Editor: Kỳ Giản Niệm
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
“Đi đăng ký kết hôn?” Khương Bái nhướng mày, cười như không cười, “Em đang cầu hôn anh đấy à?”
Dương Thư nghĩ nghĩ: “Dù sao thì anh cũng cầu hôn em một lần rồi, lần này coi như em cầu hôn anh.”
Nói đến đây, cô nắm tay anh, lấy tóc của mình quấn quanh ngón tay anh, cô nhướng mày, “Đây là nhẫn, em đeo vào cho anh rồi đấy.”
Khương Bái bị cô chọc cười: “Nếu mỗi ngày anh đều đeo nhẫn, vậy khác gì ngày nào em cũng phải đi theo anh? So với chiếc nhẫn anh đưa cho em thì quý giá hơn rất nhiều.”
Dưới ánh đèn đường, ánh mắt anh nhìn cô đầy trìu mến.
Dương Thư kéo tóc của mình về, nuối tiếc nói: “Chuyện này đúng là rất khó thực hiện, nhưng nếu là giấy chứng nhận kết hôn thì khác, mỗi ngày anh đều có thể mang theo bên mình, em cũng không có vấn đề gì.”
“Đúng rồi.” Dương Thư bỗng nhớ tới chuyện gì đó, lại hỏi anh, “Hôm nay anh có bận gì không, có thời gian không?”
Cô vừa đi công tác về, chị Lăng cho cô nghỉ ngơi một ngày.
Đọc Full Tại Truyện Full
Thật ra, muốn đi đăng ký kết hôn với Khương Bái chỉ là suy nghĩ nhất thời của Dương Thư thôi, lúc nãy cô quên mất ngày mai anh còn phải tham gia phiên tòa.
Lịch trình của anh được sắp xếp kín hết rồi, có lẽ chuyện đăng ký kết hôn cần phải bạc bàn kĩ hơn mới được.
Lúc Dương Thư đang yên lặng suy nghĩ, không ngờ Khương Bái lại cười: “Hôm nay anh không có việc gì cả, tuy có một vụ án nhưng anh đã giao cho Phó Văn Sâm và Tiền Nhất Minh rồi.”
Anh nhéo cái má trắng hồng của cô, khuôn mặt anh tuấn ghé sát lại, “Bởi vì anh cảm thấy, sáng nay đi đăng ký kết hôn sẽ rất thích hợp.”
Tuyết rơi mỗi lúc một nhiều, dừng lại trên tóc của Dương Thư.
Khương Bái dịu dàng phủi cho cô: “Ngoài trời lạnh lắm, lên xe về nhà trước đã.”
—
Về đến biệt thự Chương Hoa đã là rạng sáng.
Hai người chưa ăn cơm tối, nhưng Dương Thư cảm thấy lúc này không muốn nấu cơm nữa, cô nói: “Em không ăn đâu, lúc nãy ở văn phòng luật em vừa uống trà sữa rồi, bây giờ cũng không đói lắm, nếu ăn nhiều sẽ béo mất.”
Khương Bái cất áo khoác xong thì đi thẳng đến phòng bếp: “Một cốc trà sữa làm sao mà no được, ăn thêm một chút gì nhé.”
Anh mở tủ lạnh, thấy bên trong có nửa gói gạo nếp, “Anh làm một ít cơm rượu nếp cẩm nhé?”
Dương Thư định từ chối thì thấy Khương Bái đóng tủ lại: “Thôi bỏ đi, anh cũng không ăn nữa, đi ngủ thôi.”
Dương Thư nghe vậy vội vàng nói: “Anh làm một phần đi, em ăn một chút.”
Khương Bái bận rộn cả buổi chiều, vẫn chưa ăn cơm tối, dạ dày của anh cũng không tốt lắm, nếu không ăn gì, Dương Thư sẽ cảm thấy rất áy náy.
“Đột nhiên em muốn ăn một chút.” Dương Thư nói.
Khương Bái hài lòng nở nụ cười, anh lấy túi gạo nếp trong tủ lạnh ra, bắt đầu nấu ăn.
Dương Thư kéo vali vào phòng ngủ, sắp xếp lại một chút.
Cô vừa mới đi nước ngoài về, vẫn chưa cất dọn đồ đạc.
Nhìn thấy hai cuộn len trong vali, cô lấy ra ngắm nghía một lúc, rồi chạy ra khỏi phòng ngủ.
Dương Thư đứng ở cửa phòng bếp: “Lúc đi công tác em có mua hai cuộn len, anh thích màu gì?”
Khương Bái liếc mắt qua, anh khó hiểu hỏi: “Em mua cái này làm gì thế?”
Dương Thư nói: “Để đan khăn quàng cổ đó, lúc em vừa lên đại học, trò này phổ biến lắm, rất nhiều bạn nữ tự tay đan khăn cho bạn nam mình thích. Trước kia em chưa đan bao giờ, mấy hôm vừa rồi đi dạo phố nhìn thấy nên mua về, định đan một cái cho anh, một cái cho anh trai em.”
“Anh thích màu nào?” Dương Thư quơ quơ hai cuộn lên trong tay, một đen một trắng.
Không ngờ cô lại muốn đan khăn quàng cổ cho mình, Khương Bái cầm thìa khuấy đáy nồi, khóe miệng khẽ cong lên: “Anh thích màu đen.”
Dương Thư cũng nghĩ vậy, bởi vì đa số quần áo của Khương Bái đều là màu đen, màu trắng hợp với Giang Triệt hơn.
Cô gật đầu: “Được, vậy em đan cuộn màu đen trước.”
Nụ cười trên môi Khương Bái càng tươi hơn.
Cô muốn đan cho anh trước, xem ra trong lòng Dương Thư, anh xếp thứ nhất, Giang Triệt xếp thứ hai.
Lúc anh đang vui vẻ thì chợt nghe thấy Dương Thư bổ sung: “Em nhìn video để đan, có lẽ cái thứ nhất sẽ không đẹp lắm, nên cái thứ hai để tặng anh trai em vậy.”
“?”
Khương Bái tức đến nỗi bật cười, anh nâng cái cằm nhỏ của cô lên, để đôi mắt trong suốt xinh đẹp kia nhìn vào anh, “Thì ra em hỏi han anh nửa ngày trời là vì muốn luyện tay thôi hả?”
Dương Thư li3m môi, phản bác anh: “Không phải mà.”
Cô trừng mắt, thanh minh cho mình, “Tất nhiên cái đầu tiên không được đẹp lắm, nhưng dù gì cũng là lần đầu em đan len, ý nghĩa khác nhau. Không thì anh chọn đi, anh muốn cái đầu tiên hay cái thứ hai đây?”
Nghe cô giải thích như vậy, Khương Bái cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, anh dè dặt nói: “Cái đầu tiên thì cái đầu tiên, anh sẽ không chê tay nghề của em.”
Dương Thư vui vẻ cầm hai cuộn len về phòng ngủ, tiếp tục dọn dẹp đồ đạc.
Dọn dẹp xong, cô vươn vai bước ra khỏi phòng ngủ, Khương Bái đã nấu cơm rượu nếp cẩm xong.
Anh biết Dương Thư không ăn được nhiều nên chỉ làm một bát, thi thoảng anh lại đút cho cô hai miếng.
Ăn xong, hai người về phòng tắm rửa.
Dương Thư và Khương Bái đã chuẩn bị xong giấy tờ để đi đăng ký kết hôn.
Lên giường tắt đèn, nghĩ đến lát nữa thức dậy sẽ đi đăng ký kết hôn, tâm tình Dương Thư rất kích động, kích động đến nỗi không ngủ được.
Cô hỏi Khương Bái có buồn ngủ không, người đàn ông trực tiếp xoay người, đè lên cô: “Em không ngủ được à, không sao, dù sao thì ngày mai chúng ta không phải đi làm, giờ làm thêm lần nữa nhé?”
Hơi thở ấm áp của anh phả lên mặt cô, giọng nói trầm thấp, bàn tay vuốt v e eo cô.
Dương Thư biết được ý định của anh, cô mím môi, nhỏ giọng lầm bầm: “Không phải lúc nãy ở phòng làm việc em đã giúp anh rồi sao?”
“Em giúp anh, nhưng anh đã làm em thỏa mãn đâu?” Anh hôn lên tai cô, giọng nói khàn khàn, “Con người anh ấy mà, không thích nợ nần ai cả, coi như trả nợ cho em.”
Dương Thư: “…”
—
Cả đêm Dương Thư không ngủ, vừa mới chợp mắt một tí, chuông báo thức lại vang lên.
Hôm nay sẽ đi đăng ký kết hôn, cô muốn dậy sớm một chút, nên cài báo thức lúc 6 giờ.
Nghe thấy tiếng chuông, cô nhíu mày cọ quậy trong lòng Khương Bái, không muốn dậy.
Khương Bái ôm cô, hôn lên trán cô một cái: “Ngủ thêm một lát đi, để chiều rồi đi cũng được.”
Đi đăng ký kết hôn đương nhiên phải thật xinh đẹp, nếu đi muộn sẽ không có thời gian trang điểm.
Nghĩ vậy, Dương Thư dùng hết sức bất dậy.
Đọc Full Tại Truyện Full
Trong lúc cô trang điểm, Khương Bái ngồi đợi trên sofa, anh cầm điện thoại nhắn tin cho Giang Triệt, nói hôm nay sẽ đi đăng ký kết hôn với Dương Thư.
Hai người trò chuyện mấy câu, Khương Bái mở WeChat ra, vào một group chat.
Khương Bái: 【Chào buổi sáng.】
Doãn Toại: 【Chào buổi sáng.】
Thân Tử Du: 【Sao hôm nay anh Bái sôi nổi thế, có chuyện gì vui à?】
Khương Bái: 【Tôi chuẩn bị kết hôn, lát nữa sẽ mời các cậu ăn kẹo cưới.】
Tần Hi: 【Tôi có một vụ kiện muốn tìm cậu, đúng lúc cậu có chuyện vui, không biết có được giảm phí luật sư không?】
Tần Hi là bạn từ nhỏ của Doãn Toại, giám đốc của tập đoàn Viễn Thương, Doãn Toại giới thiệu anh ấy cho Khương Bái, hai người cũng thường liên lạc chuyện công việc, quan hệ khá tốt.
Kỳ Giản Niệm: Tần Hi là nam9 trong bộ Ngoan, hôn anh của tác giả Dạ Tử Tân. Ngoài ra, con của Tần Hi và Khương Bái sau này cũng là một cặp trong bộ Khắp thế giới anh chỉ thích em đó mọi người.
Khương Bái: 【Cậu đúng là vị giám đốc thích trả giá nhất mà tôi từng thấy đấy.】
Tần Hi: 【Bạn gái tôi thường dặn tôi phải tiết kiệm.】
Khương Bái: 【Giám đốc Tần, cậu có bạn gái sao, hâm mộ cậu thật đấy. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không có bạn gái nữa.】
Thân Tử Du: 【Ha ha ha ha, giám đốc Tần, ý của anh ta là cậu không có vợ đấy, mau tranh thủ thời gian đi đăng ký kết hôn đi.】
Tần Hi: 【@Doãn Toại, quản ông anh rể này của cậu đi, vị trà nồng quá.】
Doãn Toại: 【Vắt thêm ít chanh để xoa dịu cơn sốc của cậu đi.】
Thông báo trong nhóm này xong, Khương Bái lại ấn mở nhóm công việc.
Khương Bái: 【Hôm nay mở phiên tòa, luật sư Tiền và luật sư Phó cố lên nhé!】
Tiền Nhất Minh: 【Cậu có thời gian nhắn WeChat, xem ra cũng không bận lắm đâu nhỉ, không đến tham gia một chút à?】
Khương Bái: 【Hôm nay tôi phải đi đăng ký kết hôn.】
Tiền Nhất Minh: 【!!!】
Phó Văn Sâm: 【Chúc mừng nhé!】
Tần Sướng: 【Chúc mừng luật sư Khương thoát kiếp độc thân nhé!】
Những người khác cũng phụ họa theo.
Tâm trạng Khương Bái rất thoải mái, anh nhàn nhã tựa lưng lên ghế sofa: 【Lát nữa sẽ mời mọi người ăn kẹo cưới.】
Rời khỏi group chat, anh tiếp tục nhắn tin thông báo cho bạn bè thân thiết.
Dương Thư trang điểm xong đi ra, thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, cô hỏi: “Anh đang làm gì đấy?”
“Không có gì.” Khương Bái đứng dậy, cất điện thoại vào túi, anh quan sát cô một lúc, “Sao hôm nay trông em đẹp quá vậy?”
Dương Thư đỏ mặt vỗ anh một cái, cô khoác cánh tay anh: “Mau đi thôi nào!”
–
8:30 cục dân chính mở cửa, nhưng mới tám giờ hai người đã đến nơi rồi, đành đứng ở ngoài đợi đến giờ mở cửa.
Hai người đến rất sớm, toàn bộ quy trình diễn ra rất thuận lợi.
Lúc cầm quyển sổ màu đỏ đi ra ngoài, Dương Thư nhìn ảnh cưới của hai người, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện.
Giờ khắc này, cảm xúc từ tận đáy lòng cô chính là: Cô có gia đình của mình rồi.
Lên xe, Dương Thư lấy điện thoại trong túi ra, thấy Khương Ngâm và Giang Lăng nhắn tin cho mình.
Khương Ngâm: 【Hôm nay cậu đi đăng ký kết hôn với anh trai mình hả? Chụp ảnh cho mình xem với.】
Giang Lăng: 【Đi đăng ký kết hôn rồi đúng không? Chúc mừng em nha.】
Dương Thư cảm thấy hơi khó hiểu, cô nhìn về phía Khương Bái: “Kỳ lạ thật, em đã nói với ai chuyện đi đăng ký kết hôn đâu, tại sao Khương Khương với chị Lăng lại biết được nhỉ?.”
Bên ngoài rất lạnh, Khương Bái bật máy sưởi trong xe lên: “Có lẽ là ông xã của hai người họ nói.”
“?”
Dương Thư nghi hoặc quan sát Khương Bái, “Anh nói cho bọn họ biết lúc nào?”
“Mới sáng nay thôi, lúc em đang trang điểm.” Khương Bái cầm lấy giấy hôn thú trong tay cô, đặt cạnh giấy hôn thú của mình rồi chụp một bức ảnh.
Dương Thư ngó sang: “Anh đang làm gì thế?”
Khương Bái chỉnh sửa vòng bạn bè, ấn đăng, sau đó không nhanh không chậm nói với cô: “Anh đăng lên vòng bạn bè, nói cho toàn thế giới biết, anh cưới được cô gái tốt nhất thế gian.”
Không hiểu sao nhịp tim Dương Thư bỗng tăng tốc, cô né tránh ánh mắt của anh: “Đăng câu này lên vòng bạn bè buồn nôn lắm.”
Cô ấn mở vòng bạn bè, xem bài đăng mới nhất của Khương Bái.
Một bức ảnh chụp giấy hôn thú, kèm theo cap: Bà xã nhà tôi bảo đăng.
“?” Dương Thư chỉ vào màn hình điện thoại: “Mắt em có vấn đề đúng không, chỗ nào ghi là ‘nói cho toàn thế giới biết, anh cưới được cô gái tốt nhất thế gian’ thế?”
Khương Bái giải thích: “Anh nói cho em là phiên bản thâm tình, còn đăng lên là phiên bản hài hước. Những lời mật ngọt như vậy chỉ thích hợp nói với mình em thôi, bọn họ không được biết.”
Dương Thư không biết nói gì, cô nhớ tới bức ảnh chụp bóng hai người, anh cũng nói là cô bảo đăng.
“Anh muốn khoe khoang thì cứ nói, sao lại đổ trách nhiệm lên đầu em.” Dương Thư trực tiếp vạch trần anh.
“Vậy em cũng đăng đi, nói là ‘ông xã nhà tôi bảo đăng’.” Khương Bái nói xong, bỗng nhiên anh duỗi tay, ôm cô ngồi lên đùi mình, dụ dỗ cô, “Hôn thú đã lấy rồi, em mau gọi ông xã cho anh nghe đi.”
Dương Thư hơi sửng sốt, cô ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt thâm thúy của anh.
Cô mím môi, nhìn giấy hôn thú trong ảnh, sau khi chuẩn bị tâm lý xong, cô đỏ mặt gọi: “Ông xã.”
“Anh ở đây.” Anh ôm chặt eo cô, một tay giữ lấy gáy cô, hôn nhẹ lên môi cô, “Em phải nhớ, từ nay trở đi, mỗi ngày đều phải gọi ‘ông xã’ đấy, anh rất thích nghe.”