Trên Mạng, Tôi Bán Hàng Rất Tốt

Chương 1




Editor: Thienyetkomanhme

Hố mới đào xin tặng các bạn 3c trước. Từ mai bắt đầu đăng theo lịch 1c/ngày hoặc đăng cách ngày tuỳ theo sự bận rộn và sự lười biếng của editor:))) mong mn ủng hộ

- —-—•—-—-

Group chat "Lớp Hai là một gia đình".

【 Là dương không phải dương: A a a ——】

【 Dọn gạch hộ chuyên nghiệp: Mới buổi sáng, làm sao đấy? 】

【 Là dương không phải dương: Tôi khổ quá mà...... Đột nhiên phát hiện đi học là sướng nhất, đi làm quả thực chính là khổ, mới thực tập thôi mà một như chó T_T】

【 Tiểu bảo bối:[ ôm một cái ] ai nói sai đâu! Mệt thì thôi, người phụ trách hướng dẫn của tớ còn là một kẻ ngốc, mỗi ngày gây ra một đống chuyện......】

【kekeaiai: Nhà xuất bản chỗ tới mới là một lời khó nói hết, quả thực không coi thực tập sinh là người mà......】

......

Trong group đều là sinh viên vừa ra trường, bắt đầu thực tập, lúc đi học thì mỗi ngày hy vọng có thể sớm đi làm một chút, tới khi đi làm mới biết được vẫn là đi học sướng nhất.

Một người mở đầu oán giận, tức khắc nhảy ra một đám người càu nhàu theo, trong lúc nhất thời trong group rất náo nhiệt.

【lily: Tớ cảm thấy vẫn còn may, cảm giác thực tập ở đài truyền hình so với đi học thú vị hơn nhiều, có thể học được rất nhiều thứ không học được ở trường......】

Vốn dĩ mọi người đều đang than thở, tin nhắn đối lập này vửa nhảy ra trong chớp mắt cả nhóm chat im lặng, lúc sau mới có người trả lời ——

【 Dọn gạch hộ chuyên nghiệp: Đài truyền hình...... Hâm mộ! 】

【 Tiểu bảo bối: Đài truyền hình so với mấy chỗ chúng tớ thực tập mạnh hơn nhiều, ngươi đương nhiên cảm thấy tốt! 】

【 Là dương không phải dương: Ô ô ô...... Công việc mệt mỏi thì không nói làm gì, tớ tức giận là vì mệt mà không học được cái gì, nếu không tớ cũng không oán giận! 】

......

【lily: Vận khí tốt mà thôi, lại nói tiếp thật là đáng tiếc cho Hướng Vãn, thật vất vả tranh được chỗ thực tập trong đài truyền hình giống tớ, kết quả...... Aiz, sức khỏe của cô ấy cũng quá kéo chân......】

Nhìn thấy tin nhắn này của "lily", có cô gái trong nhóm nhịn không được bĩu môi, ở trong lòng thầm mắng "giả dối". Ai mà không biết, lần này tuy rằng đài truyền hình nhận mấy thực tập sinh, nhưng để được chuyển thành nhân viên chính thức thì rất khó, có thể bớt một đối thủ cạnh tranh "lily" trộm vui vẻ còn không kịp, đáng tiếc cho Hướng Vãn mới là lạ!

【 Hạ Phong: Lại nói tiếp, hiện tại Hướng Vãn thực tập ở đâu các cậu có biết không? 】

【 Là dương không phải dương: Không biết. 】

【Lekeaiai: Gần đây rất bận, cũng chưa tìm cậu ấy nói chuyện phiếm. 】

......

【 Tiểu bảo bối: Ai, thật là đáng tiếc, rõ ràng thành tích của cậu ấy tốt như vậy......】

【lily: Thành tích tốt có ích lợi gì, với tình trạng sức khỏe đó của cậu ấy phỏng chừng cũng không có đơn vị nào dám nhận, lúc này sợ là ở nhà nghỉ dưỡng đi, theo tớ thì ngoại hình cậu ấy cũng khá, không thì tìm một người tốt gả chồng thôi. 】

【Kekeaiai: Nếu ngoại hình của Vãn Vãn chỉ khá, vậy nữ sinh lớp chúng ta được gọi là cái gì? Còn có, muốn gả chính cậu gả đi, nói Vãn Vãn làm gì! 】

【lily: Được, được, được, Hướng Vãn đẹp nhất, đẹp như thiên tiên được cưa! Thật là cái gì cũng có thể gây chuyện [ chịu phục ]】

【kekeaiai: Phi! Cô nói đểu còn không biết xấu hổ nói tôi gây chuyện? 】

【lily: Cô nói ai......】

【kekeaiai: Ha hả......】

【 Hạ Phong: Được rồi, chút chuyện nhỏ mà thôi, không phải đều rất bận sao? Đừng cãi nhau. 】

......

Nhắc tới "Hướng Vãn" mọi người kỳ thật đều có không ít cảm thán, bất quá nghĩ cô cũng ở trong nhóm chat, rất nhiều lời vẫn là nhịn xuống không nói ra.

Trong kỳ thực tập, mọi người xác thật đều bận rộn, lớp trưởng "Hạ Phong" đứng ra giảng hòa, những người khác lại tùy tiện nói hai câu liền sôi nổi lặn xuống, trong nhóm an tĩnh lại một lần nữa.

Khu chung cư gần đại học H.

So với những bạn học đã bắt đầu đi làm, lúc này Hướng Vãn vừa mới tỉnh lại.

Nhưng mà mặc dù ngủ đủ tám tiếng, cô vẫn cảm giác thập phần mệt mỏi, nửa dựa vào đầu giường xem xong tin nhắn trong nhóm, tinh thần càng kém hơn vài phần.

Trong nhóm bạn học đều oán giận đi thực tập vừa khổ vừa mệt, nhưng mà Hướng Vãn lại hâm mộ bọn họ, hâm mộ bọn họ ít nhất có thân thể khỏe mạnh để làm tới mệt, không giống mình......

"Khụ khụ......"

Cuối mùa thu thời tiết thành phố H vào buổi sáng có chút lạnh, nhưng lúc này mặt trời đã lên lại ở trong phòng lẽ ra không lạnh, nhưng vừa ra khỏi chăn, sự lạnh lẽo từ phía sau lưng truyền đến làm Hướng Vãn có chút chịu không nổi, nhíu mày khụ khụ hai tiếng, buông di động cầm lấy cái áo khoác ở mép giường mặc vào mới đỡ chút.

Mặc xong áo khoác, cô lại đi tất vào, lúc này mới chậm rì rì đứng dậy xuống giường, rửa mặt.

Rửa mặt xong, đi phòng bếp nấu hai quả trứng gà, lại đem mở ra nồi hầm đã hẹn giờ từ trước, cháo táo đỏ gạo kê trong nồi đã sớm nấu chín, bữa sáng đã xong.

Cháo táo đỏ gạo kê tỏa ra hơi thở thơm ngọt cùng trứng vừa luộc nóng hổi, tuy không phong phú, cũng coi là bữa sáng dinh dưỡng, nhưng Hướng Vãn lại không có hứng thú ăn uống, bận tâm thân thể của mình mới cầm lấy cái muỗng mà ăn như hoàn thành nhiệm vụ.

Một miếng trứng gà, một miếng cháo cháo, ăn gần mười phút, trứng gà trong tay còn còn nửa quả.

Đúng lúc này, di động bên cạnh đột nhiên vang lên, Hướng Vãn liếc qua một cái, thấy là mẹ gọi tới liền buông đồ trong tay xuống, một bên nghe máy, một bên rút ra tờ khăn giấy xoa xoa miệng.

"Alo —— Ngoan Niếp, ăn cơm chưa con?"

"Mẹ, con mới vừa ăn xong."

"Hôm nay không đi làm sao?"

"Hôm nay...... Nghỉ ạ."

"Nghỉ à tốt...... con đi làm có mệt không? Ở chung với đồng nghiệp thế nào......"

"Đều khá tốt ạ, thân thể cũng khá tốt, mẹ cùng ba đừng lo lắng......"

"Vậy là tốt rồi, mẹ với ba con ở nhà cũng khá tốt...... Đúng rồi, tiền của con đủ dùng không?"

"Đủ dùng...... Tiểu Dật ở nhà có nghe lời không?"

"Con còn không biết tên nhóc đó sao, chỉ nghe lời con nói...... Vừa lúc con sắp tốt nghiệp, trở về quản thúc nó......"

Hướng Vãn biết người trong nhà tuy rằng đồng ý cô đi học xa, nhưng trong lòng kỳ thật vẫn không yên tâm, muốn cho cô sớm về nhà một chút.

Cúp điện thoại, Hướng Vãn nắm di động, giữa mày mang theo chút buồn rầu, cùng với gương mặt mang theo vẻ bệnh tật, cho nên gương mặt thoạt nhìn rất trắng, làm người ta sinh ra thương tiếc.

Từ nhỏ đến lớn, bởi vì thân thể của cô, người trong nhà đã phí không biết bao nhiêu tâm tư, thậm chí so với em trai nhỏ tuổi hơn, còn chiếu cố cô nhiều hơn.

Nếu có thể, Hướng Vãn là sự không muốn thêm phiền toái cho người trong nhà, cho nên lúc thi đại học cô mới lựa chọn đại học ở thành phố kế bên.

Bốn năm đại học, tuy có chút gập ghềnh, nhưng cô cũng coi như là có thể tự chiếu cố chính mình, không giống như trước kia cái gì đều làm phiền người trong nhà.

Cô thật sự cho rằng, tất cả sẽ càng ngày càng tốt, đặc biệt là thành tích của cô ưu tú nên nằm trong dang sách thực tập của đài truyền hình, nhưng không nghĩ tới...... Cuối cùng vẫn là bị thân thể này kéo chân.

Ngày đầu tiên thực tập, từ tiết tấu công việc cô đã có chút dự cảm không tốt, nhưng kết quả ngày hôm nay chung quy làm cô có chút...... không cam lòng!

Nghĩ đến mình đến kỳ thực tập cũng không kiên trì được, đại khái công việc càng thêm vô vọng, cuối cùng khả năng vẫn phải trở về làm phiền người trong nhà, Hướng Vãn bỗng nhiên có chút hô hấp không thuận, cô nhẹ vỗ về ngực thuận khí, đồng thời không dám mặc kệ mình đắm chìm trong cảm xúc tích cực nữa.

Hướng Vãn bị sinh non, theo lời bà ngoại nói lúc sinh ra không khác gì con mèo con, vừa nhỏ vừa yếu, bác sĩ cũng không dám cam đoan có thể nuôi lớn, chỉ bảo bọn họ tỉ mỉ chiếu cố, người xung quanh còn lén nói thầm, nói đứa nhỏ này khẳng định nuôi không sống, thậm chí khuyên vợ chồng nhà họ Hướng nhân lúc còn trẻ nên sinh thêm một đứa.

Vợ chồng Hướng gia lại không thích nghe lời này, ngược lại cảm thấy là do bọn họ không cho con gái một thân thể tốt, thua thiệt đứa con gái này, có thể nói là tốn 120 % tâm tư trên người con gái, tỉ mỉ chiếu cố cô lớn lên.

Hướng Vãn từ nhỏ liền bệnh tật ốm yếu, tập đi cũng muộn hơn những đứa trẻ khác, chờ lớn một chút, đứa nhỏ khác có thể chạy có thể nhảy, cô lại không được, đi nhiều một chút mặt liền trắng bệch, mệt quá cô có thể trực tiếp ngất xỉu.

Điều kiện nhà họ Hướng còn tính là khá tốt, từ khi con gái còn nhỏ hai vợ chồng mang theo con gái chạy tới không ít bệnh viện lớn, đều nói là bệnh từ trong thai, trị không hết, cuối cùng chỉ có thể tìm một lão trung y nổi danh, lấy phương thuốc chậm rãi dưỡng.

Nuôi như thế tới mười mấy tuổi, thân thể Hướng Vãn so với lúc nhỏ tốt hơn một chút, ít nhất sẽ không tới mức động cái liền váng đầu, thậm chí té xỉu.

Hướng Vãn từ nhỏ chính là một đứa nhỏ thông minh, hiểu chuyện, bất quá trẻ con lớn lên luôn có suy nghĩ của chính mình, cô cảm thấy người trong nhà từ nhỏ đến lớn tốn quá nhiều tâm tư trên người mình, thậm chí có chút xem nhẹ em trai, cho nên cô mới chọn tới thành phố bên cạnh học đại học.

Người trong nhà tự nhiên là luyến tiếc, nhưng cô từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, khó có khi đưa ra một yêu cầu, nên cũng không đành lòng cự tuyệt, cuối cùng vẫn đồng ý, lại bởi vì thân thể cô không tốt, khi ngủ không chịu nổi chút ồn ào, ngủ không tốt dễ dàng đau đầu, nhất thời liền thuê một căn hộ ở phụ cận trường học cho cô.

Phòng ở là căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách, có phòng bếp cùng ban công, Hướng Vãn ngủ ở phòng ngủ chính, một gian phòng khác bố trí thành thư phòng.

Lúc này, Hướng Vãn ngồi ở bàn ăn hòa hoãn cảm xúc, đứng dậy chậm rãi thu thập chén đũa.

Trừ bỏ không thể dễ mệt nhọc, về phương diện ẩm thực cô cũng kiêng ăn khá nhiều, món lạnh, cay căn bản không thể đụng vào, nhiều gia vị cũng không thể ăn, cho nên có thể ăn ở nhà liền không động vào đồ ăn bên ngoài.

Bởi vì điểm này, dù người trong nhà chiều cô, vẫn để cô học chút trù nghệ, ít nhất có thể nấu cơm cho chính mình ăn.

Thu thập xong chén đũa lau sạch bàn, Hướng Vãn thuận tiện đem nhà quét một lần, làm xong chút chuyện này, cô lại có chút khó thở.

Kỳ thật lúc trước người trong nhà định mua cho cô một máy quét nhà, nhưng Hướng Vãn nghĩ làm chút việc chân tay này coi như rèn luyện thân thể, cho nên không đồng ý.

Nghỉ ngơi một hồi lại đem mọi thứ dọn xong, Hướng Vãn ngồi xuống ghế mây ngoài ban công.

Hôm nay thời tiết không tồi, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào nhà, chiếu đến trên người cô làm cả người đều ấm lên.

Hướng Vãn ngửa đầu, nhìn về không trung, tâm tình rốt cuộc tốt hơn một ít.

Kệ đi, so với rất nhiều người trên thế gian này, mình đã rất may mắn rồi, có người nhà tốt như vậy, không thiếu tay, thiếu chân...... Còn có thể thấy thế giới tốt đẹp này.

Lớn lên hiểu chuyện, Hướng Vãn so với người khác càng hiểu rõ thân thể của mình không chịu nổi lăn lộn, cho nên có thói quen tự trấn an mình.

Thật sự không được, về nhà thì về nhà đi, dù sao ba mẹ vĩnh viễn không ghét bỏ mình......

Phơi nắng xong, Hướng Vãn cũng nghĩ thông, bốn năm đại học cô đã thử qua cuộc sống một mình, lúc này trở về cũng không tính quá tiếc nuối.

"Bất quá, sau khi trở về cũng không thể thật sự dưỡng lão, tốt nhất vẫn tìm chút việc để làm......"

Hướng Vãn nhẹ giọng nói nhỏ, trong lòng tính toán, theo tình huống thân thể của mình sau khi trở về có thể làm cái gì.

【 Đinh ~】