Trêu Chọc Trái Tim Em

Chương 68: Ngoại truyện 17: Mang thai




Editor: Kỳ Giản Niệm

Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Chiếc sườn xám Dương Thư mặc lúc mời rượu là do công ty của Giang Triệt may.

Đội ngũ thiết kế bận rộn hơn mấy tháng, vừa thực hiện vừa sửa đổi, cuối cùng mới tạo ra được thành phẩm như vậy.

Dương Thư rất thích chiếc sườn xám này.

Cô vốn định giữ gìn cẩn thận, nhưng giờ khắc này, Khương Bái lại dùng sức xé mất.

Nhưng mà, Dương Thư không có tâm tình thương tiếc cho chiếc sườn xám đó.

Trước đây Khương Bái rất cẩn thận, dù là đêm đầu tiên hai người say rượu, anh vẫn sử dụng biện pháp tránh thai.

Nhưng đêm nay thì không.

Đêm tân hôn, cũng là lần đầu tiên hai người gần gũi mà không còn bất kỳ ngăn cách nào.

Đêm khuya, Dương Thư nằm trong lòng Khương Bái, cô hơi lo lắng: “Lỡ mang thai thì sao?”

Khương Bái ôm cô, hôn nhẹ lên trán cô: “Mang thai thì sinh thôi, đâu phải chúng ta không nuôi nổi.”

“Nhưng em vẫn chưa chuẩn bị xong.” Dương Thư suy nghĩ một lát, cô ngáp một cái, dần bình tĩnh lại, “Kệ đi, chắc anh cũng không lợi hại đến mức đấy đâu, làm một lần đã có. Em buồn ngủ quá, chúng ta tranh thủ ngủ đi.”



Lúc trước Khương Bái mua bảo hiểm hôn nhân, công ty bảo hiểm đã tặng hai người một chuyến du lịch trăng mật trên du thuyền.

Sau khi hôn lễ kết thúc, hai người bàn giao công việc, chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật.

Trước khi xuất phát, Dương Thư ở trong phòng quần áo thu dọn đồ đạc.

Khương Bái nhìn cô nhét đống đồ vào vali, anh lên tiếng khuyên nhủ: “Không cần mang nhiều vậy đâu em, trên du thuyền có chuẩn bị mà.”

Dương Thư chỉ vào các loại đồ skincare: “Mấy cái này cũng có sao? Em sợ không phải hãng em thích.”

“Không sao, anh đã dặn họ chuẩn bị theo sở thích của em từ trước rồi.”

Đọc Full Tại Truyện Full

Nghe Khương Bái nói vậy, Dương Thư thấy yên tâm hơn, cô cất mấy chai lọ khác nhau vừa bỏ vào đi.

Nhìn chiếc vali được ‘giải thoát’, Khương Bái mở tủ quần áo ra, cầm lấy mấy chiếc sườn xám cất vào vali: “Anh cảm thấy nên mang theo mấy bộ này.”

Từ sau đêm tân hôn, gần đây Khương Bái rất thích nhìn Dương Thư mặc sườn xám, vì vậy đã chuẩn bị cho cô rất nhiều bộ.

Nhưng đa số đều không thích hợp mặc vào ban ngày.

Dương Thư đỏ mặt ngăn cản anh: “Mang theo làm gì?”

Khương Bái kiên trì nhét vào vali, anh kéo khóa lên, nói: “Đi hưởng tuần trăng mật mà, nhất định phải mang mấy bộ này đi.”

Dương Thư: “…”

Lúc ra khỏi nhà, có xe riêng tới đón hai người.

Trên đường đi, chị Lăng gọi điện tới, hỏi về chuyện công việc.

Dương Thư sợ studio bận quá, nói: “Chị Lăng, chúng em sẽ tranh thủ thời gian rồi về sớm ạ.”

Giang Lăng cười, nói: “Hiếm khi được đi chơi, cứ chơi thật vui hẵng về. Studio của chúng ta có không ít người mới, gần đây Khương Khương cũng không còn nôn nghén nữa, sắc mặt tươi tắn hơn nhiều, mấy nhiếp ảnh gia kia đi theo em ấy, nhất định sẽ lên tay, em không cần lo lắng đâu.”

Nghe chị Lăng nói vậy, Dương Thư mới yên tâm một chút.

Hai người trò chuyện thêm một lúc rồi cúp điện thoại, Dương Thư thật sự rất mong chờ tuần trăng mật này.

Từ khi cô và Khương Bái quen biết đến nay, có lẽ đây là lần đầu tiên hai người đi du lịch đúng nghĩa.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý xong, nhưng lúc lên du thuyền, Dương Thư vẫn cảm thấy rung động trước sự xa hoa này.

Phòng ăn, quầy bar, bể bơi, sân bóng rổ, câu lạc bộ… Nghĩ thế nào cũng không ngờ được, ở đây cái gì cần có đều có đủ, nhân viên phục vụ ở khoang thuyền cũng rất nhiệt tình chào hỏi hai người.

Phòng của Dương Thư và Khương Bái nằm hướng ra biển, bên trong có đầy đủ thiết bị, còn có ban công rất rộng để ngắm cảnh.

Đứng trước lan can có thể nhìn thấy đường chân trời phía xa, đàn hải âu sải cánh bay qua, đẹp như một bức tranh vậy.

Tiếng sáo du dương vang lên, gió biển lướt nhẹ qua gò má Dương Thư, thoải mái, dễ chịu, cô nhìn về phía xa xa, mái tóc dài để xõa bay tán loạn.

Khương Bái ôm cô từ phía sau, anh hôn nhẹ lên vành tai cô: “Thích không?”

Dương Thư nhẹ nhàng gật đầu, cô mỉm cười: “Thích.”

Cô quay đầu nhìn Khương Bái, đáy mắt không giấu được vẻ tò mò, “Chúng ta mới kết hôn mà công ty bảo hiểm kia đã chuẩn bị tuần trăng mật có tâm như vậy, chờ đến thời điểm đám cưới vàng, có khi nào sẽ xa hoa, lãng mạn hơn không?”

Khương Bái ôm eo cô: “Có lẽ vậy.”

“Đột nhiên em không đợi nổi nữa rồi.”

Khương Bái nhíu mày: “Muốn cùng anh biến thành ông lão, bà lão đến vậy cơ à?”

Dương Thư chớp mắt, cô lấy điện thoại trong túi, mở máy ảnh ra, tìm filter biến hình ông già, sau đó nhắm ngay khuôn mặt anh tuấn của Khương Bái.

Rất nhanh, màn hình điện thoại xuất hiện một ông lão bạc đầu.

Cô bật cười, đưa cho anh xem: “Chàng trai à, anh thấy ông lão nhà em có đẹp như trước không?”

Khương Bái liếc nhìn tấm ảnh kia một cái, anh lấy điện thoại trong tay cô, hai tai chống lên lan can: “Filter này ảo quá, ông lão nhà em ở ngoài đời đẹp trai hơn nhiều.”

Anh nhìn lúm đồng tiền trên khuôn mặt xinh đẹp kia, chợt nâng cằm cô lên, trao cho cô một nụ hôn thật sâu.



Trên du thuyền, hai người thỏa sức chơi đùa, hiếm khi Dương Thư vui vẻ như vậy.

Khương Bái ngồi trong quán bar, trước mặt rất nhiều du khách, anh không ngần ngại hát cho cô nghe, thu hút những tiếng hò reo khen hay của mọi người, lúc này Dương Thư mới phát hiện, thì ra người đàn ông này lại hát hay như vậy.

Lúc mặt trời ngả về phía Tây, hai người sẽ nắm tay đi lên  đỉnh du thuyền để ngắm hoàng hôn.

Giữa đường, du thuyền dừng lại trên một hòn đảo nhỏ, mọi người cùng xem biểu diễn cá heo.

Buổi tối, hai người ngồi trên ban công ngắm trăng, đếm sao.

Cô còn bị anh yêu cầu mặc mấy bộ sườn xám mang từ nhà đi nữa.

Mỗi giây mỗi phút ở bên cạnh anh, Dương Thư đều cảm thấy trái tim rất ngọt ngào.

Cô nghĩ, có lẽ đây là tuần trăng mật tuyệt vời nhất.

Đọc Full Tại Truyện Full

Du thuyền bắt đầu quay lại điểm xuất phát, mấy ngày nữa sẽ về đến Trường Hoan, có lẽ Dương Thư không muốn khoảng thời gian tươi đẹp này kết thúc nhanh đến vậy nên không được vui.

Cô không có hứng thú với bất kì cái gì, Khương Bái muốn tìm cách dỗ cô vui, anh đưa cô ra ngoài đi chơi, nhưng cô vẫn không có hứng thú, thà ngủ trong phòng cũng không chịu đi.

Một buổi chiều nọ, Dương Thư ăn cơm xong lại muốn đi ngủ.

Khương Bái theo cô về phòng, anh lo lắng hỏi: “Vừa nãy em ăn không nhiều, sao gần đây hay uể oải thế?”

Anh sờ thử lên trán Dương Thư, cũng không nhìn ra vấn đề gì: “Anh đưa em đi phòng y tế khám nhé?”

“Không có bệnh thì đi phòng y tế làm gì chứ?” Mí mắt Dương Thư nặng trĩu, cô thuần miệng trả lời, “Em buồn ngủ lắm, ngủ một lát là ổn thôi, anh đừng làm phiền em.”

Điện thoại của Dương Thư bỗng reo lên, là Khương Ngâm gọi điện tới.

Khương Bái nhìn một lát, định tắt đi, Dương Thư thấy vậy bảo anh: “Anh nghe máy đi, lỡ như cậu ấy có chuyện gì thì sao?”

“Con bé có chuyện gì được chứ?” Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng Khương Bái vẫn ấn nghe.

Anh sợ làm phiền Dương Thư nên đi ra ngoài ban công nghe điện thoại.

Trong điện thoại truyền đến tiếng của Khương Ngâm, “Thư Thư, tuần trăng mật thế nào?”

“Chị dâu của em đi ngủ rồi, có chuyện gì thế?”

Khương Ngâm ở đầu bên kia hơi ngạc nhiên: “Lại ngủ giữa ban ngày ạ?”

“Ngủ giữa ban ngày thì sao chứ?”

“Còn không phải là em quan tâm cậu ấy à, hai hôm trước em gọi điện, giữa ban ngày mà cậu ấy cứ kêu mệt, hôm nay thì ngủ luôn, có phải say sóng không? Sao thèm ngủ giống phụ nữ mang thai vậy chứ?”

Khương Bái nheo mắt, bàn tay cầm điện thoại nắm chặt lại: “Em vừa nói gì cơ?”

“Em nói em quan tâm cậu ấy.”

“Không phải câu đó, thôi bỏ đi, tối nay anh gọi cho em sau, bây giờ anh đang có việc.” Khương Bái vội vàng ngắt máy.

Anh quay về phòng ngủ, nhìn Dương Thư đang nằm trên giường.

Biết cô chưa ngủ say, Khương Bái hôn lên môi cô một cái: “Bé cưng, tháng này em vẫn chưa đến ngày à?”

Lông mi Dương Thư run rẩy, cô mở mắt ra, liền bắt gặp ánh mắt phức tạp của anh.

Đêm tân hôn, Dương Thư nói chưa sẵn sàng có con, cho nên từ sau hôm đó, mỗi khi hai người làm, Khương Bái sẽ chuẩn bị đầy đủ biện pháp tránh thai.

Chỉ có đêm tân hôn là không dùng.

Cơn buồn ngủ của Dương Thư lập tức tan biến, nhịp tim bỗng tăng nhanh: “Không trùng hợp đến vậy chứ?”

Khương Bái cũng không chắc, lúc nãy Khương Ngâm vô tình nói vậy đã nhắc nhở anh, cho nên mới nghĩ đến chuyện này.

Anh im lặng một lát, nói: “Em ở đây đợi anh, anh đi hỏi phòng y tế của du thuyền xem có que thử thai không.”

Khương Bái vội vàng rời đi, Dương Thư chống tay ngồi dậy, dựa người lên đầu giường.

Mấy ngày nay cô chỉ lo chơi, suýt nữa quên mất, thật ra cô đã trễ kinh mấy ngày rồi.

Cô cúi đầu, chậm rãi sờ lên bụng mình.

Hai phút sau, Khương Bái thở hồng hộc chạy về, trong tay anh có rất nhiều que thử thai khác nhau.

Dương Thư vén chăn lên đi xuống, kinh ngạc nhìn đồ trong tay anh: “Sao anh mua nhiều thế?”

“Anh sợ một cái không chính xác.”

“…”

Dương Thư chưa bao giờ dùng cái này, cô nhìn hướng dẫn sử dụng, nói với Khương Bái: “Trên này nói thử vào buổi sáng là chuẩn nhất, bây giờ thử có sao không anh?”

Khương Bái: “Anh hỏi bác sĩ rồi, họ nói không nhất định phải thử vào buổi sáng, bây giờ thử cũng được. Nếu sợ không chuẩn thì sáng mai có thể thử lại, nhưng bây giờ không chờ nổi nữa, em đi thử trước đi.”

“Vâng.” Dương Thư cầm lấy chỗ que thử thai kia vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại.

Khương Bái xoa xoa tay, sốt ruột đứng ở cửa.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người ở bên trong vẫn không có động tĩnh gì.

Anh nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã hơn 10 phút rồi, Dương Thư vẫn chưa đi ra.

Hình như không cần lâu đến vậy mà?

Khương Bái không yên tâm gõ cửa: “Thư Thư, vẫn chưa xong hả em?”

Bên trong không có động tĩnh, Khương Bái trực tiếp mở cửa ra đi vào.

Đúng lúc Dương Thư đang đặt toàn bộ que thử thai lên nắp bồn cầu.

Thấy anh đi vào, cô mím môi: “Em thử tất cả các que rồi, kết quả giống hệt nhau.”

Cô đi về phía Khương Bái, nhìn khuôn mặt căng thẳng của anh, cô kiễng chân ôm cổ anh: “Ông xã à, anh trúng thưởng rồi.”

Nói xong, Dương Thư quan sát phản ứng của Khương Bái.

Hình như anh hơi sửng sốt, vẻ mặt căng thẳng dần bình tĩnh lại, đáy mắt sáng lên, anh ôm cô vào lòng, hỏi lại một lần nữa: “Có thật à?”

Dương Thư gật đầu: “Vâng, có rồi.”

Nhận được câu khẳng định của cô, Khương Bái cười, ôm ngang cô lên.

Lúc đặt cô nằm lên giường, động tác của anh cực kỳ nhẹ nhàng, cẩn thận, sợ mình thô lỗ sẽ làm cô bị thương.

Khương Bái ngồi ở mép giường, ánh mắt dừng lại trên bụng cô, anh đưa tay chạm vào.

Nếu tính từ đêm tân hôn, giờ phút này chắc là bảo bảo vẫn chưa lớn bằng hạt đậu.

Dương Thư hất tay anh ra, tức giận nói: “Đều tại anh hết, em vẫn chưa chuẩn bị tốt.”

Khương Bái nhìn cô: “Thụ thai trong đêm tân hôn là một duyên phận rất đặc biệt đấy, phải sinh thôi.”

Đứa bé này xuất hiện quá đột ngột, Dương Thư không kịp chuẩn bị tâm lý, vốn không biết nên vui hay lo.

Nhưng giờ phút này, cảm nhận được niềm sung sướng không thể kiềm chế của anh, cô đột nhiên cảm thấy, có lẽ đứa nhỏ này tới rất đúng lúc.

Cô cười: “Nếu anh nguyện ý kiếm tiền mua sữa, vậy thì sinh chứ sao nữa.”

Khương Bái hôn nhẹ lên gò má cô: “Bà xã à, em có cảm thấy anh rất lợi hại không?”

“Hả?”

“Mới một lần đã trúng thưởng.”

“…”