Trêu Chọc - Mộc Hề Nương

Trêu Chọc - Mộc Hề Nương - Chương 7




“Hshh! –“

Đỗ Vân Sinh đau đến mặt mũi nhăn nhó, cố nâng cánh tay lên đụng vào eo thì nhức đến nỗi hắn chẳng dám động đậy, ngay cả tiếng kêu đau đớn đã lên tới cổ họng rồi cũng biến thành tiếng hít khí chịu đựng.

Đau quá… Khóe mắt Đỗ Vân Sinh ngân ngấn nước mắt, bị coi thành giấy ăn lật đi lật lại cả đêm, nếu thuở niên thiếu không bị mẹ bắt đi tập nhảy Latin thì chắc cái eo già của hắn đã tàn phế luôn rồi.

Hắn như một ông lão sắp chết đang cố kéo dài hơi tàn, nằm trên giường đá một lúc lâu mà thân thể cũng chỉ nhúc nhích được mười mấy phân. Qua hồi lâu, cảm giác đau nhức đáng sợ cuối cùng cũng dịu đi một chút, Đỗ Vân Sinh đã có thể ngồi dậy, hai chân đặt trên mặt đất.

Kết quả bất cẩn động đến bộ phận khó nói đằng sau, nóng rát đau nhức.

Đỗ Vân Sinh hít mũi, hắn sợ nhất là đau.

Vịn vào vách tường run rẩy di chuyển, Đỗ Vân Sinh ngẩng đầu nhìn một vòng xung quanh hang đá nhưng chẳng thấy ai cả.

“A Thanh…”

Thanh âm khàn khủng khiếp như bị cảm nặng không thể nói nên lời. Đỗ Vân Sinh bị giọng nói bản thân làm giật hết cả mình, mím chặt môi không cố nói nữa. Hắn tìm vị trí gần đó, thật cẩn thận ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn chăm chú chậu hoa đang ra quả đỏ trên kệ sách kia, vẻ mặt nghiêm túc.

“Sao lại ngồi xổm ở đây?”

Đỗ Vân Sinh quay đầu, không biết từ bao giờ Đằng Chỉ Thanh đã xuất hiện ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn xuống hắn.

Đằng Chỉ Thanh đã thay quần áo, lúc trước là đồ đằng tím, hiện giờ là trang phục tộc Miêu với đồ đằng màu xanh ngọc, trên cổ đeo một chiếc vòng bạc tinh xảo. Mái tóc búi cao được cố định bởi món trang sức bằng bạc xinh đẹp có hai chuỗi dây bạc xuyên ngọc rủ xuống, phần đuôi chuỗi là hai chiếc chuông bạc liên tiếp.

Khi y cúi xuống, lục lạc vang lên thanh thúy. Nhưng vừa nãy lúc đi đến, lục lạc không hề kêu vang.

Đỗ Vân Sinh nhìn Đằng Chỉ Thanh đang lại gần, ánh mắt hơi mơ màng, hô hấp không khỏi ngừng lại, trong đầu nhớ về Đằng Chỉ Thanh của tối qua, tình dục lây nhiễm lên giữa mày và trong mắt y, kiều diễm quyến rũ, lại thêm ba phần gợi cảm khiến người ta không thể kìm chế được.

Đằng Chỉ Thanh lại hỏi thêm một lần nữa.

Đỗ Vân Sinh hoàn hồn lại: “Tôi muốn nhìn xem kia là giống cây gì ấy mà.”

Đằng Chỉ Thanh nhìn lướt qua chậu hoa trên kệ sách, nhẹ nhàng bế Đỗ Vân Sinh lên đi ra ngoài: “Là quả đỏ nuôi trùng, có thể phun ra sương trắng. Sương trắng có tác dụng kích dục.”

Đỗ Vân Sinh: “Em dẫn tôi đi đâu thế?”

“Tắm rửa.”

Bên ngoài hang có một lối nhỏ có thể thông ra hồ nước dưới thác, nước khá ấm, Đỗ Vân Sinh gấp gáp nhảy vào hồ nước tắm táp. Khi hắn hôn mê, Đằng Chỉ Thanh đã lau người cho hắn rồi, nhưng hắn cảm thấy trên người nhớp nháp bẩn thỉu vẫn cần phải đi tắm.

“Hô…” Đỗ Vân Sinh thở ra.

Đằng Chỉ Thanh đứng cách đó không xa, vẻ mặt lãnh đạm, thậm chí không hề nhìn Đỗ Vân Sinh. Nhưng khi Đỗ Vân Sinh trượt chân đứng không vững suýt ngã ngửa ra, y lại có thể nhanh chóng phát hiện.

Đỗ Vân Sinh tắm xong, chẳng muốn mặc lại quần áo bẩn nên cao giọng gọi: “A Thanh, có quần áo sạch sẽ không em?”

Đằng Chỉ Thanh ngước mắt: “Ở bên phải ngươi.”

Đỗ Vân Sinh quay đầu nhìn sang bên phải, đúng là có một bộ quần áo. Hắn đứng dậy mặc quần áo vào, đó là một bộ trang phục bản Khất La màu xanh ngọc với đồ án thần bí.

Hắn nhìn ngắm quần áo trên người, đi đến bên cạnh Đằng Chỉ Thanh cười nói: “A Thanh, bộ quần áo trên người tôi là một đôi với bộ trên người em đúng không?”

Nghe vậy, Đằng Chỉ Thanh ngạc nhiên liếc hắn một cái: “Không phải.”

Đỗ Vân Sinh lâng lâng, âm thanh nhỏ dần: “Tôi thấy đúng thế mà.”

Đằng Chỉ Thanh không phủ nhận nữa, hắn vui là được.

Đỗ Vân Sinh ôm cánh tay Đằng Chỉ Thanh, nhìn chằm chằm sườn mặt y, trong lòng cảm thán: Đẹp… Thật sự là đẹp quá đi mất! Cảm giác ngắm lâu thật là lâu cũng không thấy chán.

“Còn có thể đi đường được không?”

Bọn họ chắc là quay lại thung lũng Hồ Điệp, thuận tiện đi kiểm tra xem camera ngày hôm qua bố trí có quay chụp được hình ảnh hắn muốn không. Đỗ Vân Sinh nghĩ vậy, mở miệng trả lời Đằng Chỉ Thanh: “Nếu tôi không đi được, em cõng tôi hửm?”

“Chân nhũn?”

Đỗ Vân Sinh nheo mắt lại, cố tìm ra điểm bất thường dưới vẻ mặt đứng đắn của Đằng Chỉ Thanh, nhưng chẳng nhìn ra gì cả. Hắn bèn dứt khoát ghé vào bên tai Đằng Chỉ Thanh nói: “Nhũn rồi, bị em làm nhũn mất rồi. Chỗ phía sau cũng đau, vừa trướng vừa đau, không đi nổi đâu.”

Đỗ Vân Sinh khi thì chân thành thâm tình, mà lúc muốn quyến rũ người cũng cao cấp chẳng thô tục, lời nói ra cợt nhả trêu ngươi lại hơi rụt rè. Nói tóm lại, hắn thả một chú sâu nho nhỏ lên người khác, con sâu bé nhỏ uống say chui thẳng vào lòng người khiến trái tim người ta ngứa ngáy.

Đằng Chỉ Thanh cõng Đỗ Vân Sinh, cất từng bước đi vững vàng tiến về phía trước, trong lòng tựa như nước lặng.

Bàn tay Đỗ Vân Sinh thừa cơ đặt trên ngực trái Đằng Chỉ Thanh, thầm đếm tốc độ tim đập.

Nhanh thật.

Đằng Chỉ Thanh không phải không rung rinh.

Đỗ Vân Sinh nheo mắt, cười vui vẻ như một thiếu niên ngây thơ. Thiếu niên sạch sẽ trong sáng, tinh thần phấn chấn hay bồng bột, thường nói những lời thâm tình, nhưng cũng rất đỗi vô tâm, phụ người chưa từng thẹn.

Đằng Chỉ Thanh cõng Đỗ Vân Sinh ra khỏi hang đá, đường đi vốn chật hẹp âm u nhưng giờ đây vách tường lại phát ra ánh sáng vàng nhạt. Trong hang đá cũng có ánh sáng kiểu này, Đỗ Vân Sinh còn tưởng là trong hang có điện, nhưng giờ nghĩ lại căn bản là không thể.

“Thứ gì đang phát sáng vậy?”

“Côn trùng.”

Nếu nói thẳng ra là cổ trùng, Đỗ Vân Sinh chắc chắn không bao giờ tin. Nói thành côn trùng, hắn thật sự tin luôn.

Đỗ Vân Sinh ngắm nghía: “Đom đóm à?”

Không giống lắm, có thể là loài côn trùng phát sáng khác, thiên nhiên không thiếu côn trùng phát sáng.

Đằng Chỉ Thanh không để hắn đến gần, lập tức rời đi, quay lại thung lũng Hồ Điệp.

Trong thung lũng Hồ Điệp, nhân viên đều bình yên vô sự, chỉ là ngày hôm qua hít phấn bướm thấy thứ mình sợ hãi nhất rồi hôn mê, khi tỉnh lại thì chỉ nghĩ là ác mộng không rõ nguyên nhân.

Nhưng sao bọn họ lại đột nhiên hôn mê nhỉ?

Mấy chuyển kiểu này không nên nghĩ nhiều. Nếu ngẫm nghĩ cẩn thận thì bỗng thấy thung lũng Hồ Điệp phong cảnh mỹ lệ trở nên thật là đáng sợ, giống như bộ xương khô được chôn vùi dưới bụi hoa thơm ngát vậy.

Bọn họ vội vội vàng vàng thu lại camera đã lắp đặt ngày hôm qua, chẳng kịp kiểm tra, vốn định đi tìm Đỗ Vân Sinh, không ngờ hắn và Đằng Chỉ Thanh lại vừa vặn quay lại. Mọi người dưới sự vui vẻ chẳng hề phát hiện quan hệ thân mật giữa hai người, thu dọn hành lý về bản Khất La.

Đỗ Vân Sinh hơi do dự. Hắn chưa xác nhận xem camera đã quay chụp được thứ mình muốn chưa nên muốn kiểm tra một chút. Nhưng nhân viên nói với hắn là sắp hết pin, tốt nhất cứ về bản trước đã.

Đằng Chỉ Thanh cũng nói với hắn: “Về đi đã. Hai ngày nay là thời gian bươm bướm giao phối nên không có tính công kích. Chờ khi chúng bắt đầu đẻ trứng là lúc cần thức ăn, tính công kích tăng mạnh, bất kỳ sinh vật nào đều có thể trở thành đồ ăn đối với chúng.”

“Bướm ăn thịt hả?” Đỗ Vân Sinh cuối cùng cũng cảm thấy được có gì đó kỳ lạ: “Núi Khất La rốt cuộc là loại núi gì vậy trời? Sao mà cái gì cũng có thế? Loài cá kỳ quái, côn trùng phát sáng rồi bướm ăn thịt… Tuy cũng có thể tồn tại ở những ngóc ngách khác nhau trên thế giới, nhưng nếu tụ lại với nhau ở núi Khất La thì có hơi kỳ lạ đấy.”

Luôn có những nguyên nhân như hoàn cảnh khí hậu rồi môi trường sống không thích hợp, nhưng sao có thể đều tồn tại trong cùng một nơi được?

Đằng Chỉ Thanh: “Chúng là cổ trùng.”

Đỗ Vân Sinh: “Lại lừa tôi nữa.”

Đằng Chỉ Thanh cõng Đỗ Vân Sinh mà vẫn đi rất nhanh, phía sau có một nhân viên đuổi kịp bọn họ, không khỏi quan tâm hỏi han: “Đỗ đạo, ngài bị thương à?”

Đỗ Vân Sinh hơi lúng túng nói: “Trẹo mắt cá chân thôi.”

Nhân viên công tác ngạc nhiên hỏi: “Đỗ đạo ngài bị cảm à?”

“Đâu có…” Đỗ Vân Sinh nhận ra thanh quản khàn quá mức, bèn sửa lời: “Ừ, hơi hơi.”

Lúc này, Đằng Chỉ Thanh nói: “Đoạn này không có nguy hiểm, các ngươi đi phía trước, ta và Đỗ đạo theo phía sau. Đường đến thung lũng Hồ Điệp tương đối gập ghềnh, lúc trở về thì đi khá nhanh, cố gắng về đến bản Khất La trước khi trời tối.”

Nhân viên công tác: “À à, vâng.”

Đằng Chỉ Thanh hầu như không nói lời nào với bọn họ, nhưng một khi đã mở miệng là không ai dám phản bác y. Dường như y là một người chỉ huy trời sinh, không phải nghi ngờ, chỉ cần nghe theo là được.

Đỗ Vân Sinh thở phào nhẹ nhõm, còn hỏi thêm nữa hắn sẽ rất xấu hổ.

Khi thì nhân viên công tác đi phía trước, lúc lại đổi thành Đằng Chỉ Thanh và Đỗ Vân Sinh dẫn đường, duy nhất không đổi chính là Đỗ Vân Sinh luôn ở trên lưng Đằng Chỉ Thanh, hắn còn trong sự đung đưa có quy luật mà ngủ thiếp đi luôn.

Nhân viên công tác cơ hồ đều là vẻ mặt sùng bái nhìn hai người: “Tôi khiêng có mười mấy hai mươi cân máy móc đã mệt đến không chịu nổi, cái tên bản Khất La cõng Đỗ đạo mấy chục cân đi một quãng đường dài như vậy thế mà mặt không đỏ hơi chẳng ngắt luôn!”

“Đi cứ như bay í, nghe nói mấy dân bản ở vùng núi lớn thần bí đều có khinh công đấy.”

“Chuyện khinh công chỉ là vớ vẩn thôi.”

Giữa đường, Đỗ Vân Sinh tỉnh lại, giãy giụa muốn trèo xuống. Đằng Chỉ Thanh không ngăn cản hắn, mắt lạnh nhìn hắn đi một đoạn ngắn, hai chân run run rẩy rẩy, suýt chút nữa thì ngã quỵ xuống.

Cuối cùng, Đỗ Vân Sinh vùi mặt vào cổ Đằng Chỉ Thanh, tự sa ngã nghĩ thôi kệ, dù sao cũng chẳng có người quen nào thấy.

Trước lúc tối trời, đoàn người trở lại bản Khất La. Mấy nhân viên công tác chạy vội về căn nhà trúc đã thuê rồi ngã xuống đất không dậy nổi, tiếng ngáy vang lên khắp nơi. Đỗ Vân Sinh hơi rầu rĩ, hắn được cõng xuống núi, lại ngủ nửa ngày nên giờ chẳng buồn ngủ tí nào.

Đằng Chỉ Thanh: “Đi lấy hành lý.”

“Để làm gì?”

Đằng Chỉ Thanh giương mắt: “Đến chỗ ta ở.”

Ở chung ư? Khoé miệng Đỗ Vân Sinh sắp kéo đến sau đầu rồi, nhanh nhẹn chạy vào nhà trúc thu dọn camera rồi quần áo v.v, xách va ly đi theo Đằng Chỉ Thanh.

Trên đường gặp được dân bản Khất La, ánh mắt những người đó đều hơi kỳ lạ. Bọn họ nhìn chằm chằm vào tóc Đằng Chỉ Thanh, sau đó dùng ánh mắt tối tăm nhìn Đỗ Vân Sinh, rồi bô bô một đống thứ tiếng nghe chẳng hiểu.

Đằng Chỉ Thanh thản nhiên đáp lời, không bao lâu, những người đó lại lộ vẻ tươi cười, lúc nhìn về phía Đỗ Vân Sinh, trong mắt mang theo đánh giá cùng vừa lòng.

Đỗ Vân Sinh: “??” Hắn kéo kéo tay áo Đằng Chỉ Thanh, nhỏ giọng hỏi: “Em và họ đang nói gì thế?”

Bàn tay Đằng Chỉ Thanh áp vào gáy Đỗ Vân Sinh, khẽ vuốt ve hai cái nói: “Vân Sinh, sau này ngươi đừng cắt tóc.”

Đỗ Vân Sinh khó hiểu: “Muốn tôi để tóc dài như em hả? Rất khó chăm sóc, hơn nữa lại chẳng đẹp gì cả.”

Hắn không có dung mạo diễm lệ như Đằng Chỉ Thanh, chất tóc cũng không hề đen nhánh mềm mại. Bảo hắn để tóc dài đại khái sẽ thành hình ảnh thanh niên ngớ ngẩn chơi rock and roll.

“Không được, không cần, khó coi lắm.” Đỗ Vân Sinh liên tiếp từ chối.

Đằng Chỉ Thanh giọng điệu nhàn nhạt: “Ta không phải đang thương lượng với ngươi. Để tóc đi, sau này ta sẽ xử lý.”

Hết chương 07.