Trên Điện Thần

Chương 1




Toàn thể Đại Chiêu đều thờ phụng một hồ tiên sắp sửa thành thần. Không ai biết thân thế của hắn, đến từ nơi nào hay xuất hiện vì điều gì.

Có ít ỏi truyền thuyết được ghi chép lại, kể rằng hắn là vận mệnh của quốc gia này. Ngày nào hồ tiên còn ở thì ngày ấy Đại Chiêu còn được phù hộ.

Hắn sống đã lâu, có được phép mầu trường sinh bất tử. Đối với hắn thì khởi tử hoàn sinh chỉ là chuyện cỏn con chán phèo mà thôi. Thế nên rất ít người có thể làm hắn động lòng.

Ta biết thế, cho nên chỉ có thể cố hết sức mọn, thầm cầu nguyện cho hắn nhìn trúng ta, chấp nhận cùng ta làm giao dịch.

Mọi người đến rồi lại đi bên dưới điện thần, nơi này có rất nhiều tín đồ thờ phụng hồ tiên.

Hồ tiên tên là Lê Kinh.

Lúc này các tín đồ không hề thấy được hắn đang thân mật cùng ta. Hắn bóp ta, con ngươi hiện lên màu đỏ kỳ dị mà mê hoặc lòng người.

Hắn chưa bao giờ ẩn giấu hoa văn yêu quái ở trước mặt ta.

“Đừng lên tiếng.” Chín cái đuôi hồ ly của Lê Kinh thong thả vòng qua eo ta: “Ngoan! Bọn họ còn đang ở bên dưới.”

Hương nhang đèn lẫn với hơi người bị thứ mùi lành lạnh của hắn đè ép, làm cho đầu óc ta mơ hồ không rõ.

Hắn luôn thích như thế này, còn ta thì mê man trong ngực hắn, không thể nào phân biệt được hắn là người hay yêu.

Lê Kinh không quan tâm bản thân hắn là ai. Hắn lợi dụng hết thảy sinh linh trên thế gian này để tẩm bổ cho bản thân. Hắn giúp ta kéo dài mạng sống cho cha và anh ta khi họ bị thương hấp hối trên chiến trường.

Lúc nào hắn cũng nhắc nhở ta: “Thấy không? Ta đang phản bội vùng đất này vì nàng đấy.”

Ta hiểu ý hắn, cho nên cơ thể ta run lên, dựa vào người hắn nói: “... ta sẽ báo đáp.”

Lê Kinh cười khinh rẻ, đuôi hồ ly lại quấn lấy ta rất chặt: “Người phàm mà thôi, còn là loại bình hoa không quyền không thế, nàng lấy gì mà báo đáp ta?”

“Miễn là ta có khả năng...”

Hắn hừ một tiếng, đuôi hồ ly bao bọc ta lại: “Vậy thì cố mà làm.”

...

Ta là trưởng nữ phủ Tướng quân, tên Thẩm Nguyên.

Bởi vì tiên đế kiêng kị nên nữ giới nhà ta không được học võ, nam giới thì vừa đủ tuổi là buộc phải sung quân đến biên cương.

Đàn ông thường xuyên bôn ba bên ngoài dẫn đến việc hương khói nhà ta không tốt lắm. Thế nên khi cha và anh ta bị thương nặng, hổ phù bị cướp thì nhà họ Thẩm hoàn toàn suy sụp. Không chỉ trở thành hộ gia đình nghèo túng ở Kinh thành, nhà ta còn phải đội cái danh không chiến đã hàng ở trên đầu.

Rõ ràng chúng ta đang trên đường đi chinh chiến, triều đình lại hạ mệnh lệnh bỏ cuộc đầu hàng, vấy bẩn thanh danh nhiều thế hệ nhà họ Thẩm trung thành lương thiện.

Cha và anh ta không còn sống được bao lâu nữa. Bọn họ mà mất thì ngày diệt môn ở ngay trước mắt.

Ta vì thế mà cắn răng, một thân một mình đến điện thần hương khói không dứt này. Từng bước một, ta mạo hiểm vượt qua gió tuyết trèo lên núi.

Ta vốn ốm yếu nhiều bệnh, đã vậy hôm đó Lê Kinh còn cố ý nhốt ta trên núi tuyết chừng hai ngày. Ta ngất đi, khi tỉnh lại thì thấy bản thân đang nằm trong điện thần ấm áp.

Con hồ ly lười biếng mà kiêu ngạo kia xòe chín cái đuôi ra xung quanh ta: “Nàng muốn lấy gì đến trao đổi với ta?”

Lê Kinh đã thấy rõ tâm tư ta ngay tại thời khắc ta bước chân lên núi tuyết.

Đầu ngón tay hắn lướt qua góc áo ta: “A, không đúng, nàng thì còn gì đáng giá nữa đâu? Mang ra cho ta mở mang tầm mắt thử.”

Ta co người lùi lại. Khóe mắt dài kia vẫn nhìn ta chằm chằm, cái đuôi thì chặn đường ta.

Ta cắn răng: “Ta... ngài đã thấy rồi mà?”

Hắn biết rồi mà cố ý hỏi: “Thấy cái gì?”

Sau một lúc lặng im, ta nghiêng đầu, run tay cởi váy áo ra. Hắn tức khắc nắm tay ta nói: “Ta chỉ thích tín đồ thành kính.”

Lê Kinh híp mắt, chơi đùa với lọn tóc dài trước người ta: “Ở lại đây, để ta cẩn thận cân nhắc lại xem.”

Từ đó ta được ở lại điện thần, trở thành tình nhân không được bước ra ngoài ánh sáng của hồ tiên xấu xa này.

Vào ngày thờ cúng hồ tiên, Hoàng đế sẽ đích thân đưa văn võ bá quan đến đây cầu nguyện. Đồng nghĩa với việc người thân ta cũng tới.

Lê Kinh biến trở lại nguyên hình là một con hồ ly khổng lồ. Hắn ngồi trên điện thần, nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt. Vậy mà không ai chú ý tới một cái đuôi của hắn đang chạm vào người ta.

Ta đứng đằng sau Lê Kinh vì hắn không cho phép ta rời đi quá xa. Hoàng đế đang dập đầu với hắn, văn võ bá quan nói lời chúc tụng ở bên dưới.

Ta cẩn thận ló đầu ra nhưng không nhìn thấy người thân đâu, thay vào đó là một bóng người mà ta không thể nào ngờ đến.

Thái tử Minh Sóc.

Mày kiếm mắt sáng, khôi ngô tuấn tú, thế gian đều ca tụng Thái tử Minh Sóc như lan tựa ngọc, vừa nhìn đã say.

Hắn ngẩng đầu, chúng ta bốn mắt nhìn nhau. Ta ngơ ngẩn, hồi tưởng lại cái ngày hoa hòe nở khắp tán cây, thiếu niên đỏ mặt tặng trâm cài tóc cho ta.

Hắn hỏi: “Nàng... có thể dùng trâm cài này của ta không?”

Thái tử không ai có thể bì kịp, từ nhỏ đã được mọi người yêu thương. Người không bao giờ chịu dùng xưng hô tôn kính với ta.

Lời hắn nói làm ta đỏ mặt: “Cha... cha nói nhận trâm cài người khác đưa thì phải gả cho hắn.”

Ta thấy Minh Sóc cười. Môi hắn mấp máy, lời thốt ra lại cuốn theo gió thoảng không nghe được. Sau đó hắn bị thái giám vội vàng chạy đến, đưa hắn về cung.

Đến khi nhà họ Thẩm xuống dốc, ta chỉ có thể đứng ở đằng xa liếc nhìn hắn. Còn bây giờ, ta bị Lê Kinh nhốt ở trong điện thần này, không còn cơ hội đi đâu nữa.

“Nguyên Nguyên.”

Ta tỉnh lại. Đuôi hồ ly đột nhiên đập mạnh tới làm ta phát run. Không biết từ lúc nào mà Lê Kinh đã biến về hình người, nhào đến chỗ ta.

Ta hoảng sợ nói: “Lê Kinh, bọn họ còn ở đây...”

“Ta thấy.”

Chín cái đuôi quá lớn, chúng che khuất toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn của ta.

“Họ ở đây thì đã sao?” Lê Kinh duỗi tay chạm vào ta, giọng điệu khó phân biệt được là vui hay buồn: “Nàng không thấy kích thích sao?”

Hắn nâng cẳng chân ta lên. Ta run giọng kêu tên hắn: “Lê Kinh, ngài...”

Hoa văn yêu quái trên trán hắn lại hiện ra.

Tiên lấy việc thiện để lớn mạnh, còn yêu thì dùng tính dục của nhân loại làm thức ăn.

Cảm xúc mà đuôi hồ ly mang lại đủ sức làm trái tim người ta rộn ràng.

Ngay sau đó, ta kêu khóc nức nở: “Lê Kinh, đừng mà!”

Có lẽ ta kêu lớn tiếng quá, thế nên tiếng ca hát bên dưới điện thần tạm dừng lại, sau đó lại tiếp tục trình diễn.

Ta nào biết rằng thính giác Lê Kinh tốt đến đáng sợ. Thế nên hắn nghe thấy Minh Sóc mất hồn, nỉ non gọi tên ta.

Lê Kinh bóp cằm ta, thô lỗ ngăn chặn tiếng khóc nức nở ngược vào trong miệng.

“Nàng không cần?”

Hắn cười lạnh: “Không cần cái gì? Không cần tính mạng người thân nàng nữa à?”