Trêu Chọc Trái Tim Em

Chương 54: Ngoại truyện 03: Chỉ phục vụ vì anh




Editor: Saki

Beta-er: Kỳ Giản Niệm

“Nhưng mà sao em sốt ruột thế, xem ra là đang thừa nhận tối qua em rất thích đúng không?” Khương Bái ghé vào tai cô thì thào, tiếng nói trầm ấm gợi cảm, hơi thở ấm áp quanh quẩn bên tai cô.

Dương Thư bất giác rùng mình.

Cô đưa tay nhẹ nhàng đẩy anh ra, không trả lời anh: “Em phải đi làm rồi.”

Khương Bái không đùa cô nữa, anh mỉm cười đứng dậy, chủ động đeo túi giúp cô: “Đi thôi, anh đưa em đi.”

Hai người đi ra khỏi khu chung cư, Dương Thư ngồi cạnh ghế lái, vốn không định để ý anh.

Lúc trước cô từng nói, anh cứ mở miệng ra là không có câu nào đứng đắn cả, quả thật không sai chút nào.

Bực quá đi!

Khương Bái đang điều khiển tay lái, khóe mắt thoáng nhìn khuôn mặt nhỏ của cô rũ xuống, mím môi cười nói: “Chỉ đùa với em thôi mà, sao lại tức giận rồi?” 

Dương Thư không để ý đến anh, tức giận nói: “Ai bảo anh gạt em chuyện ghi âm?”

Chuyện đó sao có thể ghi âm được, vừa rồi làm cô giật hết cả mình.

“Không phải em nói phải phạt quỳ mì gói với quỳ sầu riêng trước à, anh chỉ bảo vệ mình một chút thôi. Hơn nữa anh không có ghi âm, không giống em, lúc anh đang tắm em còn cầm điện thoại chụp hình lại đấy.” Gặp đèn đỏ, Khương Bái quay đầu nhìn qua, “Anh chỉ nói ngoài miệng thôi, nhưng em thì lại làm thật.”

Anh nhắc lại làm Dương Thư nhớ tới lần trước cô chụp hình lúc anh tắm. 

Cô li3m môi một cái: “Được thôi, vậy chuyện này coi như chúng ta hòa nhau.”

Lần trước ảnh cô vừa chụp đã bị Khương Bái xóa, nghĩ lại vẫn còn cảm thấy thua thiệt.

Mắt cô khẽ động, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh muốn chụp ảnh riêng không? Hôm nào em chụp cho anh.” 

Đốt ngón tay thon dài của Khương Bái gõ nhẹ vô lăng hai cái, khoé môi nhếch lên, nở nụ cười lưu manh: “Câu này của em nghe lạnh sống lưng thật đấy, anh cứ cảm thấy chẳng trong sáng gì cả.”

“Chẳng trong sáng gì chứ?” Dương Thư ưỡn ngực ngẩng đầu, “Em là thợ chụp ảnh nghiêm túc, người khác muốn em chụp ảnh riêng còn phải đưa tiền đấy.”

Khương Bái hơi nhíu mày, ý cười trên môi nhạt đi: “Chụp cho người đàn ông khác sao?”

Dương Thư bị anh hỏi vậy thì hơi giật mình, cô bật cười: “Anh ghen à?”

Đọc Full Tại Truyện Full

Dương Thư tựa lưng vào ghê, cô nhớ lại, “Em đã chụp cho mấy người có cơ bụng tám múi, giống như anh lúc ở trong phòng tắm ý.”

Cô nhìn Khương Bái đang nhíu mày, cười một tiếng, “Cái đó là tiêu chuẩn, em có thể chỉ phục vụ vì anh đó.”

Sắc mặt Khương Bái khôi phục như thường: “Nếu em nói như vậy, anh sẽ suy nghĩ một chút.”

Trò chuyện một lúc, bầu không khí trong xe dịu lại, Dương Thư cũng không còn mất tự nhiên vì chuyện lúc nãy nữa, cô rất hứng thú chia sẻ với anh một số điều thú vị mình có được trong quá trình chụp ảnh.

Hai người rất ít khi nói chuyện phiếm như bây giờ.

Bất giác, xe dừng lại ở cửa công ty.

Đã đến công ty, nhưng Dương Thư cảm thấy vẫn chưa trò chuyện đủ.

Cô lưu luyến không rời tháo dây an toàn, nhìn anh cười rạng rỡ: “Hôm nào nói tiếp sau, em đi làm dây.”

Khương Bái nhìn cô: “Tan làm nhớ nói với anh, anh tới đón em.”

“Anh không bận sao?” Công việc của Khương Bái chắc hẳn rất bận, thật ra Dương Thư cảm thấy không cần vì đưa đón mình đi làm mà trễ nải công việc của anh, nghĩ thôi cũng thấy giày vò anh. Bình thường, cô vẫn tự đi làm mà.

Do dự một chút, cô nói với Khương Bái: “Em thấy điều kiện đưa đón em đi làm mỗi ngày trong hiệp ước không cần thực hiện nghiêm ngặt như vậy đâu, cứ dựa theo thời gian của chúng ta, nếu có thời gian, anh có thể đến đón em, không cần như trưa nay chạy về đón em đi làm như thế đâu, sẽ làm ảnh hưởng thời gian ăn cơm với nghỉ trưa của anh.”

“Đau lòng cho anh hả?” Ánh mắt của Khương Bái dừng lại trên mặt cô trong chốc lát, cười nhạo, “Không phải hôm nay em nói anh không đưa em đi làm, phạt anh quỳ mì gói sao?” 

Dương Thư im lặng: “Lúc đó em chỉ đùa một chút, cũng đâu bắt anh quỳ thật. Vừa nãy em nghiêm túc đó, không phải yêu đương là chuyện rất vui vẻ, thoải mái sao, em không muốn vì dành thời gian cho em mà anh lại bận rộn hơn.”

“Nói vớ vẩn gì thế?” Khương Bái đưa tay xoa tóc cô, “Đưa bạn gái của anh đi làm mà, đương nhiên phải có thời gian rồi, chỉ cần không phải ra tòa hay gặp khách hàng thì thời gian của anh rất linh hoạt, dù ở nhà cũng có thể làm việc như thường. Anh đang định bớt ra thời gian để chăm sóc em, em nhìn xem, vừa nãy ở trên xe chúng ta nói chuyện rất vui vẻ, em không cần suy nghĩ những điều này thay anh đâu, hiểu chưa?”

Dương Thư cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó mềm mại bao bọc, giống như một dòng nước nóng từ từ hòa vào máu, ấm áp từ đầu đến chân.

Cô chần chừ một chút, lại nói: “Nhưng mà nếu vậy thì chẳng phải xe em rất lãng phí sao?”

Dương Thư có xe riêng, Giang Triệt còn tặng cô một chiếc xe để trong nhà mới nữa, “Không lái xe trong một thời gian dài cũng không tốt.”

“Cái đó thì dễ rồi, lát nữa anh đổi xe đến đón em tan làm.”

Khương Bái đã nói đến đây rồi, mục đích là vì thật sự muốn đưa đón cô.

Cô cảm nhận được sự quan tâm chưa từng có, được anh nâng niu trong tay, ngọt ngào như nước đường từ từ thấm vào tim.

Dương Thư không kìm được cười: “Được thôi, dù sao anh cũng can tâm tình nguyện, em không ép buộc anh.”

Cô nói rồi chuẩn bị mở cửa xuống xe nhưng cổ tay bị Khương Bái nắm lấy.

Anh nghiêng người tới: “Anh bỏ hết mọi việc để đưa em đi làm như vậy mà em không muốn bày tỏ gì sao?”

Mi mắt Dương Thư rung rung, vẻ kinh ngạc xẹt qua khuôn mặt thanh tú, con ngươi trong veo nhìn chằm chằm vào đôi môi đang tiến gần lại của anh.

Nhận ra ý đồ của anh, cô hơi ngượng ngùng đẩy anh ra: “Anh cũng toan tính quá đất, chuyện này có gì cần bày tỏ đâu? Không còn sớm nữa, chỗ này không được dừng xe lâu, em đi làm đây.”

Cô giả vờ muốn mở cửa, nhưng Khương Bái lại kéo cô không buông tay: “Hẹp hòi vậy à, hôn một cái cũng không được sao?”

Dương Thư nhìn xung quanh, nhắc nhở anh: “Chỗ này là cổng công ty, còn đang giờ cơm nữa, dễ bị đồng nghiệp trong công ty nhìn thấy, không được — “

Cô vừa thốt ra chữ cuối cùng đã cảm giác gương mặt mình bị cánh môi mềm mại ấm áp chạm vào.

Âm thanh của cô nhanh chóng biến mất, bên trong toa xe yên tĩnh, có thể nghe thấy một tiếng rất nhẹ.

“Chụt ~”

Cả người Dương Thư cứng lại.

Cánh tay Khương Bái tùy ý khoác lên trên trên, nhìn biểu cảm giật mình đáng yêu của cô, anh cà lơ phất phơ nói: “Bị họ thấy thì sao chứ, anh hôn bạn gái của mình một chút đau có không phạm pháp.”

Đây là lần đầu tiên Khương Bái đến công ty của cô, hôn cô công khai như thế này, Dương Thư vẫn chưa thích nghi được, gương mặt cô hơi nóng lên.

Cô lau vị trí trên mặt bị anh hôn qua, cố gắng giữ bình tĩnh: “Không còn sớm nữa, em đi làm đây. Với lại, anh vẫn chưa ăn cơm trưa, nhớ ăn gì trước khi đi làm đấy nhé.”

Cô vẫn còn nhớ rõ chuyện này khiến đáy lòng Khương Bái thấy ấm áp, anh bật cười: “Ừm, lát nữa sẽ đi ăn.”

Bên trong toa xe hơi nóng, Dương Thư nhanh chóng bước xuống xe, đi vào bên trong công ty.

Vừa đi không bao xa, đằng sau đã vang lên giọng nói của Khương Bái: “Em không mang túi xách à?”

Dương Thư nghe vậy quay đầu lại, thấy Khương Bái mở cửa kính xe ra quơ quơ chiếc túi xách của cô.

Trong đó có máy ảnh, cô không còn cách nào khác, chỉ có thể quay lại.

Cô cầm lấy định rời đi, ai dè Khương Bái lại cầm túi xách không buông tay.

Anh quan sát gương mặt ửng hồng của cô, tròng mắt đen nhánh thâm thúy chứ đầy ẩn ý: “Trước đây lá gan của em lớn lắm mà, sao bây giờ mới hôn một chút lại thẹn thùng thế?”  

“Em đâu có thẹn thùng, em bỏ bê công việc nửa ngày nên thấy xấu hổ, anh đừng có mà dát vàng lên mặt.” Dương Thư dùng sức giật lại túi xách, xoay người rời đi.

Phía sau vang lên giọng nói lơ đãng trêu chọc của Khương Bái, “Đi chậm chút, coi chừng ngã.”

Anh nói như thể cô là trẻ con ý.

Cô giả vờ không nghe thấy, nhanh chóng chạy đi.

Vào công ty, lúc chờ thang máy, Dương Thư vẫn đang suy nghĩ chuyện Khương Bái hỏi cô vì sao lại thẹn thùng. 

Lần đầu tiên trong ngày hôm nay cô cảm nhận rõ cái gọi là “thẹn thùng” này.

Trước đây khi ở cùng Khương Bái, cô không dễ tim đập mặt đỏ như vậy.

Dù sao thì khi đó trong nhận thức của cô, cô và Khương Bái không phải một cặp đôi thực sự, chỉ vì nhu cầu mà thôi.

Cho dù sau này cô có tình cảm với anh, cũng luôn nhắc nhở mình giữ lý trí, cố gắng hết sức kiềm chế khi tình cảm lên men.

Nhưng bây giờ không cần kiềm chế nữa, mọi thứ đều theo ý mình, dường như cô đối xử với Khương Bái hơi khác.

Kể từ khi biết Khương Bái rất thích cô, lúc nào đối mặt với anh cô cũng không khống chế được trái tim đập rộn ràng của mình, nhất là lúc anh đột nhiên cưỡng hôn cô ở cửa công ty, cô cảm thấy rất xấu hổ.

Vừa rồi anh cưỡng hôn cô, thật ra cô cũng không khó chịu, ngoại trừ ngượng ngùng ra thì trong lòng còn có cảm giác ngọt ngào khó tả.

Nhìn chằm chằm hình ảnh của mình trên cửa thang máy, Dương Thư nhẹ nhàng xoa mặt.

Cô phát hiện, không biết từ khi nào cô lại trở nên một cô gái nhỏ như vậy.

Chẳng lẽ, đây chính là cảm giác yêu đương ư?

Đọc Full Tại Truyện Full

Đến bây giờ cô mới biết, nếu trái tim hai người cùng dựa vào nhau sẽ khiến người ta cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng

Không giống trước đây, không cần băn khoăn lo lắng, không cần phải suy nghĩ sau này hợp đồng hết hạn thì phải làm sao nữa.

Hiện tại cô chỉ đơn thuần muốn có thời gian vui vẻ bên anh, mỗi ngày đều vui vẻ như bây giờ.

Khi đó cô sẽ rất thỏa mãn, vui vẻ.

“Cười ngây ngô cái gì vậy, thang máy mở cửa rồi sao cậu không đi vào?” Gáy Dương Thư bỗng nhiên bị cánh tay ai đó quàng lấy, cô bất giác nghiêng người về phía trước, một giọng nói dễ chịu lọt vào tai cô.

Cô quay đầu, bắt gặp một tia ranh mãnh trong đáy mắt của Khương Ngâm.

Giang Lăng đứng sau nhìn cô cười như không cười: “Gần đây tâm tình Thư Thư không tệ nhỉ?”

Dương Thư bị hỏi thì hơi chột dạ, đưa tay chỉnh lại mái tóc dài của mình, bình tĩnh che đi đôi tai đỏ ửng.

Cô ngẩng đầu, ý cười nhàn nhạt: “Rõ ràng ngày nào tâm tình em cũng tốt mà.”

“Nhưng hôm nay lại cực kỳ khác thường.” Khương Ngâm đẩy Dương Thư vào thang máy, ấn tầng trên, cô ấy tiếp tục nói, “Trước giờ tớ chưa từng thấy vẻ mặt phơi phới này của cậu, anh trai tớ đưa cậu tới hả? Thật không ngờ tới anh trai tớ lại biết quan tâm đ ến vậy, quả nhiên là người đàn ông rơi vào tình yêu, tớ không còn biết anh ấy nữa rồi.”

“Sao cậu có khoa trương thế.” Dương Thư đáp qua loa, nhanh chóng đổi chủ đề: “Hai người ăn cơm trưa rồi à?”

Giang Lăng nói: “Chị cùng Khương Ngâm mới phát hiện một nhà hàng nấu cơm niêu rất ngon, lần sau dẫn em nếm thử. Nhưng mà thì hôm nay giảm giá, có lẽ lần sau sẽ lên giá.”

“Chị Thư của chúng ta không thèm để ý đâu.” Khương Ngâm chế nhạo nói tiếp, “Cùng anh trai em ngọt ngào thân mật, càng ăn cơm càng ngon!”

Cửa thang máy mở ra, Khương Ngâm đi trước, Dương Thư oán trách cù lét cô ấy từ phía sau: “Cái tốt thì cậu không học, toàn học cái xấu, muốn trêu chọc tớ đúng không?”

Khương Ngâm sợ nhột, vội xin tha, không ngừng kêu chị dâu tha cho em.

Giang Lăng ở một bên vui vẻ quan sát: “Hai đứa đang là bạn thân lại biến thành chị dâu – em chồng, đúng là duyên phận đó.”

Khương Ngâm bị cù ngứa, sắp cười ra nước mắt, hoà hoãn một hồi mới nói: “Thư Thư đột nhiên thành em gái Giang Triệt, anh ấy lại gọi chị là cô nhỏ, đây mới thật sự là duyên phận.”

“Ai muốn gọi cô nhỏ chứ, quan hệ của ba người chúng ta thì gọi thế nào chẳng được, đúng không chị Lăng?” Dương Thư nháy mắt với Giang Lăng.

Giang Lăng còn chưa kịp trả lời, chuông điện thoại vang lên.

Cô ấy nhìn thấy tên người gọi đến, là một vị khách hàng, vì vậy nói với hai người: “Chị nhận điện thoại của khách đã, tối nay chị sẽ sắp xếp lịch chụp tuần này cho hai đứa.”

Dương Thư và Khương Ngâm về văn phòng trước.

Nghỉ mấy ngày, có lẽ đều bàn làm việc và ghế bám bụi, Dương Thư đang chuẩn bị tìm khăn lau thì Khương Ngâm ấn cô xuống: “Lau cho cậu rồi.” 

Dương Thư mỉm cười, tặng cho cô ấy một nụ hôn gió: “Cảm ơn người chị em.”

Khương Ngâm ngồi vào vị trí bên cạnh cô, sau khi ngồi xuống, cô ấy hỏi: “Không phải anh trai tớ nói hôm nay cậu không đến sao, sao chiều nay lại qua?”

Trong lòng Dương Thư hơi hồi hộp một chút: “Anh ấy nói với cậu rồi à?” 

“Đúng vậy.” 

“Anh ấy, nói như thế nào?”

“Nói hôm qua lúc cậu nướng thịt rồi hóng gió trên sân thượng, cơ thể không thoải mái, muốn xin nghỉ một ngày, bảo tớ nói với chị Lăng một tiếng.” Khương Ngâm nói rồi đưa tay sờ trán cô, “Tối hôm qua còn khỏe lắm mà, sao ngủ một đêm dậy lại thấy không thoải mái? Hay là bị sốt rồi?”

Dương Thư thở dài một hơi, chột dạ né tránh ánh mắt của Khương Ngâm: “Vẫn khỏe mà, chỉ là buổi sáng không thoải mái lắm nên ngủ nhiều một chút.”

Cô cầm lấy cái cốc trên bàn: “Tớ đi pha trà sữa, cậu có muốn uống không?” 

“Có.” Khương Ngâm cười tủm tỉm đưa cốc của mình cho cô, “Cảm ơn chị Thư!”

Dương Thư nhận lấy cốc rồi rời đi, không tiếp tục thảo luận với cô ấy đề tài này nữa.

____

Ở trung tâm thương mại Trường Hoàn, hàng loạt toà nhà cao tầng đắm chìm trong ánh nắng, đứng thẳng sừng sững dưới ánh mặt trời.

Khương Bái vừa bàn xong công việc, đang tiễn khách ra cửa công ty, không thể không trò chuyện thêm một lúc.

Anh trở lại văn phòng, đi tới máy đun nước lấy một ly nước, Tần Sướng đưa tài liệu tới: “Luật sư Khương, đây là báo cáo phân tích vụ án Thanh Thọ, anh có thời gian thì xem qua một chút.”

Khương Bái bưng cốc quay lại bàn làm việc, sau khi ngồi xuống, anh cầm lấy tài liệu Tần Sướng đưa tới.

Tần Sướng đẩy mắt kính lên sống mũi, trước khi đi, cậu ta nhớ tới gì đó, hỏi anh: “Luật sư Khương, sao trưa nay lúc ăn cơm tôi không thấy anh?”

Khương Bái uống một hớp nước, ánh mắt nhìn chằm chằm tài liệu trong tay: “À, về nhà đưa bạn gái của tôi đi làm.”

Anh dừng một chút, nhướng mi mắt, “Không có cách nào khác, bạn gái tôi khá bện hơi, không thấy tôi một lúc cũng không được.”

Tần Sướng chỉ thuận miệng hỏi một chút, không lại bị ngồi thức ăn cho chó. 

Cậu ta cố kìm nén ý định xoay người rời đi, vẫn quan tâm hỏi một câu, “Vậy anh ăn cơm rồi à?”

“Đương nhiên ăn rồi.” Khương Bái gật đầu, “Bạn gái tôi còn đặc biệt nhắc nhở tôi trước khi đi làm phải nhớ ăn trưa nữa.”

Tần Sướng nở một nụ cười: “Bạn gái anh quan tâm anh thật đấy.”

“Đúng là rất quan tâm.” Khương Bái nhìn về phía Tần Sướng, hiếm khi nghiêm túc nói, “Cậu cũng lớn đầu rồi, dù công việc có bận rộn như thế nào cũng nên suy nghĩ vấn đề tình cảm của mình đi, cậu nhìn tôi bây giờ xem, có người để nhớ, thật tốt biết bao nhiêu. Đôi khi công việc không thể cho cậu cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn, phải có cả tình yêu nữa.” 

Tần Sướng ngoan ngoãn đáp lại, sau đó ra khỏi văn phòng.

Lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy một cấp trên lại nói ra những câu như vậy với cấp dưới của mình.

Đa số lãnh đạo đều muốn bạn tăng ca mỗi ngày, không yêu đương, làm một cỗ máy kiếm tiền không có cảm xúc.

Quả nhiên luật sư Khương là luật sư Khương, có tầm nhìn, có tình người!

Tần Sướng nhớ rõ trước kỳ nghỉ Quốc Khánh, cậu ta đã không nhìn thấy nụ cười trên mặt luật sư Khương một thời gian dài, ngoài ra chỉ có công việc và công việc.

Nghe luật sư Phó và luật sư Tiền nói chuyện riêng, hình như chuyện tình cảm xảy ra chút vấn đề.

Bây giờ nhìn tinh thần này đi, có lẽ là đã làm hoà như ban đầu rồi.

Cũng không biết có phải là ảo giác của Tần Sướng hay không, anh cảm giác từ ngày nghỉ trở về, lúc luật sư Khương nói chuyện, cậu ta cảm thấy vị trà khoe khoang vô cùng nồng đậm.

Chắc là quan hệ giữa anh và cô bạn gái nhiếp ảnh gia tốt hơn trước nhỉ?

Tuy nhiên, Tần Sướng vẫn rất thích hành động rải cơm chó của ông chủ.

Điều này cho thấy rõ tâm tình của anh cực kì tốt, công việc của cậu ta cũng thuận buồm xuôi gió hơn chút.

Khoảng thời gian tình cảm của ông chủ xảy ra vấn đề kia, đối với Tần Sướng mà nói, quả thực là ác mộng.

Mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, sợ công việc có chỗ nào sơ suất, bị hành hạ đến nỗi không còn cặn bã.

Nếu như lời chúc phúc của cậu ta có thể linh nghiệm, cậu ta hi vọng luật sư Khương và bạn gái nhà anh ấy sẽ bên nhau dài lâu, tốt nhất là cả đời cứ đằm thắm.

Luật sư Khương hạnh phúc, cuộc sống của cậu ta mới có thể hạnh phúc được.

Không phải sao, vừa rồi còn thúc giục cậu ta yêu đương.

Quả là một ông chủ tốt!

_

Trong văn phòng, Khương Bái không biết sau khi rời khỏi đây tên nhóc Tần Sướng kia đã nghĩ gì.

Công việc của anh bận đến nỗi như biến thành người khác, điềm tĩnh, oai phong, cẩn thận, tỉ mỉ.

Tia sáng từ ngoài cửa sổ dần dần mờ nhạt, mặt trời nhanh chóng lặn về phía tây.

Năm rưỡi chiều, Khương Bái vừa nhận một cuộc điện thoại công việc, anh liếc mắt nhìn thời gian trên bàn.

Giờ này, chắc Dương Thư tan làm rồi, nhưng lại không có động tĩnh gì.

Khương Bái chủ động nhắn tin cho cô:【Khi nào tan tầm, anh đi đón em?】

Không lâu sau, anh nhận được Wechat của Dương Thư.

Thư bảo: 【Em về nhà rồi.】

Khương Bái cảm thấy cái biệt danh tình nhân trước kia anh nghĩ không thích hợp lắm nên đã đổi từ Dương Thư thành Thư bảo.

Ghi chú Dương Thư lưu cho anh vẫn là “Gâu gâu gâu”, anh kêu cô đổi đi, cô vẫn không chịu đổi.

Nhìn tin nhắn cô gửi đến, Khương Bái nhíu mày:【Sao lại tự về, không phải anh đã nói đón em tan làm sao?】

Thư bảo: 【Hôm nay em không việc gì, chị Lăng đã sắp xếp công việc vào mấy ngày hôm sau rồi cho nên em về sớm.】

【Không phải tối qua em nói với anh là em chuẩn bị học làm sủi cảo sao, em còn đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn nữa, tối nay bao giờ anh về, nếm thử sủi cảo em làm nhé?】

Khương Bái trả lời cô: 【Bây giờ anh về.】

Anh cất tài liệu trên bàn đi, đóng máy tính lại, bắt đầu thu dọn đồ đạc. 

Ra khỏi văn phòng, đúng lúc đụng phải Tiền Nhất Minh đến tìm anh.

Nhìn anh mang cặp công sở, Tiền Nhất Minh rất kinh ngạc: “Tan làm sớm thế à?”

Khương Bái giờ đồng hồ đeo tay ra trước mặt anh ta: “Bây giờ là giờ tan tầm rồi.”

Tiền Nhất Minh: “Tôi biết hiện tại là lúc tan việc, nhưng trước giờ cậu không đâu có đi sớm như vậy, sao thế, có việc gấp à?”

Khương Bái: “Không có, về nhà giúp bạn gái tôi.”

“?”

Tiền Nhất Minh bị câu nói của anh làm hơi kinh ngạc, “Cậu với Dương Thư nào phải ngày đầu yêu đương, trước đây giờ tan tầm có thấy cậu lo lắng vội vã về nhà đâu, sao bây giờ đột nhiên bện hơi thế? Theo lý mà nói, cậu với Dương Thư ở bên nhau lâu như vậy cũng nên bước vào vào giai đoạn lười nhác cẩu thả rồi chứ nhỉ, tại sao sau kỳ nghỉ, tình yêu của hai người lại càng cuồng nhiệt hơn trước rồi?”

Nhìn dáng vẻ này của Khương Bái, Tiền Nhất Minh thật hâm mộ, tiến tới chỗ anh nhỏ giọng hỏi: “Anh Bái, cậu với Dương Thư làm thế nào mà có thể duy trì mối quan hệ tốt như vậy thế? Có thể truyền cho tôi một ít kinh nghiệm được không?”

“Kinh nghiệm?” Khương Bái chỉnh lại cà vạt của mình cho ngay ngắn, “Thực ra chẳng có kinh nghiệm gì cả, chủ yếu là tôi đẹp trai, lại có sức hấp dẫn nên bạn gái tôi mới dính lấy, khí chất này do trời sinh, người bình thường không có khả năng học được.”

Khương Bái vỗ vai Tiền Nhất Minh, “Bạn gái tôi nói đêm nay làm sủi cảo cho tôi ăn, tôi sợ về muộn quá sẽ làm cô ấy thất vọng, đi trước đây nhé, nếu cậu thật sự muốn học thì hôm nào tôi với cậu sẽ tâm sự sau.”

Tiền Nhất Minh: “…”

________

Khương Bái lái xe về nhà, vừa mở cửa đã thấy đèn đuốc trong phòng sáng trưng, tràn ngập cảm giác ấm áp.

Anh đặt cặp công sở trên ghế sô pha, cởi áo khoác ra, chậm rãi đi vào nhà bếp.

Đẩy cửa kính mờ ra, thấy đống nguyên liệu nấu ăn cần dùng Dương Thư đặt trên bàn nấu ăn, cô đang rũ mi tập trung tinh thần xem cách làm sủi cảo trong điện thoại.

Nghe thấy tiếng động, cô nghiêng đầu nhìn sang, mỉm cười: “Sao anh về sớm vậy? Không cần tăng ca à?”

“Dù sao ở nhà cũng có thể làm việc, vừa nghe nói em về rồi, anh không nhịn được về nhà cùng em.” Khương Bái thuận tay ôm cái eo thon của cô, “Tan làm sớm mà sao không nói với anh?”

“Em sợ quấy rầy công việc của anh, đằng nào em về nhà cũng học làm sủi cảo, không sợ buồn chán.”

Khương Bái nhìn thoáng nguyên liệu nấu ăn bên kia: “Muốn anh hỗ trợ không?”

“Không cần đâu, anh ở chỗ này làm em áp lực lắm.” Dương Thư nói rồi đẩy anh ra ngoài, “Anh đừng vào, cứ ở bên ngoài đợi đi, em làm được mà.”

Khương Bái cười đi ra ngoài cửa: “Vậy anh làm việc ở phòng khách, em có chuyện gì cứ gọi anh.”

Dương Thư gật đầu, đóng cửa lại.

Khương Bái ngồi xuống sô pha, lấy máy tính trong cặp ra, tiếp tục làm việc.

Thỉnh thoảng trong bếp lại có tiếng động, Khương Bái nhìn qua bóng dáng trong đó, lại nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Hiện tại là sáu giờ.

Khả năng cao là trong hai tiếng tới anh sẽ không được ăn sủi cảo.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, anh rất thích không khí ở chung như bây giờ.

Khương Bái bất giác nhớ tới hiệp ước yêu đương một năm với Dương Thư, đêm nào cũng lái xe từ chỗ Dương Thư về nhà.

Một mình mở cửa, cả phòng lạnh như băng, không có hơi người.

Khi đó, mỗi lần về nhà anh toàn đi vào phòng sách, bận bịu công việc đến khuya mới về phòng đi ngủ. 

Anh rất ít khi ở phòng khách, gần như chả ngồi sô pha mấy

Ban đầu khi trang trí căn nhà này, Khương Bái không định trang trí phòng khách như dáng vẻ của nhà ở, cảm thấy không cần thiết, không bằng thì đổi thành phòng tập thể dục hoặc khu vực làm việc.

Nhưng Lương Văn nhấn mạnh anh nên thiết kế nhà ở theo phong cách ấm áp, bà nói hiện tại con cảm thấy không cần thiết, nhưng tương lai sẽ thấy tốt hơn.

Bây giờ nhớ lại lời Lương Văn nói, Khương Bái mới cảm thấy rất đúng.

Lúc này ánh đèn từ trần phòng khách chiếu xuống, áo khoác của Dương Thư vắt trên lưng ghế sô pha, trên bàn trà có một nửa trái táo cô ăn dở.

Cách cửa kính mờ của nhà bếp, anh còn có thể nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang bận rộn bên trong. 

Thật sự có cảm giác đây là nhà.

Nó không giống ngôi nhà ở đại học C mà anh thường quay về.

Đây là ngôi nhà nhỏ chỉ thuộc về anh và Dương Thư.