Từ ngày Đường Thanh chọn cách buông thả bản thân, sống theo khát vọng của mình thì cậu và Trần Vũ dính nhau như sam.
Cả hai vô cùng hòa hợp về mặt tình dục nên hễ gặp nhau là lại như củi khô bén lửa, cháy hừng hực mãnh liệt đến khi cháy hết củi mới thôi.
Đường Thanh chủ động hơn thì Trần Vũ càng không dứt ra được.
Càng say mê cơ thể Đường Thanh, hắn càng khao khát có được trái tim cậu.
Hắn nghiện Đường Thanh còn hơn trước kia, lúc nào hắn cũng muốn dính lấy cậu, muốn được vuốt ve, ôm ấp thân thể cậu. Muốn được hôn và ngửi mùi hương cơ thể thanh thanh sẽ trở nên dâm dục quyến rũ mỗi khi làm tình.
Bên phía Đường Thanh cũng vậy, cậu trở nên quyến luyến thân thể vạm vỡ cao to của người đàn ông đó. Lúc nào cũng nghĩ về hai con cặc cương cứng đầy sức mạnh, thậm chí cậu còn thấy nhớ cảm giác bú cặc cho hắn và thèm vị tinh trùng. Có lẽ do chế độ ăn uống của người cổ đại thanh đạm nên tinh trùng của Trần Vũ không đắng chút nào, nó ngậy, hơi tanh và có vị mặn nhẹ. Mùi xạ hương hòa cùng mùi long diên hương trên người hắn tạo ra một thứ mùi cuốn hút và kích thích kỳ lạ.
Đường Thanh thích thú mỗi khi bú cặc Trần Vũ rồi nhìn hắn run lên nộp vũ khí đầu hàng trong miệng mình.
Một mặt cậu yêu sự độc đoán, tàn bạo của hắn trên giường, cậu thích phó mặc cơ thể mình cho hắn chi phối. Hắn sẽ đánh lồn, móc lồn và làm nhiều trò khác với cơ thể cậu, cậu vô lực phản kháng, chỉ biết run rẩy vì đau, vì sướng trong vòng tay hắn.
Mặt khác cậu lại muốn nắm quyền chủ động và làm hắn sướng run, mất bình tĩnh trong tay mình.
Đường Thanh biết Trần Vũ thích mình, cậu biết hắn ngày càng bao dung và dễ dãi với cậu hơn.
Chẳng hiểu sao trong lòng cậu lại thấy hào hứng và muốn làm gì đó để thăm dò xem giới hạn của hắn là ở đâu.
Liên bước vào, thấy Đường Thanh vừa ngân nga vừa tỉa lá cho chậu hoa quý mới được Vua ban hôm qua, Liên cười trộm, cất giọng trêu: "Dạo này có chuyện gì mà cậu vui quá vậy?"
Đường Thanh cười khẽ: "Chắc tại tiết trời dễ chịu nên tâm trạng cũng khoan khoái hơn."
Dạo này trời đỡ nóng rồi, thời tiết mát mẻ chớm chút gió se lạnh đầu Thu.
Liên đặt đĩa bánh lên bàn, cười khúc khích: "Tiết trời dễ chịu hay con người dễ chịu? Em thấy dạo này người đó dịu dàng với cậu lắm."
"Đâu có..."
Tự nhiên Đường Thanh lại thấy ngại, cậu quay đi cúi đầu ra vẻ chăm chú tỉa cây: "Em đừng ăn nói lung tung, tai vách mạch dừng."
Liên nhìn vành tai trắng nõn đã đỏ ửng của công tử nhà mình, cô nàng tủm tỉm cười, ngoan ngoãn đáp: "Vâng ạ."
"À, em mới thêu cái túi thơm mới cho cậu nè. Em dùng hoa trong vườn làm đó, cậu thử xem có thích mùi này không."
Vừa nói Liên vừa đưa túi thơm cho Đường Thanh, cậu nhận lấy ngắm nghía rồi cột luôn lên thắt lưng của mình, cậu cười khen, đôi mắt phượng ngủ híp lại lấp lánh như tia nắng đang chiếu lên cánh hoa: "Khéo tay quá, rất đẹp, cảm ơn em."
Liên chống nạnh hếch mặt lên: "Chuyện, nghề của em mà."
Cả hai phá lên cười.
Nắng chiều đẹp óng ánh như mật ong, có cơn gió mát thổi vào phòng mang theo vài cánh hoa rụng. Thiếu niên thiếu nữ cười nói vui vẻ, dường như bầu trời đầu Thu cũng trong xanh và rộng lớn hơn nhiều.
Trần Vũ đứng bên ngoài im lặng nhìn Đường Thanh chăm chú.
Bây giờ hắn đã biết cái cảm giác vừa chua xót vừa hậm hực này là ghen.
Buồn cười thật, đường đường là Vua của một nước mà lại phải ghen với một cung nữ nhỏ bé.
Trước kia hắn sẽ xông vào phá vỡ cảnh tượng làm hắn ngứa mắt, đè Đường Thanh xuống rồi dùng nhục dục khiến cậu mê man mất hết lý trí, chỉ biết khóc rên trong tay mình.
Còn bây giờ hắn lại không nỡ, hắn vừa ghen ghét vừa hâm mộ cung nữ kia. Vì cung nữ đó là người đặc biệt với cậu, dường như Đường Thanh chỉ cười vui vẻ thoải mái như vậy trước mặt cung nữ đó mà thôi.
Người duy nhất bước vào lòng cậu.
Ánh mắt Trần Vũ lạnh dần, hắn nhìn Liên như một con báo săn đang nhìn mồi.
Ánh mắt như gai đâm của hắn làm Liên rơn tóc gáy, cô nàng quay ra sau thấy hắn thì hốt hoảng vội hành lễ: "Thánh thượng vạn tuế!"
Đường Thanh quay sang, nụ cười trên mặt cậu nhạt bớt, vẫn chứa nét cười nhưng không tươi tắn rực rỡ như nụ cười lúc nãy nữa.
"Thánh thượng vạn tuế."
"Bình thân."
Trần Vũ bước đến đỡ Đường Thanh dậy, hắn ngồi xuống ghế rồi kéo cậu ngồi lên đùi mình.
Liên biết ý mau chóng lui ra ngoài rồi đóng cửa lại. Trong phòng chỉ còn hai người.
Trần Vũ im lặng không nói gì, bầu không khí có vẻ nặng nề.
Dạo này Đường Thanh đã bớt sợ hắn rồi, cậu bắt chuyện: "Sao thánh thượng lại đến đây giờ này?"
Bình thường hắn toàn phải phê tấu chương đến tối mới xong rồi qua tìm cậu ăn tối, có hôm bận quá thì khuya mới đến.
Trần Vũ đáp: "Trẫm không được đến à?"
Đường Thanh khựng lại: "... Em không có ý đó."
Cậu cười chuyển chủ đề: "Thánh thượng đã ăn gì chưa, Liên mới làm loại bánh này ngon lắm, ngài ăn thử một miếng xem thế nào."
Trần Vũ: "Trẫm không thích đồ ngọt."
Đường Thanh: "..."
Lúc này mà còn chưa nhận ra hắn cố tình gây sự thì cậu mù rồi. Đường Thanh ngẫm lại mọi thứ từ lúc hắn đến, hình như hắn đã đứng bên ngoài một lúc rồi mới vào. Hắn giận vì cậu không phát hiện ra hắn sớm chăng?
Hay cậu không cười và tỏ vẻ niềm nở lúc hắn xuất hiện? Không, cậu có cười mà.
Hẳn đi thẳng vào trong đỡ cậu dậy rồi kéo cậu lên đùi hắn, không có gì bất thường cả, trừ việc hắn nhìn Liên một lúc lâu...
À...
Khóe môi Đường Thanh nhếch lên.
Cậu đứng lên, khoe cái túi thơm đang đeo trên hông: "Thánh thượng thấy cái túi thơm này có đẹp không?"
Cái túi thơm màu xanh lam, thêu hạc trắng và vân mây rất đẹp, trước đây lúc còn ở nhà họ Đường hai chủ tớ bị ghẻ lạnh, vì túng thiếu nên Liên thường thêu mấy thứ nho nhỏ như khăn tay, túi thơm...v.v rồi đem ra ngoài bán.
Vậy nên Liên rất giỏi ngón nghề may vá thêu thùa, mấy món đồ thêu của cô nàng còn được hàng thêu lớn nhất kinh thành thu mua.
Trần Vũ nhìn cái túi thơm rồi nói: "Cũng được."
Đường Thanh mỉm cười: "Liên mới làm cho em đấy."
Trần Vũ sầm mặt: "Chẳng ra làm sao cả. Đường đường là Thục phi của trẫm mà lại đeo cái thứ này, ngày mai trẫm sẽ sai người đưa cho em một trăm cái do chính tay thợ thêu của cung đình làm."
Đường Thanh nhìn hắn, nét bực bội khó chịu hiện rõ trên mặt Vua. Vậy mà hắn không hề nổi giận với cậu.
Cậu tỏ vẻ khó xử buồn rầu: "Nhưng em chỉ thích đồ Liên làm."
Trần Vũ không nhịn được nữa, hắn kéo Đường Thanh vào lòng mình, bóp cằm cậu rồi hằm hằm đe dọa: "Sao? Giờ ái phi dám cãi lệnh trẫm rồi đúng không?"
Đường Thanh mở to mắt nhìn hắn, ánh nắng lấp lánh phản chiếu trong đôi mắt cậu.
Sau đó Đường Thanh đột nhiên bật cười, nụ cười rạng rỡ, vui vẻ.
Trần Vũ ngẩn ngơ, tim loạn nhịp.
***
P/s: Xưa chỉ mê miệng dưới em cười, giờ mê cả trên cả dưới. = ))))))))