họng anh ấy.

Anh nói với tôi bằng giọng điệu chua xót ấy.

- Không sao, em về nhà rồi chứ?

- Vâng.

- Tôi có kêu người giao đồ cho em. Em nhanh mở chúng ra xem nhé.

- !!? Đây chẳng phải áo đông mà em thích sao!

Nghe thấy tôi đang cười vui vẻ bất giác anh ấy cũng cười theo rồi nói.

- Ùm, anh biết em thích nên đã cất công mua đấy. Nhớ mặc nhé.

- Vâng.

Tôi vừa đồng ý thì điện thoại cũng nhanh tắt đi.

Lúc đấy tôi chỉ nghĩ do anh ấy mệt nên cúp trước nên tôi liền gạt bỏ qua một bên mà xem đồ mà anh ấy tặng.

- Đẹp quá đi mất!