“Lê Kinh!” Ta thét chói tai, không kịp suy nghĩ gì đã gọi tên Lê Kinh.
Tên đuôi rắn kia khựng lại: “Lâu rồi không được nghe tên tiểu hồ ly.”
Đuôi rắn quấn lấy ta càng lúc càng chặt: “Có vẻ như hắn rất thích ngươi.”
Chóp đuôi bén nhọn tự tiện chạm vào cằm ta.
Ta không thể thở nổi, sợ hãi tận linh hồn. Bắp đùi ta chợt thấy lành lạnh. Ta chợt nghĩ đến hắn có thể giống như Lê Kinh, cần hút sinh lực con người theo cách này.
May mắn là hắn còn chưa làm đến bước tiếp theo, bởi vì Lê Kinh xuất hiện quá nhanh.
Lê Kinh lạnh lùng đánh tên đuôi rắn ra xa, sau đó ném ra một câu: “Cút ngay!”
“Xì.” Hắn nhịn đau đứng dậy nói: “Hồ ly thối, cần gì hung bạo thế! Nếm thử một tí cũng không được à?”
Biểu cảm Lê Kinh rất tệ. Hắn đi đến bên cạnh ta, ngay lập tức ném một cái áo khoác dài màu trắng qua, che phủ ta kín mít.
“Cút, đừng để ta nói lại lần hai.”
“Đã lâu không gặp, ngươi không an ủi bạn cũ thì thôi, vừa xuất hiện đã bảo ta cút là sao.” Người đối diện thu đuôi rắn lại: “Lê Kinh, ngươi không có lương tâm. Ngủ mấy trăm năm mà tính nết không đổi chút nào.”
Lê Kinh bế ta lên: “Biến đi, Lạc Hàng, đừng để ta nhìn thấy mặt ngươi lần thứ hai.”
Chúng ta về đến đình viện sau núi. Sắc mặt Lê Kinh vẫn còn kém lắm.
Hắn nắm mắt cá chân ta, làm chuông bạc treo trên sợi xích rung động: “Thế này rồi mà còn không trói buộc được nàng sao?”
Hắn cười nhạo thành lời: “Trái tim thích đi lung tung, không chịu ở yên đúng không?”
Ta lùi lại: “Ta bị hắn mang đi mà, Lê kinh, ngài đừng tranh cãi vô lý.”
Mắt hắn tối lại: “Nàng đeo cái này rồi, theo lý thì hắn không mang nàng đi được.”
“Trừ khi...” Lê Kinh chậm rãi nói tiếp: “Nàng một lòng kiên định muốn rời khỏi ta.”
Cơ thể ta co rụt ra sau nhưng bị đuôi hồ ly ngăn lại. Hắn quấn lấy cẳng chân ta, đột nhiên kéo một cái. Động tác lạnh nhạt mà thô bạo, gần như không xem ta ra gì, có muốn phản kháng cũng vô dụng.
Ta bị hắn bóp cằm, sau đó hắn nhẹ nhàng cắn cổ ta. Răng nanh thú vật lạnh lẽo cọ lên da thịt yếu ớt.
Cơ thể ta căng thẳng, cầu xin hắn: “Lê Kinh...”
Mãi rất lâu sau đó hắn vẫn không làm gì khác, ngoại trừ hôn cắn lên nơi đó, cho đến khi lưu lại một vết đỏ bắt mắt mới chịu dừng.
“Nghe lời một chút, Thẩm Nguyên.”
Hắn thong thả ung dung liếm răng nanh: “Nếu không thì ta ăn nàng luôn đấy.”
...
Chuyện bị Lạc Hàng bắt cóc làm ta sợ hãi không thôi. Vì thế mà ta luôn ở cạnh Lê Kinh.
Hắn biết ta còn sợ, một bên chê ta không có tiền đồ, một bên thỏa mãn dùng đuôi bao bọc ta lại.
Kỳ hiến tế bước vào giai đoạn kết thúc. Đến hai ngày cuối cùng thì ta từ chối không được nữa, phải quay về điện thần.
Ta vốn tưởng hết thảy những gì xảy ra sau núi chỉ là một giấc mộng. Cho đến khi ta thấy một con rắn lớn treo trên tượng thần thì hai mắt tối sầm.
“Lâu rồi không gặp.” Lạc Hàng dùng đuôi quấn quanh tượng thần, chóp đuôi nhanh nhạy vả mặt tượng thần, cũng chính là gương mặt của Cửu Vĩ Hồ.
Ta làm như không thấy gì hết, quay đầu chạy biến đi. Kết quả là đuôi rắn đột nhiên trườn tới làm ta vấp chân té ngã.
Không ngã xuống đất mà ngã lên cái đuôi của Lê Kinh.
Lê Kinh có vẻ ghét bỏ: “Có nhiêu đó cũng không tránh được.”
Hắn không chỉ ghét bỏ mỗi mình ta, sau đó đuôi hồ ly lập tức vỗ mặt Lạc Hàng, làm hắn méo miệng: “Trả lại ngươi đấy.”
Lạc Hàng chậc một tiếng: “Hồ ly thối thích ghi thù.”
Gần đây lỗ tai Lê Kinh rất hay lộ ra ngoài. Có lẽ hắn không phát hiện ra, lúc hắn thấy hài lòng thì đôi tai sẽ nhẹ nhàng động đậy. Thoạt nhìn rất đáng yêu.
“Nhìn cái gì? Không cho nhìn.”
Lê Kinh không thèm nghe ta trả lời, hắn chỉ kiếm cớ ôm ta lên thôi: “Đi, không thèm nói chuyện với loài không chân.”
Lạc Hàng: “Có chân thì hay lắm à!”
Ta lại bị Lê Kinh mang đi. Hắn mà thấy Lạc Hàng là xụ mặt xuống ngay.
Rất lâu sau này chúng ta mới phát hiện ra khi chúng ta xoay người lại, chóp đuôi Lạc Hàng nhìn có vẻ tùy tiện lại hiện ra một cây châm bạc rất nhỏ. Không nghiêng không lệch, vừa hay đâm vào đuôi hồ ly.
...
Ngày hiến tế cuối cùng có tổ chức yến hội, phạm vi phủ kín phố xá bên ngoài điện thần.
Lê Kinh biến thành hình người ngồi ở vị trí chủ trì, ngay cả Hoàng đế cũng phải cong lưng với hắn.
Cách một tấm bình phong, ta bị hắn bao vây trong ngực. m thanh cụng ly đổi chén vô cùng thanh thúy.
Lê Kinh bưng ly rượu, chậm rãi đưa đến bên môi ta: “Há mồm.”
Môi lưỡi ta nếm được vị rượu ngọt thanh, đây là rượu được ủ từ quả nho trồng sau núi. Hắn đút rượu không phân biệt nặng nhẹ nhanh chậm, một chút rượu tràn ra khóe môi ta, thấm ướt vải vóc ở trước ngực.
“Sao môi nàng không kín chút nào thế?”
Hầu kết Lê Kinh nhẹ trượt lên xuống, rượu sót lại trên môi ta bị hắn hôn đi. Hắn liếm môi, mắt hồ ly ngậm ái tình xếch lên, nhìn ta chằm chằm.
Ta nghiêng đầu, để lộ mang tai đỏ ửng: “Rõ ràng là ngài...”
“Ta thế nào?”
Le Kinh uống hết rượu còn dư trong ly, sau đó bóp chặt cằm ta. Hắn hôn ta, vị rượu ngọt thanh tiến vào trong khoang miệng. Ta ư ưm hai tiếng, đổi lại hắn càng không kiêng dè gì mà hành động.
Hoa văn yêu quái hiện ra giữa trán hắn. Mắt ta mê ly, cảm thấy hôm nay nó hiện ra nhanh hơn mọi ngày.
Hình như Lê Kinh bắt đầu nóng lòng. Hắn nhanh chóng bế ta lên, áo ngoài to rộng bọc kín đáo bọc ta lại, đi ra bên ngoài.
Ta vội vàng túm lấy áo quần hắn: “Lê Kinh, còn chưa có kết thúc...”
Hắn lười đáp lại ta, lập tức mang ta về điện thần không bóng người, đánh rơi ổ khóa.
Ta phát hiện hôm nay Lê Kinh không bình thường. Hô hấp của hắn rất nặng nề, cả người ửng hồng, cắn vai ta rên lên. Đuôi và tai hồ ly đều lộ ra ngoài.
Ta ngửa đầu, lạc giọng gọi hắn: “Lê Kinh, ngươi...”
Ngay sau đó, đột nhiên cửa điện thần mở toang. Ta chỉ vừa kịp kéo được váy áo đang trượt xuống.
Ta nghe thấy giọng người kinh ngạc và run rẩy: “Nguyên Nguyên?”
Hắn là Minh Sóc, phía sau hắn còn có Hoàng đế và Thừa tướng đang đùn đẩy nhau bước đến.