Trêu Chọc Trái Tim Em

Chương 27




Bên ngoài màn đêm dày đặc, trần nhà pha lê phía trên lại phản chiếu ánh sáng khiến cả căn phòng sáng như ban ngày.

Trên bàn ăn cực kỳ yên tĩnh, từ lúc Dương Thư nói xong lời này thì không còn bất cứ tiếng động nào.

Khương Bái dựa lưng vào ghế, đôi mắt đen nhánh tĩnh mịch khóa chặt trên gương mặt tinh xảo phấn nộn của cô, một lúc sau anh mới tiếp lời: “Thật à?”

“Ừm.” Dương Thư gật gật đầu. “Nếu không thì mắc gì tôi đáp ứng hẹn ước một năm với anh?”

Khương Bái cân nhắc lời cô, bỗng nhiên nói: “Vậy nếu một năm tôi không chịu ngủ với em, đến lúc đó có phải sẽ hẹn ước thêm một cái nữa không?”

Dương Thư mờ mịt nhìn anh, ánh mắt cực kỳ ngây thơ vô tội: “Một năm không cho ngủ, vậy có phải tại anh “không được” không đó?”

“…”

Khương Bái suýt thì sặc nước miếng, nhìn cô chằm chằm hết nửa ngày, chỉ cảm thấy cả người khô nóng.

Nếu không phải do cô say nên nói sảng hết cái này đến cái khác, bây giờ anh nhất định “xử” cô ngay tại chỗ, để cho cô biết hậu quả khi nói câu này.

“Ăn chào đi, đến khi tỉnh táo mà dám nói với tôi như vậy thì xem như em dũng cảm.”

Khương Bái nói xong thì đứng dậy đi cất đống đồ chơi ngoài phòng khách.

Anh vừa chạm vào bóng rổ, Dương Thư đã chạy tới trực tiếp cướp đi, ôm chặt trong lòng: “Cái này là của Ngôn Lễ.”

“Ngôn Lễ là ai?”

Dương Thư không đáp.

Khương Bái cầm lấy ô tô điều khiển, một lần nữa bị Dương Thư cướp đi.

“Cùng là cho Ngôn Lễ à?”

Dương Thư vẫn chịu nói lời nào.

Khương Bái nhìn cô trầm mặc một lúc, bỗng cảm thấy buồn cười: “Đồ rõ là do tôi mua mà giờ tôi lại không được đụng hả?”

Dương Thư: “…”

Nói chuyện với một con nhóc say xỉn đúng là chẳng có tác dụng gì, Khương Bái nhẫn nại, chỉ có thể dỗ dành cô nhóc: “Được rồi, của Ngôn Lễ, tôi không động vào nữa, em bỏ xuống rồi đi ngủ đi.”

Thấy Dương Thư vẫn đứng bất động, cuộc nói chuyện dần đi vào khó khăn, Khương Bái trầm mặc thêm một lúc nữa, sau đó chỉ có thể lừa gạt nói: “Bây giờ em nghe lời một chút, mai tôi dẫn em đi tìm Ngôn Lễ, đưa mấy thứ này cho nó.”

Dương Thư bỗng ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời: “Anh có thể tìm được sao?”

“… Tôi tài giỏi thế này, làm gì có chuyện tìm không ra?” Khương Bái vừa trả lời vừa đưa tay lại” “Đưa ô tô với đóng rổ trong tay đây.”

Dương Thư ngoan ngoãn đưa qua.

Khương Bái cầm lấy rồi ném lại lên salon, sau đó dắt cô về phòng ngủ.

Anh cầm một bộ dụng cụ vệ sinh cá nhân lại, đẩy cô vào phòng tắm: “Em có thể tự làm không?”

Thấy Dương Thư gật đầu, anh bỏ đồ lên bồn rồi đóng cửa lại giúp cô.

Khương Bái đem phần cháo và đồ ăn thừa còn lại vào bếp, rồi dọn dẹp đống đồ chơi bỏ lên bàn.

Lúc anh quay lại phòng ngủ, Dương Thư vẫn chưa rửa mặt xong và ra ngoài.

Đánh răng rửa mặt thôi mà, sao mà lâu vậy nhỉ?

Anh vừa định đi vào nhìn thử thì lại nghe thấy âm thanh điện thoại ở đầu giường, kn vừa gửi cho anh một Wechat: [Anh hai, túi xách em nhờ anh mua đâu rồi, giờ em qua tìm anh lấy nha?]

Khương Bái thích một cái túi xách, mấy cửa hàng ở Trường Hoàn đều không có hàng, thấy nhân viên cửa hàng nói rằng ở thành phố H có, nếu cô ấy thích thì họ sẽ yêu cầu bên kia gửi hàng tới.

kn nghĩ tới anh trai cô ấy đúng lúc đang đi công tác ở thành phố H, dứt khoát nhờ Khương Bái mua giúp.

Dù sao anh trai cô ấy kiếm được nhiều tiền hơn cô ấy, ngại gì không tranh thủ tiết kiệm một khoản.

kn là một người nóng nảy, thấy Khương Bái vẫn chưa trả lời cô ấy lại nhắn tiếp một tin nữa: [Giờ em bắt đầu qua đó nha!]

Khương Bái liếc về phía phòng tắm, ngón tay gõ lên màn hình: [Mai đưa cho em sau.]

Anh trai cô vậy mà lại muốn tự tay đưa?

Đãi ngộ này khiến kn thụ sủng nhược kinh, cô nàng vốn đang nằm dài trên salon, cũng không muốn ra ngoài: [Okla, vậy mai anh nhất định không được quên đâu đó!]

Khương Bái nhìn tin nhắn một cái, sau đó tiện tay ném điện thoại lên tủ đầu giường.

Anh đứng trước cửa phòng tắm, gõ cửa một cái, không thấy động tĩnh gì.

Hmm…

Khương Bái trực tiếp mở cửa phòng tắm đẩy ra.

Bên trong là một tầng sương mù bốc lên, Dương Thư đã cởi đồ, nằm ngâm mình trong bồn tắm.

Nước không vượt quá ngực, khuôn mặt tinh xảo bị hơi nhiệt hâm đến đỏ ửng, mấy sợi tóc ẩm ướt dính trên trán, vài sợi còn vương trên mặt. 

Lúc này đôi mắt của cô đang nhắm hờ, dường như đã ngủ quên.

Một màn này  khiến cổ họng của Khương Bái khẽ nhúc nhích.

Đã uống say như vậy mà cô còn muốn đi tắm!

Anh đi lại thử gọi cô hai tiếng, nhưng cô không tỉnh lại, Khương Bái do dự một chút rồi trực tiếp ôm cô ra khỏi bồn tắm, lấy khăn tắm bên cạnh quấn lại.

Anh đặt người lên giường, chậm rãi dùng khăn tắm giúp cô lau khô nước trên người.

Đúng lúc chạm trúng điểm mẫn cảm trên người khiến cô gái nhỏ mơ màng vặn người hai lần, chóp mũi bất mãn phát ra âm thanh.

Làn da của cô vừa ngâm nước, sau khi khô thì có màu hồng nhạt, càng làm cho làn da thêm xinh đẹp và quyến rũ mê người.

Ánh mắt Khương Bái tối lại, dời tầm mắt đi.

Chỗ này không có đồ ngủ, anh đến phòng quần áo lấy một chiếc áo sơ mi trắng để cô mặc tạm.

Khó khăn lắm mới mặc xong đồ cho cô, Dương Thư mơ màng mở mắt, hai người nhìn nhau một lúc, sau đó cô lại nhắm lại.

Sợ cô nửa đêm uống say sẽ khát nước, Khương Bái ra ngoài lấy một cốc nước ấm.

Lấy nước xong quay lại phòng ngủ thì trên giường đã không thấy bóng dáng của Dương Thư nữa.

Khương Bái nheo mắt, nhìn bốn phía xung quanh tìm kiếm, nghe được âm thanh mơ hồ từ phía phòng quần áo.

Anh vừa đi qua đó đã thấy Dương Thư mở cửa tủ chui vào trong.

Khương Bái nhăn mày giữ chặt cô: “Em làm gì vậy?”

Dương Thư đã chui vào rồi, cô ngẩng đầu nhìn anh, hai giây sau cô ngó nghiêng nhìn xung quay, ngoắc tay anh: “Anh mau vào đây!”

Khương Bái: “?”

Dương Thư không nói lời nào, dùng sức kéo anh vào trong tủ quần áo.

Khương Bái không biết cô đang muốn làm gì, chỉ có thể thuận theo chui vào chung.

Không gian trong tủ rất bé, thân hình cao lớn của Khương Bái co mình bên trong không được thoải mái, còn chưa kịp hít thở một hơi thì Dương Thư đã đóng cửa tủ lại, càng khiến không khí khó lưu thông.

Tầm mắt bên trong tối đen như mực, nhìn cái gì cũng không rõ.

Dương Thư nghiêng người nhìn vào khe cửa.

Khương Bái vỗ vỗ bả vai cô: “Em làm gì đó? Chơi trốn tìm sao?”

“Suỵt!” Ngón trỏ Dương Thư đặt lên môi làm độc tác im lặng, nhỏ giọng nói: “Anh đừng nói chuyện, bọn họ sẽ phát hiện mất!”

Khương Bái nhớ đến cái ngày ở khách sạn, cô cũng ngủ mê man trong tủ quần áo.

Sắc mặt anh trầm xuống, nhìn chằm chằm cơ thể nhỏ nhắn của cô trầm mặc thật lâu.

Anh chậm rãi đưa tay xoa đầu trấn an cô: “Bọn họ là ai? Sao em lại phải trốn?”

“Bọn họ…” Dương Thư vừa định mở miệng, nhưng lại chợt nghĩ đến cái gì đó, vội vã đập tay anh xuống, thấp thỏm lo lắng nhìn vào góc, co người.

Hai tay cô ôm gối, mặt vùi xuống, không mở miệng nữa.

Khương Bái duỗi tay, muốn an ủi gì đó nhưng lại sợ làm cô hoảng sợ.

Không biết đã qua bao lâu, người kia dần không thấy động tĩnh nữa.

Khương Bái nhẹ nhàng mở cửa tủ, ánh đèn trong phòng quần áo hắt vào, chiếu vào gương mặt điềm tĩnh bên trong.

Cô ngồi dựa vào cạnh tủ, miệng nhỏ khẽ cong, đã chìm vào giấc ngủ.

Khương Bái thử động đậy, chân hơi tê.

Anh chui ra khỏi tủ làm vài động tác giãn cơ, sau đó cẩn thận từng li từng tí bế người bên trong ra ngoài, đem về giường đắp chăn.

Đêm đã khuya, anh tắt đèn phòng ngủ, nhẹ nhàng ra ngoài, đến thư phòng bên cạnh.

Anh vừa mới đi công tác về, vẫn còn vài chuyện cần xử lí.

Bật máy tính, trong đầu vẫn còn đang nghĩ đến vẻ khác thường khi say rượu của Dương Thư đêm nay.

Không biết anh trầm tư vì cái gì, sau đó hơi ngẩng đầu, dựa lưng vào phía sau, khẽ thở dài một hơi.

Đến lúc làm xong công việc đã là nửa đêm, anh nhìn thời gian, hơi không yên tâm quay lại phòng ngủ chính nhìn một chút.

Cô gái nhỏ đã ngủ say, trong rất ngoan ngoãn, không có dấu hiệu sẽ gặp ác mộng nwuax.

Khương Bái tắt đèn đóng cửa rời đi.

Lúc này anh vẫn chưa buồn ngủ, một mình anh khoác áo đi lên sân thượng.

Tháng mười một rất nhanh đã đến, gió lạnh buổi khuya rét thấu xương.

Những chiếc lá trên cây đã rụng gần hết, chỉ còn những cành mảnh mai đan xen cao trên không trung, mỗi khi có một cơn gió thổi qua lại xào xạc nhịp nhàng.

Khương Bái tựa trước lan can, cắn một điếu thuốc trong miệng nhưng không châm lửa.

Anh lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc.

Chẳng bao lâu, bên kia đã truyền đến giọng nói của Doãn Toại: “Trễ vậy mà sao lại gọi điện? Có việc gì à?”

Khương Bái ngừng một chút, nói: “Cậu quan hệ rộng thế, giúp tôi kiểm tra ít thông tin đi.”

“Nói đi.”

“Tôi muốn biết quá khứ của Dương Thư.”

“Được.”

Cuộc nói chuyện kết thúc, Khương Bái một mình ngồi hứng gió lạnh, nghĩ đến Dương Thư bình thường lúc nào cũng là dáng vẻ kiêu ngạo. 

Trong giây lát, anh lại gọi điện lần nữa: “Thôi, trước mắt đừng tìm hiểu.”

“Sao?”

“Có lẽ cô ấy không muốn tôi biết, sau này lại tính.” 

Có lẽ một ngày nào đó, cô ấy sẽ tự mình nói cho anh.

“Được, nếu đổi ý thì lại gọi tôi.”

Người kia đang định cúp máy, Khương Bái bỗng cảm thấy có gì đó không thích hợp: “Doãn tổng, cậu vừa thoải mái đồng ý với tôi như vậy, thế mà không hỏi tôi Dương Thư là ai à?”

“Không phải là bạn thân của em gái cậu sao, chẳng lẽ còn Dương Thư nào khác?”

“Cậu không quen em gái tôi, sao biết bạn thân con bé là Dương Thư?”

“Đoán, không có chuyện gì nữa thì cúp đây.” Đầu kia nhanh chóng chặt đứt cuộc gọi.”

***

Hôm sau Dương Thư tỉnh lại chỉ cảm thấy giống như vừa bị hôn mê, có hơi đau đầu.

Cô nửa tỉnh nửa mơ một lúc lâu mới giãy dụa mở mắt.

Ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, cô nhận ra mình đang nằm ở một căn phòng xa lạ, một cái giường xa lạ.

Trên giường còn thoang thoảng mùi hương mát lạnh, hòa cùng với sự tươi mát của ánh nắng, cảm giác rất quen thuộc.

Cảnh tượng này giường như trước đây cô đã từng trải qua, lúc còn ở khách sạn kia, cô và Khương Bái cùng nhau chơi trò kích thích.

Có điều cũng không giống lắm.

Hôm đó khi tỉnh lại, trên người cô không một mảnh vải, hôm nay thì ngược lại…

Dương Thư giật mình, quấn lấy chăn mền ngồi dậy.

Chẳng lẽ tối qua cô và Khương Bái có động chạm?

Dương Thư cố gắng lật lại ký ức trong đầu.

Tối qua cô uống chút rượu vang, Khương Bái nói cô đến nhà anh để đưa quà, sau đó cô ngồi taxi đến đây.

Ký ức cuối cùng là khi cô dừng lại gõ cửa nhà Khương Bái, người đàn ông mặc áo choàng tắm đứng ở cửa.

Về sau không còn ấn tượng gì nữa.

Chẳng lẽ cô nhìn thấy Khương Bái tắm rửa sách sẽ nên nổi máu háo sắc, ý vào rượu say nên cùng anh làm loại chuyện này?

Dương Thư cẩn thận cảm nhận một chút, ngoài việc hơi nhức đầu và dạ dày không thoải mái thì cơ thể cũng không có gì là khó chịu cả.

Cô thử mở cổ áo nhìn xem một chút, trên người cũng không có dấu hôn.

Đây không phải là phong cách của Khương Bái.

Xem ra là không có chuyện gì xảy ra.

Dương Thư đeo dép từ phòng ngủ ra ngoài, không thấy bóng dáng Khương Bái đâu, cô bắt đầu nhìn ngắm căn nhà của anh.

Một căn hộ thông tầng, tầng một là phòng khách và bếp, tầng hai là phòng ngủ và thư phòng, trên cùng còn có sân thượng. 

Tầm nhìn của sân thượng rất thông thoáng, cánh vật xung quanh đều có thể nhìn thấy hết, thậm chí còn có thể nhìn thất trung tâm tài chính lớn nhất của thành phố Trường Hoàn, những tòa cao ốc san sát nhau, cực kỳ phồn hoa.

Khương Bái đẩy cửa sân thượng ra, nhìn thấy Dương Thư đứng ở đó.

Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đôi chân dài tinh tế thẳng tắp lộ ra, kết hợp với mái tóc dài xõa tung trên vai.

Mặt lúc đã ló dạng, ánh nắng ấm áp hắt lên người, thế nhưng làn gió thổi tới vẫn còn lạnh.

Khương Bái nhìn thấy bộ dạng của cô thì nhăn mày: “Sao em mặc thế này đi ra đây?”

Dương Thư nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy Khương Bái không biết đã ở đây từ khi nào.

Vốn là cô không cảm thấy lạnh, bây giờ nghe anh nói thì mới vòng tay lên ngực, không nhịn được mà khẽ rùng mình.

Người đàn ông đã nhanh chóng đi lại, cởi áo khoác của mình trùm lên người cô: “Chưa thấy ai mùa này mà ăn mặc vậy chạy ra ngoài như em, chắc không phải là muốn câu dẫn tôi đó chứ?”

“?”

“Ai thèm câu dẫn anh chứ!” Cái tội danh này Dương Thư không muốn nhận.

Khương Bái mỉm cười một tiếng: “Nếu không thì sao lại ăn mặc thế này đến đây?”

“… Tôi tỉnh lại không tìm thấy đồ của mình.”

Mặc dù có áo khoác nhưng chân Dương Thư vẫn lộ ra ngoài, hai người rời khỏi ban công, đi về phía cầu thang xuống phòng khách.

Dương Thư nhìn đồ trên người mình, gương mặt không hiểu sao nóng lên, bất mãn lên án: “Sao anh lại nhân lúc tôi không biết gì mà cởi… cởi đồ của tôi?”

Tối hôm qua không có chuyện gì phát sinh, vậy Khương Bái lột đồ cô ra làm gì?

Đúng là kì quái!

Chẳng lẽ là cô đã nôn à?

Khương Bái bị biểu cảm phong phú trên mặt cô chọc cười: “Quần áo là tự em cởi, vậy mà bây giờ lại thành lỗi của tôi rồi?”

Dương Thư:”?”

Khương Bái nheo mắt nhìn cô.

Cô không hề nhắc gì đến chuyện tối qua, bây giờ lại bày ra dáng vẻ này, không biết là thật sự đã quên hay là cố tình giả vờ quên.

Đến bậc thang cuối cùng, anh bỗng kéo Dương Thư lại, ngăn cô ở đầu lan can bên cạnh.

Đối diện với ánh mắt hốt hoảng của cô, Khương Bái quan sát cô hai giây, khẽ mở miệng: “Em không nhớ rõ chuyện tối qua sao?”

Lời này của anh khiến tim Dương Thư nhảy lên, thăm dò hỏi: “Đã xảy ra cái gì?”

Đôi môi của người đàn ông dán bên tai cô, hơi thở ấm áp tản ra, giọng nói trầm thấp mị hoặc vang lên: “Tối qua em uống say, ôm chặt tôi không chịu buông.”

Cánh môi anh như có như không mút lấy vành tai cô, lại nhỏ giọng bổ sung một câu: “Bảo là em muốn.”