Trêu Chọc Trái Tim Em

Chương 51: Hoàn chính văn




Tim Dương Thư đập nhanh hơn, chống tay đỡ lên ngực tránh anh, mặt đỏ bừng nói: “Anh trai em vẫn đang đợi chúng ta ăn cơm tối phía dưới.”

Khương Bái nhướng mày: “Ý của em là, sau bữa tối thì có thể à?”

“Ý của em không phải như vậy!” Dương Thư đẩy anh ra khỏi bàn làm việc, “Ở chỗ này không được, chúng ta đi ăn cơm trước đi.”

Cô nắm tay kéo Khương Bái bước ra ngoài.

Sau khi ra khỏi phòng ngủ, Dương Thư nhớ tới chuyện vừa rồi ở dưới lầu, liền nói với anh: “Vừa rồi anh trai cho em một căn nhà ở Trường Hoàn với một chiếc xe hơi.”

Khương Bái dừng lại: “Em đồng ý lấy những thứ đó?”

Dương Thư gật đầu: “Đúng vậy, em biết anh ấy xấu hổ, muốn bù đắp cho em nên em không thể từ chối, như vậy anh trai em sẽ cảm thấy tốt hơn, không phải sao?”

Khương Bái hiển nhiên không hài lòng với món quà này: “Vậy thì anh ấy đưa cho em cái gì không tốt, cho em mấy cái thẻ đen đều được, sao lại mua nhà ở Trường Hoàn? Em đã hứa sau khi về sẽ sống ở chỗ của anh, bây giờ lại đổi ý sao?”

Khương Bái nghĩ về điều đó, thương lượng với cô, “Anh cũng có thể mua một căn nhà cho em. Hoặc em muốn mua căn nhà nào anh đều mua cho em, để em đứng tên, miễn là em chia cho anh một nửa chiếc giường, được không?”

Dương Thư bị phản ứng của anh chọc cười: “Em nhận nhà của anh trai, còn chưa nói muốn sống ở đó. Em nghĩ một chút, biệt thự của anh gần chỗ làm của em, công ty luật của anh cũng gần đó. Chẳng phải trên văn bản bán mình vừa rồi có nói rằng anh phải đưa đón em đi làm hàng ngày, như vậy sẽ thuận tiện hơn khi sống nơi anh ở.”

Sắc mặt của Khương Bái cuối cùng cũng dịu lại: “Nếu em nói như vậy, dù anh ấy có gửi thêm vài bộ nữa, anh cũng không có ý kiến.”

Dương Thư bị anh trở mặt tốc độ khiến cho dở khóc dở cười, lôi kéo anh: “Mau ăn cơm đi!”

Lúc hai người xuống lầu, Giang Triệt đang nghe điện thoại, vừa nhìn thấy Dương Thư, nói một câu qua điện thoại: “Vừa lúc em ấy mới xuống, dì tự nói với em ấy đi.”

Sau đó đưa điện thoại cho Dương Thư, “Giang Lăng tìm em.”

Dương Thư ngạc nhiên nhận điện thoại: “Chị Lăng?”

Giang Lăng nói, “Đồng Đồng và chị đã trở về An Cầm, ở chỗ của ba mẹ chị.  Ngày mai cùng nhau đến ăn cơm đi. Đồng Đồng nói với chị là thằng bé nhớ em.”

Ngay sau đó, một giọng nói trong trẻo vang lên, “Chị Thư, chị nhất định phải tới nha!”

Dương Thư suýt chút nữa tưởng mình nghe nhầm, cô cười: “Không phải gọi dì Thư sao, hôm nay miệng ngọt quá nên đổi tên thành chị à?”

Đồng Đồng nói: “Mẹ nói chị là chị họ của em, nên đương nhiên em sẽ là em của chị. Mẹ muốn em gọi là chị.”

“Mẹ con muốn chiếm tiện nghi của dì à, về sau Đồng Đồng cứ gọi là dì Thư, mặc kệ mẹ con.”

“Chị là dì của em, anh họ của em là anh trai của chị, vậy chị không phải đang chiếm tiện nghi anh họ của em sao?”

“…”Đọc Full Tại Truyện Full

Sau khi bị Đồng Đồng hỏi như vậy, quan hệ đột nhiên trở nên hỗn loạn, Dương Thư nói chuyện phiếm với thằng bé về chuyện khác, nói rằng ngày mai sẽ gặp thằng bé, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.

_______

Sáng ngày thứ hai, ăn sáng xong, Dương Thư mới nhớ ra Giang Triệt từng nói sẽ chụp ảnh chung một lần nữa.

Vào buổi sáng, ánh sáng tốt, hiệu quả chụp ảnh sẽ tốt hơn.

Cô lên lầu lấy máy ảnh xuống, chỉnh lại các thông số, nhờ Khương Bái giúp đỡ.

Bản thân Khương Bái cũng chưa bao giờ chụp ảnh chung với Dương Thư nên anh miễn cưỡng thực hiện một bức ảnh riêng cho hai người họ.

Anh cũng không chịu thiết thòi, lập tức đưa máy chụp ảnh vào tay Giang Triệt sau buổi chụp: “Đến lượt anh chụp cho tụi em.”

Giang Triệt biết rằng trường hợp này sẽ xảy ra, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhận lấy, chụp một vài bức ảnh cho Khương Bái và Dương Thư.

Sau đó, Giang Triệt phải giải quyết công việc nên đến phòng làm việc, Khương Bái nắm tay Dương Thư đi dạo trên con đường vòng quanh thành phố yên tĩnh trong khu biệt thự.

Mặt trời ấm áp tỏa sáng, ánh sáng rực rỡ tràn xuống như dải ngân hà.

Tay của Dương Thư bị Khương Bái nắm chặt, cúi đầu giẫm lên cái bóng mà anh để lại trên mặt đất. 

Khương Bái vẫn đang suy nghĩ về vài bức ảnh Giang Triệt vừa chụp.

Anh cảm thấy những bức ảnh của Giang Triệt chụp không được đẹp mắt.

Trước mặt Giang Triệt, Dương Thư ngại ngùng khi cùng anh thân mật nên không nắm bắt được cảm giác ngọt ngào của cặp đôi.

Nhìn thấy Dương Thư giẫm lên bóng lưng, anh đột nhiên nói: “Chúng ta chụp lại bức ảnh khác đi?”

Dương Thư nhướng mắt: “Chụp kiểu gì?”

Khương Bái không biết nên tạo dáng thế nào cho đẹp. Anh dùng điện thoại lên mạng để tìm kiếm các kỹ thuật chụp ảnh cặp đôi khác nhau.

Dương Thư nhìn thấy vẻ nghiêm túc của anh, cười nói: “Đừng tìm nữa, hôm nay trời nắng tốt, chúng ta chụp một bức ảnh đi, hiệu quả chắc hẳn là rất tốt.”

Cô nói hãy tìm một vị trí thích hợp, yêu cầu Khương Bái giơ hai tay lên trên đầu, đầu ngón tay thả tim.

Khương Bái học theo bộ dạng của cô rồi làm theo.

Dương Thư ngẫu nhiên dùng điện thoại chụp một bức ảnh, cô hài lòng đưa cho Khương Bái xem, “Nhìn có đẹp không?”

Bóng hai người dính chặt vào nhau, bóng dáng cô tựa nửa vào cánh tay anh, cô dang rộng vòng tay so với cung tim của anh.

Dưới bức ảnh lộ ra chân của hai người, đều là màu trắng, giống như giày của một cặp đôi.

Mặc dù chỉ là ảnh chụp bóng nhưng càng giống với ảnh Giang Triệt vừa chụp.

Vừa rồi Giang Triệt chụp một bức ảnh, giống như ảnh tốt nghiệp nam nữ cùng lớp, đứng ở bên cạnh không có kéo tay.

Khương Bái điện thoại ra, bấm vào WeChat: “Em gửi bức ảnh này cho anh đi, anh muốn giữ lại.”

Dương Thư gửi cho anh, Giang Triệt nhắn lại nói anh sẽ tới nhà cũ, gọi bọn họ trở về.

Cô chỉ cất điện thoại, đưa Khương Bái về nhà.

________

Đám người Dương Thư đến nhà cũ gần giữa trưa, Đồng Đồng nghe thấy động, liền chạy ra khỏi nhà, nhào vào trong ngực Dương Thư.

Phó Văn Sâm cũng ở đó, nhìn thấy Khương Bái, cả hai người cùng trò chuyện.

Anh và Giang Lăng đã có giấy chứng nhận tái hôn, đây là lần đầu tiên họ trở lại Giang Gia sau khi tái hôn.

Sau khi vào nhà, Giang Lăng liền lôi kéo Dương Thư nói chuyện phiếm cùng ông Giang và bà Giang.

Dương Thư đi theo Giang Triệt, gọi ông bà nội một cách ngoan ngoãn.

Ông bà nhà họ Giang rất tốt bụng, chủ động đến chào hỏi Dương Thư.

Bữa trưa rất phong phú, bà nội Giang cứ gắp rau cho cô, bảo rằng cô quá gầy.

Sau bữa ăn, Dương Thư trò chuyện với Giang Lăng và bà Giang, còn Giang Triệt chơi cờ với ông Giang.

Trước khung cửa sổ cao từ trần đến sàn, Phó Văn Sâm vỗ vai Khương Bái nở nụ cười nửa miệng: “Khương Par, không ngờ cảnh tượng hôm nay đúng không? Nhìn thế này, tôi được coi là trưởng bối của cậu không?”

Khương Bái chưa kịp trả lời, Đồng Đồng đã chạy tới, ôm lấy chân của Phó Văn Sâm, “Ba, ba đang làm gì vậy?”

Phó Văn Sâm cúi xuống bế con trai, Đồng Đồng đi qua văn phòng luật sư, thấy Khương Bái, giọng ngọt ngào chào hỏi: Chú Khương.”

Phó Văn Sâm sửa sai cho con trai: “Hôm nay ba sẽ giới thiệu lại cho con một lần nữa. Nếu sau này con nhìn thấy vị này, con sẽ phải đổi xưng hô gọi là anh trai.”

Khương Bái cười: “Những người trẻ tuổi như chúng ta thích được gọi là anh trai.”

Ngừng một chút, anh lại nhìn Đồng Đồng, “Tuy nhiên, chú thích con gọi chú là anh rể hơn.”

Phó Văn Sâm: “Người ta kết hôn với cậu sao? Mà cậu xấu hổ.”

Khương Bái phớt lờ anh, hỏi Đồng Đồng, “Khi ba con theo đuổi mẹ con, bà con có muốn xấu hổ không?”

Đồng Đồng giật mình thốt lên: “Mẹ con nói ba con không biết xấu hổ.”

Phó Văn Sâm: “…”Đọc Full Tại Truyện Full

Đứa trẻ này thật đáng yêu, Khương Bái ôm lấy thằng bé, trên mặt mang theo ý cười đùa giỡn: “Sao lại không biết xấu hổ, nói cho chú biết đi, chú sẽ mua cho con đồ ăn ngon.”

Đồng Đồng ghé vào bên tai Khương Bái  nhỏ giọng nói: “Ba con ôm mẹ không buông, mẹ bảo ba buông ra nhưng ba không buông.”

Mặt Phó Văn Sâm đầy những đường đen, giành lại con trai mình từ vòng tay của Khương Bái: “Rốt cuộc ai là ba của con vậy, tại sao con lại nói hết ra bên ngoài?”

Đồng Đồng ngoáy ngoáy lỗ tai, nói nhỏ: “Tại ba không mua đồ ăn ngon cho con.”

Phó Văn Sâm: “…”

_________

Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Khương Bái và Dương Thư đến sân bay Trường Hoàn lúc bảy giờ sáng.

Buổi tối bắt máy bay cũng không được nghỉ ngơi nhiều, Dương Thư lúc này buồn ngủ đến mức lên taxi, mơ màng ngã vào vai Khương Bái.

Khi tỉnh lại, cô cảm thấy mình đang được Khương Bái ôm trong vòng tay.

Mắt cô cố mở ra một đường nhỏ, cô nhìn xung quanh, phát hiện ra hai người đang ở trong thang máy.

“Về đến nhà rồi sao?” Cô vòng tay qua cổ Khương Bái, giọng nói đầy vẻ mệt mỏi.

“Ừm, về rồi.”

Từ thang máy đi ra, Khương Bái đứng ở cửa nhà, lấy dấu vân tay mở khóa.

Vào nhà, anh đặt Dương Thư xuống, cúi xuống lấy dép cho cô.

Thay dép xong, Dương Thư mới nhớ ra là anh trai cô nói về đến nhà nhớ báo một tiếng.

Cô đi đến phòng khách, cầm điện thoại lên gọi cho Giang Triệt: “Anh trai, em về rồi…Ừm, vậy anh nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt, em thường xuyên đi làm ở An Cầm, đến lúc đó sẽ trở về thăm anh.”

Cất điện thoại đi, Khương Bái từ phía sau ôm lấy cô, hơi thở thô ráp, ấm áp phả vào tai cô: “Em còn mệt không, hay là chúng ta ngủ bù một chút đi?”

Qua lớp váy mỏng, cô cảm nhận được sức nóng của lòng bàn tay to đặt trên eo mình.

Khi ở chung với Giang Triệt, Dương Thư cảm thấy anh đã nghĩ đến chuyện này vài lần, nhưng cô chưa bao giờ đồng ý.

Thứ nhất, không có biện pháp, thứ hai, cô không thể phát sinh quan hệ như vậy với anh ở nhà của anh trai mình, thật quá xấu hổ.

Bây giờ những gì anh nói về việc ngủ bù, rõ ràng nó có một ý nghĩa khác.

Hai má Dương Thư đỏ bừng, đưa tay đẩy anh: “Em đi tắm trước.”

“Anh cũng muốn đi tắm.” Giọng anh khàn khàn, ôm cô không chịu buông.

“Vậy anh ra bên ngoài tắm đi, em vào phòng ngủ.” Dương Thư kiên quyết không chịu, đẩy anh ra, chạy về phòng ngủ trước.

Dương Thư tắm rất lâu.

Nước ấm từ vòi hoa sen phun ra, tùy ý đập vào vai cô, phòng tắm tràn ngập sương trắng, lơ lửng trong không trung.

Làn da trắng của cô ửng hồng sau khi tắm, cô nuốt nước bọt một cách chậm rãi, vớ lấy chiếc áo choàng tắm trên kệ quấn mình lại.

  

Cô biết quá rõ trước đây Khương Bái người như thế nào, hai người đã xa cách lâu như vậy, anh đã nhắc đến chuyện này vài lần trong lúc ở An Cầm, nhưng cô chưa bao giờ để anh đạt được ý nguyện của mình.

Hiện tại cô có chút sợ hãi, sợ một hồi anh không cẩn thận mà bắt nạt cô.

Cô mở cửa đi ra từ phòng tắm, Khương Bái đã tắm xong, dựa vào đầu giường nhìn điện thoại.

Dương Thư bước ra bắt gặp ánh mắt rực lửa của anh, hai chân mềm nhũn.

Khương Bái liếc nhìn thời gian, ánh mắt nhìn cô từ đầu đến chân: “Thời gian em tắm có hơi lâu, còn không nhanh ra thì anh nấu canh cũng sắp xong rồi.”

Dương Thư kiên trì đi qua: “Anh nấu canh gì vậy?”

Khương Bái đột nhiên kéo cô, một tay túm lấy người cô đẩy ngã xuống giường, đè lên trên người cô: “Anh biết em tắm rửa hẳn là rất lề mề, cho nên anh đã xuống lầu mua một ít xương sườn dự phòng, ở An Cầm không phải cùng dì Ngô học được một ít sao, hôm nay nấu canh cho em ăn thử. Nhưng mà trước đó,”

Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào cô, yết hầu của anh khẽ nhúc nhích, anh cắn vào vành tai của cô, thì thầm: “Làm chuyện quan trọng trước đi.”

Anh cúi đầu ngậm lấy môi của cô, mút lấy cánh môi mềm mại của cô, lúc đầu thì dịu dàng nhưng dần dần, anh hôn cô một cách thô bạo, độc đoán.

Môi anh trằn trọc hôn lên xương quai xanh của cô, hơi thở nóng rực phả ra từ mũi.

Dương Thư vòng tay qua cổ anh, ôm chặt lấy anh.

________Đọc Full Tại Truyện Full

Bởi vì trước đó quá mệt mỏi, ở trên máy bay Dương Thư cũng không có ăn cái gì.

Sau khi tắm xong, Khương Bái hài lòng giúp cô bưng canh vào phòng ngủ.

Một chiếc bàn kê trên giường, anh đặt cái chén lên đó.

Dương Thư mệt mỏi, không muốn rời khỏi giường, nhưng sự sắp xếp của anh khá tốt.

Cô dùng thìa nhấp một ngụm, quả thật rất giống món của dì Ngô ở An Cầm, rất ngon, độ mặn vừa phải.

Cô ngạc nhiên nói: “Lần đầu tiên anh làm ngon thế?”

“Những người thông minh thực sự học mọi thứ một cách rất nhanh chóng.” Trở lại Trường Hoàn, sự kiêu ngạo tự mãn của anh đã trở lại.

Dương Thư trợn mắt nhìn anh, lại xúc một miếng khoai, thổi thổi cho vào miệng.

Một cảm giác hạnh phúc không thể giải thích nổi tự nhiên nảy sinh, đôi mắt cô hơi nheo lại.

Sau khi ăn xong, cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Khương Bái cầm chén và bàn trên giường lấy đi, Dương Thư dự định nằm xuống để ngủ bù.

Không lâu sau, Khương Bái từ bên ngoài bước vào, nằm xuống ôm lấy cô.

Trước đây khi ở bên nhau, Khương Bái vì muốn thăm dò giới hạn của cô mà không chịu đi về.

Lúc đó mặc dù sẽ ôm nhau nhưng thực ra mỗi người đều có suy nghĩ riêng, không ai biết đối phương đang nghĩ gì, giao tiếp cũng rất ít.

Đó là lần đầu tiên nằm cùng nhau mà không có khúc mắc gì.

Cuối cùng cô cũng không còn bận tâm nữa, nằm cùng anh mà không suy nghĩ gì.

Dương Thư có chút không muốn rời xa ngực của anh, chủ động ôm anh.

Nhất thời cô không muốn ngủ, cô gối lên khuỷu tay anh, khẽ gọi: “Anh Bái.”

“Hả?” Khương Bái hơi cúi đầu, dụi cằm vào trán cô, “Sao vậy?”

Dương Thư trầm mặc một hồi, sau đó nhướng mày: “Lúc trước ở thành cổ Hạc Cầu, anh nói anh thích em lúc nào?”

Khương Bái cân nhắc, nhìn chằm chằm trần nhà trên đầu: “Lúc chúng ta hẹn hò một ngày, em gọi anh là bạn trai.”

Sau một lúc dừng lại, anh đổi ý, “Hoặc là sớm hơn.”

Dương Thư trở mình, hai tay đặt ở trên ngực của anh, chống cằm lên, hứng thú nói: “Vậy thì nghĩ lại đi, nói cụ thể hơn đi, em muốn nghe.”

“Nói cái đó làm gì?” Khương Bái khẽ cong ngón trỏ, dụi dụi lên da thịt gò má cô, cà lơ phất phơ nói: “Không nói, sợ em tự luyến.”

Dương Thư khẽ nhíu mày, giả vờ xoay người không để ý tới anh.

Khương Bái tranh thủ siết chặt eo cô, đột nhiên nói: “Thật ra, lần đầu tiên nhìn thấy em ở ven đường thành cổ Hạc Cầu, anh đã đối với em rất quen thuộc rồi, kết quả là phát hiện em không nhớ rõ, trong lòng anh cảm thấy hơi mất mát. Không biết có được tính là thích không?”

Dương Thư nhớ rằng cô vừa đến thành cổ, đang tràn đầy phấn khởi chụp ảnh thì Tiền Nhất Mình lái xe đi ngang làm nước bắn tung tóe vào người.

Cô chỉ cảm thấy lúc đó Khương Bái rất quen thuộc, nhưng cô thật sự không nhớ nổi.

Dù gì thì năm nhất cũng đã quá xa, trước kia cô không dám ngẩng đầu nhìn người nên không có ấn tượng với khuôn mặt của Khương Bái.

Dương Thư nghĩ ngợi: “Không phải sao? Ở thành cổ anh thấy em rất quen thuộc? Chúng ta khi đó rõ ràng mới gặp mặt một lần mà.”

Khương Bái nói: “Vòng bạn bè của Khương Ngâm thường đăng ảnh cùng em chụp chung, thỉnh thoảng anh có thể nhìn thấy. Cho nên em không quen với anh, nhưng anh đối với em hẳn tính là quen thuộc.”

Nói xong anh còn bổ sung: “Chủ yếu là do anh có trí nhớ rất tốt. Mỗi lần em ấy gửi cho anh, anh đều nhớ được, vì vậy anh phát hiện ra rằng khi gặp nhau trước đây em càng ngày càng thay đổi.”

Hai đầu lông mày nhỏ xíu của Dương Thư cong lên: “À, thì ra là thấy trên vòng bạn bè.”

Cô suy nghĩ hỏi: “Vậy anh cố tình ấn vào xem hay là vô tình thấy.”

“Anh vô tình thấy.”

“Thật sao?” Dương Thư chỉ vào anh, “Trong hợp đồng bán thân mà anh đã ký có một điều khoản là anh Khương Bái không được nói dối cô Dương Thư trong bất kỳ hoàn cảnh nào, em còn nói thêm cho anh một câu, nói dối thì hình phạt là quỳ gối ăn mì ăn liền, giờ còn một cơ hội nữa.”

Khương Bái: “… Anh lỡ tay nhấn vào, sau đó chỉ liếc nhìn vài cái.”

Anh đột ngột lật người lại, đè cô gái nằm dưới mình lên, cong môi nhẹ, dần dần bớt nghiêm túc, “Sau đó anh để ý xem cô gái nhỏ này có vẻ đẹp như thế nào nên đang suy nghĩ lung tung.”

“Ồ.” Dương Thư chớp chớp mắt, “Thì ra anh đang suy nghĩ lung tung.”

Cô chọc vào ngực Khương Bái, “Anh thật là háo sắc.”

Đôi môi ấm áp của anh lướt qua môi cô, con ngươi sâu thẳm đen như mực, khuôn mặt cô hiện lên trong đó: “Không phải thấy đẹp mà nổi lòng tham, là thấy em nên mới nổi lòng tham.”

Anh tách năm ngón tay của cô ra, siết chặt mười ngón tay của cô, nụ hôn tinh tế lại rơi xuống.

Cảm xúc đôi khi rất khó để nói rõ.

Bản thân Dương Thư cũng vậy.

Chỉ có thể nói nếu thật sự không còn tình cảm với nhau thì hai người bọn họ đã không bao giờ chơi trò người yêu một ngày nào cả.

Có lẽ ngay từ lần đầu tiên, đã có những suy nghĩ không đơn giản rồi.

Nhưng nhiều năm trước ở ngoài cổng trường đại học P, cái nhìn đầu tiên của anh là khi anh vô tình nhìn thấy cô uống trà sữa.

Mà cô, đang ở dưới cổng thành cổ Hạc Cầu, anh ngồi trong xe, nhìn cô bằng đôi mắt trong veo, hỏi cô có cần anh chở một đoạn không.

Về cơ bản, đó là tất cả về sự sắp đặt mọi thứ.

Có thể gọi là, vừa gặp đã yêu, hoặc là, chớp mắt đã ngàn năm.



Vì một cuộc trò chuyện và một nụ hôn, không hiểu sao cả hai lại quấn quýt vào nhau.

Anh giống như đem toàn bộ sổ sách tính toán với cô hết ngày hôm nay.

Dọn dẹp xong, cô buồn ngủ đến mức lăn ra ngủ ngay.

Cô từ từ nhắm mắt lại, hàng mi dài và dày vẫn còn vương chút ẩm ướt.

Khương Bái ôm cô một cách mãn nguyện,  hiếm khi hối hận về sự mất kiểm soát của mình vừa rồi.

Dương Thư đã ngủ rất say, cô lại mơ màng đến trường cấp ba.

Đó là một tiết thể dục, trong tủ của phòng thiết bị bỏ hoang, cô cuộn mình co ro, thậm chí không dám thở lớn.

Có người bên ngoài lại tìm cô, gọi tên cô hết lần này đến lần khác.

“Dương Thư, mày đang ở đâu?”

“Dương Thư, mau ra đây đi!”

“Mày trốn cái gì? Ra đây!”

Cô ôm đầu gối, run rẩy kinh hãi, nước mắt cô chảy dài vì sợ hãi.

Có tiếng bước chân từ xa truyền đến gần.

Cửa tủ được mở ra.

Cùng với ánh sáng trắng chói mắt, cô lại nhìn thấy nam sinh cao gầy trong bộ đồng phục học sinh xanh trắng.

Thay vì đưa tay về phía cô như lần trước, cậu thiếu niên lại cúi xuống, ôm cô ra khỏi đó.

Đến gần hơn, cuối cùng thì Dương Thư cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của cậu thiếu niên.

Khuôn mặt điển trai có các đường nét khắc sâu ngũ quan, đôi mắt trong suốt sâu thẳm, nốt ruồi nhàn nhạt ở cuối mắt trái mang lại dáng vẻ ngỗ ngược.

Đó là Khương Bái lúc nhỏ.

Lẽ ra lúc đó họ không nên biết nhau, nhưng trong giấc mơ, Dương Thư đã nhận ra anh.

Cô vỗ vai anh hai lần, giọng như sắp khóc: “Sao giờ anh mới đến, em sợ”.

Khương Bái bật cười, trên mặt mang theo vẻ kiêu ngạo thường ngày: “Em sợ cái gì, anh không ở đây sao?”

Anh bế cô ra khỏi phòng thiết bị bỏ hoang, đi về phía sân chơi.

Cô nhìn thấy các học sinh rượt đuổi, đánh nhau, và cổ vũ trên sân bóng rổ.

Cô nhớ lại mình đã rất vui vẻ, tự do trong tiết học thể dục năm cô học lớp mười và lớp mười một.

Cỏ trong hương đất, xộc vào mũi hoá quyện với vị ngọt của nắng.

Khương Bái cõng cô, tiếp tục đi về phía trước, rời khỏi trường, và vô tình, anh đang đi trên những con đường quen thuộc của Trường Hoàn

Xa hơn nữa phía trước là thảm đỏ trải dài, hai bên đường có hoa hồng, hương thơm khắp nơi.

Cô nhìn thấy những khuôn mặt tươi cười quen thuộc, Khương Ngâm và Giang Lăng vẫy tay với cô trong đám đông.

Dương Thư cúi đầu xuống, phát hiện Khương Bái đã thay một bộ vest, còn cô đã trở thành cô dâu trong bộ váy cưới màu trắng tinh khôi.

Trong khán phòng xinh đẹp, trên sân khấu chủ hôn trịnh trọng hỏi: “Tiểu thư Dương Thư, cô có đồng ý cưới anh Khương Bái, làm vợ của anh ấy, bất kể hạnh phúc hay hoạn nạn, giàu hay nghèo, cô đều sẽ cùng anh ấy trải qua sóng gió, sẽ không bao giờ rời xa nhau không?”

Cô mỉm cười, nắm chặt tay người đàn ông trước mặt, nói rõ ràng: “Tôi đồng ý!”

“Em đồng ý cái gì vậy?” Khương Bái đột nhiên nhéo nhéo mặt của cô, làm cho khuôn mặt cô đau đớn.

Dương Thư cau mày, còn chưa kịp mắng anh, tỉnh lại khỏi giấc mơ.

Vừa mở mắt ra, cô đang nằm trên giường, Khương Bái nghiêng người, nhéo mặt cô, hỏi: “Em đang mơ thấy gì vậy, lúc ngủ còn cười rất vui vẻ? Em vừa nói đồng ý cái gì?”

Cơ mặt Dương Thư hơi căng cứng, giơ chân thúc đầu gối lên bụng anh, bĩu môi nói: “Anh quản được sao? Ai bảo anh quấy rầy giấc mơ đẹp của em, anh phiền chết đi được.”

Khương Bái bị thúc vào bụng đau đến rên rỉ, trở mình dựa vào đầu giường cười, “Được rồi, anh không quan tâm nữa.”

Anh nhìn nghiêng, lại vỗ nhẹ vào má cô, “Nhưng em ngủ lâu rồi nên thức, nếu không buổi tối sẽ không ngủ được, ngày mai đi làm thế nào?”

Dương Thư dụi dụi mắt: “Mấy giờ rồi anh?”

“Đã quá trưa rồi”

Đó quả thực là một giấc ngủ dài.

Dương Thư nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, cô đi tới, đặt chiếc gối của mình vào vòng tay của Khương Bái.

Đây là lần đầu tiên cô mơ thấy mình từ trong ngăn tủ kín, âm u ở trường bước ra ngoài, nhìn thấy ánh sáng.

Chính Khương Bái là người đã đưa cô ấy ra ngoài, đưa đến một nơi tốt hơn.

Có lẽ đây là một khởi đầu tốt, cô sẽ không bao giờ gặp ác mộng như vậy trong tương lai nữa.

Dương Thư đột nhiên rất may mắn khi cô đã không từ bỏ bản thân khi đối mặt với nghịch cảnh vào năm lớp mười hai của mình.

May mắn là cuối cùng cô dựa vào ý chí kiên cường của mình, chăm chỉ học tập nên đã vào được trường đại học P, sau này, cô mới có cơ hội gặp gỡ Khương Bái lần đầu tiên như vậy.

Lúc đó, cô không ngừng tự nhủ rằng thoát khỏi kỳ thi này, gạt bỏ mọi thứ ở đây, cô sẽ có cuộc sống tốt đẹp.

Nhưng hiện tại, cô đã thực sự có hạnh phúc của riêng mình, cũng là người nắm giữ anh trong trái tim.

Nhìn thấy Khương Bái đang lướt điện thoại, Dương Thư mở to mắt nhìn anh, ngón trỏ không ngừng sờ soạng trên quai hàm xinh đẹp mịn màng của anh: “Anh đang chơi trò gì vậy?”

Khương Bái ôm lấy cô, trầm ngâm hỏi: “Bây giờ chúng ta là bạn trai và bạn gái nghiêm túc, khó khăn lắm mới ở cùng một chỗ. Chúng ta có cần nghi thức gì không?”

Dương Thư bị hỏi hai giây, “Nghi thức gì?”

“Ví dụ như nickname của các cặp đôi yêu nhau.” Khương Bái nói, “Anh nghĩ nhiều cặp đôi sẽ có nickname của riêng họ. Em có biết nickname của Khương Ngâm và Doãn Toại là gì không?”

Dương Thư thực sự nhìn thấy điều này khi Khương Ngâm và Doãn Toại trò chuyện, cô nhớ lại một chút: “Hình như là cái gì mà “tiên nữ nhỏ Ngâm Ngâm” với “Tuế Tuế bé nhỏ đáng yêu”, dù sao nghe cũng rất buồn nôn.”

Nói xong, Dương Thư không nhịn được xoa xoa cánh tay của mình.

Khương Bái nói: “Cái nickname của hai người bọn họ, đúng là rất buồn nôn, cũng không biết ai nghĩ ra nữa. Chúng ta nghĩ cái hay hơn đi, nghiền ép hai người họ.”

Dương Thư: “Ví dụ như là?”

“Anh đã nghĩ kĩ một cái.” Khương Bái tràn đầy phấn khởi nói, “Gọi em là Thư Báo, còn anh là Hộ thư bảo, em cảm thấy thế nào?”

*Ý Khương Bái là “Thư Bảo Bối” và “Hộ vệ của Thư bảo bối”.

Dương Thư suýt nữa sặc nước bọt khi nghe đến cái tên đó, sự mệt mỏi còn sót lại khi tỉnh dậy lập tức tan biến: “Sao anh không gọi là Sophie luôn đi?”

Khương Bái: “?”

Dương Thư: “Dù sao cũng là băng vệ sinh. Không phải Hộ thư bảo và Sophie có tác dụng như nhau sao?”

Khương Bái: “…”

Khương Bái vồn đã nghĩ ra tên cặp đôi, định chờ đến Dương Thư tỉnh lại sẽ nói cho cô vui vẻ, còn nghĩ rằng mình nhất định sẽ được cô khen ngợi.

Bây giờ, anh chợt cảm thấy cái tên đó không hề đáng khen xíu nào.

Khương Bái hỏi: “Băng vệ sinh trùng với tên của em, không hay lắm nhỉ?”

“Vậy thì anh nghĩ lại đi.” Dương Thư nín cười sờ điện thoại ở đầu giường.

Chỉ cần nhấp vào WeChat, đã thấy Khương Ngâm Gửi cho cô ấy một tin nhắn.

Đó là ảnh chụp màn hình của một vòng bạn bè.

Trên ảnh chụp màn hình, Khương Bái vừa đăng một tin trong vòng hoạt động của bạn bè.

Bức ảnh là cảnh hai người trong bóng râm mà cô ấy chụp khi hai người còn ở An Cầm.

Kèm theo các từ ngữ:【Bạn gái tôi bắt đăng】

Trong ảnh chụp màn hình này của Khương Ngâm, cô có thể nhìn thấy được những bình luận:

【Mấy năm nay anh Bái không đăng bất kỳ tin nào, vậy mà giờ lại đi ngược cẩu, thật là quá đáng 】

【Giọng điệu này, cậu có chắc là không phải đang phát cơm chó đó chứ? 】

【 Nay là ngày nghỉ lễ Quốc Khánh cuối cùng mà vẫn bị ép ăn thức ăn cho chó, tức quá! 】

【 Chó con, cậu thay đổi rồi 】



Dương Thư mí mắt giật lên hai lần, trả lời Khương Ngâm: 【 Tớ không có bắt anh ấy đăng lên, câu đừng có nghe anh ấy nói bậy bạ. 】

Sau khi cất điện thoại, cô liếc nhìn Khương Bái: “Anh đăng lên vòng bạn bè à? Còn nói là em bắt ăng?”

Dương Thư cúi người vuốt cằm của anh một cái, hai mắt híp lại, “Anh Khương, em ngủ rất say, bắt anh đăng lên vòng bạn bè thế nào được?”

Khương Bái không hề lay động, bình tĩnh giải thích: “Không phải em vừa nói em đồng ý sao? Tình hình là như thế này, anh đã chỉnh sửa một bài, hỏi em có đồng ý để anh đăng lên vòng bạn bè show ân ái không, kết quả là em nhắm mắt mơ màng nói câu em đồng ý, sau đó anh thuận tay nhấn vào gửi.”

“…”

Dương Thư mặc kệ anh, một lần nữa nằm xuống.

Khương Ngâm gửi một tin nhắn WeChat khác: 【 Đây có phải là màn dạo đầu cho việc đổi xưng hô của cậu thành chị dâu không? 】

Dương Thư nhìn tin nhắn của Khương Ngâm, bất giác nhớ đến đám cưới lãng mạn và thơ mộng trong mơ.

Nắng chiều hắt qua khung cửa sổ, vàng ươm và ấm áp.

Khương Bái dựa vào cửa sổ, trên khuôn mặt nghiêm nghị nở một nụ cười, nhìn cô dịu dàng.

Dương Thư câu lên khóe môi, gõ một cái tin nhắn cho Khương Ngâm trả lời: 【 Nếu cậu muốn tập đổi xưng hô trước cũng được. 】