Từ đằng xa có một đoàn người đang đi tới, người dẫn đầu thân mặc long bào, đầu đội long mão, dáng người cao lớn, phong thái cao quý, uy nghiêm. Đường Thanh còn chưa kịp nhìn kỹ thì đám người xung quanh đã dạt hẳn sang một bên rồi đồng loạt quỳ xuống, Đường Thanh cũng quỳ theo.
"Thánh thượng vạn tuế!"
"Bình thân."
Đường Thanh thầm kinh ngạc, giọng hay quá.
Một giọng nam rất dày và trầm, thường thì người có tông giọng như thế chất giọng cũng sẽ rất ấm. Vậy nhưng giọng nam này thì khác, một giọng nói dày, trầm nhưng lạnh lẽo, lạnh như một lưỡi gươm...
Mọi người lục tục đứng lên, Đường Thanh cũng nương theo đó đứng dậy, lúc này cậu mới nhìn rõ người đàn ông cao quý nhất nước Nam.
Hắn phải cao đến một mét chín! Ở cái thời cổ đại này chẳng khác nào một con khủng long.
Khác với những gì Đường Thanh thường thấy trên phim, hắn không mặc long bào màu vàng mà mặc long bào màu đen, trên áo được thêu hình rồng bằng chỉ vàng, nom sống động như thật! Trên đầu hắn đội mũ miện bằng vàng, mái tóc không búi hết lên mà để thả một nửa sau lưng khiến hắn có phần hoang dại, phóng khoáng, khác hẳn chốn hoàng cung khuôn phép nặng nề.
Đường Thanh nhìn tổng thể một lượt rồi mới nhìn kỹ mặt vua, bất chợt hai người chạm mắt nhau. Đồng tử Đường Thanh co rụt, cậu vội cúi gằm mặt, tìm đập thình thịch như trống dồn.
Báo... ánh mắt của một con báo đen...
Đôi mắt lạnh lẽo, u ám, ẩn trong đó là sự thèm khát máu tanh và giết chóc. Trong thoáng chốc Đường Thanh đã cảm thấy cậu biến thành một con mồi nhỏ bé bất lực, tuyệt vọng chờ bị báo đen vồ lấy cắn xé máu thịt.
Lòng bàn tay Đường Thanh ướt mồ hôi, lòng thấp thỏm cầu nguyện nhà vua đừng chú ý đến mình.
Cũng may hắn không đế ý đến cậu, lúc này ba cung phi cũng đi ra, cả ba vội hành lễ với đức vua.
Vua hỏi: "Hoàng quý phi, việc tuyển nam phi tiến hành đến đâu rồi?"
Lúc này cung phi mặc váy vàng bước lên một bước: "Bẩm thánh thượng, việc tuyển nam phi không được thuận lợi cho lắm."
"Sao cơ?" Vua nói.
Đường Thanh thấy bàn tay của Hoàng quý phi đang run lên, nàng ta cố nắm chặt tay lại, cúi thấp đầu đáp: "Bẩm thánh thượng, là bởi những vị công tử đây không chịu phối hợp với thần thiếp và các em. Chúng thần thiếp hỏi gì bọn họ cũng không trả lời."
"Có thật không?"
Hai cung phi mặc váy tím, váy xanh đằng sau liền tiếp lời: "Tâu thánh thượng, đúng là vậy ạ."
Lúc này Vua quay sang nhìn đám công tử, ba tốp đầu đã đi vào đứng đằng trước. Vua nhìn bọn họ một lúc lâu, trong vườn thượng uyển im ắng không một tiếng động, càng làm người ta thấy áp lực.
Cuối cùng có một người tâm lý yếu không chịu được, gã tức giận nói: "Bẩm thánh thượng, chúng tôi thân là nam tử, từ nhỏ đã dùi mài kinh sử mong ngóng một ngày vào triều làm quan để phò vua giúp nước. Chứ không phải đứng đây để bị lựa chọn như một lũ đàn bà!"
Gã thét to, dường như đã trút hết uất giận trong lòng. Vua vẫn im lặng nhìn gã, đối mắt với nhà Vua, sự phẫn nộ trong lòng gã dần chuyển thành sợ hãi.
Đến lúc mặt gã tái nhợt, Vua nói: "Ngươi là con cái nhà ai?"
"Bẩm thánh thượng...thảo dân là con trai nhà Đại lý tự khanh." Lúc này giọng gã đã hơi run.
Vua chắp hai tay sau lưng, giọng lành lạnh: "Ngươi nói ngươi dùi mài kinh sử, thế đã có công danh gì?"
"Bẩm..." Gã ấp úng không trả lời được.
Vua nheo mắt, cười khinh: "Trẫm là vua nước Nam, các ngươi sống ở đất Nam thì phải nghe lệnh của trẫm. Trẫm cho ngươi làm quan thì ngươi mới là quan, trẫm muốn ngươi là phi thì ngươi phải là phi! Huống chi trẫm cũng không cần một kẻ vô dụng như ngươi."
"Mạo phạm, cắt lưỡi."
Gã hoảng sợ: "Không, thánh thượng... thánh thượng!!"
Gã muốn bỏ chạy nhưng không kịp nữa, hai tên cẩm y vệ xông đến túm chặt lấy gã, ép gã quỳ xuống đất. Một người bóp cằm gã rồi rút kiếm ra, lưỡi kiếm sáng bạc vung lên, một mẩu thịt đỏ thẫm văng xuống đất.
"A... a..." Gã hoảng sợ gào khóc, mồm mở to, đỏ lòm đẫm máu.
Ba cung phi run lẩy bẩy, vội bịt chặt miệng không dám thét lên. Đám công tử cũng sợ tái mặt.
"Lôi xuống."
Cẩm y vệ lôi gã đi, trên đất chỉ còn mẩu thịt người chưa khô.
Mùi máu tanh hòa vào trong gió, tanh tưởi đến mức buồn nôn. Mặt Đường Thanh tái nhợt, cậu vội nín thở cắn chặt đầu lưỡi.
"Tiếp tục tuyển chọn."
Thái giám bưng ghế đến cho vua ngồi, ba cung phi căng thẳng tiếp tục tuyển nam phi. Đám công tử câm như hến lúc nãy bây giờ hỏi gì đáp nấy, không ai dám ho he thêm gì nữa.
Được một lúc, vua bắt đầu mất hết kiên nhẫn: "Các ngươi đến đây để làm nam phi cho trẫm chứ không phải làm quan. Ngươi biết cưỡi ngựa bắn cung, biết làm thơ viết văn để làm gì? Một lũ vô dụng!"
"Nếu không ai biết múa hát thì... người đâu, rút hết móng tay móng chân rồi bẻ gãy tứ chi của bọn chúng. Ai còn sống thì đưa về." Hắn nói một cách hời hợt.
"Xin thánh thượng khai ân."
"Xin thánh thượng khai ân."
Đám công tử hoảng sợ quỳ xuống xin tha. Vua chẳng thèm nhìn, nói xong đã đứng dậy định đi, đám cẩm y vệ tiến lên bắt người đưa đi hành hình.
Đường Thanh giãy ra khỏi tay của một cẩm y vệ. Cậu lách người chạy đến trước mặt vua quỳ xuống, giọng Đường Thanh run run: "Bẩm thánh thượng, thảo dân biết múa."