Trêu Chọc

Trêu Chọc - Chương 1




Bạc Hà đi vào đại sảnh liền thấy hai người đàn ông đi ra, hai người cao lớn, oai phong mang theo ấn tượng rất chuyên nghiệp đi ra.

“Đi vào bệnh viện với cái dáng vẻ như vậy cứ như là muốn ăn thịt người bệnh vậy?”

“Sự sống chết của ông nội nằm trong tay bác sĩ, lời bác sĩ nói chính là thánh chỉ, đừng nói là truyền máu ngay cả muốn thì lục phủ ngũ tạng cũng phải móc ra!”

“Ông không hiến thì gã đó sẽ không chữa cho ông nội sao?”

“Được rồi huynh đệ tôi nợ ông lần hiến máu này, đi tôi mời ông đi ăn canh cá muối tổ yến cho bổ máu!”

Hai người đang đi ngang qua Bạc Hà thì một người khác vóc người nhỏ bé từ ngoài chạy vào, theo sau còn có thêm ba người nữa chạy theo chắc là để hiến máu cho người nhà, xem ra không phải chỉ có mình cô phải đến hiến máu cho người nhà.

Bố của cô – Bạc Dự ăn mấy miếng bánh xong nghỉ ngơi một chút rồi cũng tiến ra ngoài đại sảnh. Đây là lần đầu tiên cô hiến máu, tuy thân thể không có gì bất ổn nhưng trong lòng cũng có chút bối rối, cảm thấy bước chân có chút liêu xiêu.

Cô theo dọc hai bên bồn hoa đi tới, rồi lại đi thêm vài chục bước nữa, đột nhiên giữa thảm có thấy một cái vì tiền.

Bạc Hà nhìn xung quanh một chút, trên lối đi cũng chỉ có vài người qua lại. Do dự một chút, cô xoay người nhặt ví tiền lên, mở ra thấy bên trong có một tập chi phiếu chừng bảy tám tờ gì đó, còn có ba cái danh thiếp.

Cô khẳng định là kẻ trộm đã lấy hết tiền mặt đi rồi, sau đó vứt lại cái ví không. Trước kia khi cô đi xe buýt cũng gặp hoài rồi.

Ba cái danh thiếp giống nhau y đúc trên đều in hai chữ Kỷ Lan.

Đây có lẽ là chủ nhân của chiếc ví, cô hơi do dự liền lấy điện thoại gọi cho số ghi trên danh thiếp.

Sau một lát điện thoại bắt máy, bên kia chỉ thưa một tiếng sau cũng im lặng.

“Xin chào! Xin hỏi có phỉa Kỷ tiên sinh có đánh mất cái gì không?”

Thanh âm bên kia lập tức cao lên vài phần: “Tôi vừa đánh mất ví tiền, xin hỏi cô là?”

“Tôi ở trước đại sảnh nhặt được ví tiền của anh!”

“Tôi đang ở gần đó, lập tức sẽ qua ngay, xin cô chờ tôi một chút!”

Điện thoại tạch một tiếng rồi treo máy, Bạc Hà thầm nghĩ người này sao có thể thiếu lịch sự như vậy, ngay cả cảm ơn cũng chưa nói được một câu.

Một lát sau, một chiếc xe dừng lại bên ngoài đại sảnh, một thân hình cao lớn nam tính từ trong xe đi xuống. Bạc Hà nhận ra đúng là cái người vừa rồi mới gặp chỗ hiến máu.

Cô đi đến đưa ví tiền giao cho anh ta.

Anh ta nhìn cô đánh giá một lúc sau lại mở ví tiền ra kiểm tra lại, kiểm tra xong nhíu máy nâng mí mắt hỏi lại cô: “Tiền đâu?”

Bạc Hà ngẩn ra: “Tiền nào?”

“Tiền trong ví đó, hơn năm ngàn gì đó!”

Bạc Hà nóng nảy đáp: “Lúc tôi nhặt được bên trong đã không còn một xu nào rồi, chỉ có chi phiếu cùng danh thiếp mà thôi!”

Người này nhíu nhíu mày nhìn chăm chăm cô như không tin.

Bạc Hà chán nản nói: “Tôi cũng chỉ đến hiến máu mà thôi! Tôi muốn lấy trộm tiền của anh còn theo số điện thoại trên danh thiếp gọi cho anh làm gì?”

Kỷ Lan đóng ví tiền lại, hứ một tiếng: “Có khi còn muốn có tiền thù lao cũng nên”

Bạc Hà tức giận đến đau cả bụng: “Nếu anh không tin có thể báo công an.”

Hắn nheo mắt không nói gì, Bạc Hà quay đầu bỏ đi, tức giận đến đau cả đầu.

“Kỷ Lan nhanh mời tôi đi ăn cơm, chiều tôi còn có cuộc họp.”

Từ cửa sổ hiện ra một khuôn mặt cương nghị, đúng là người đàn ông đi cùng Kỷ Lan đi ra khỏi bệnh viện.

Kỷ Lan tức giận cầm ví tiền đi vào bên trong xe.

Bạc Hà đi tời nhà ga, phía sau truyền đến tiếng động cơ xe tiến tới, đột nhiên chỉ đát một tiếng chiếc xe dừng ở ngay bên cạnh chỗ cô đứng, từ bên trong xe cửa kính mở, một bàn tay thon dài từ bên trong xe cầm tờ một trăm giơ ra.

“Cảm ơn!”

Bạc Hà quay đầu, liếc nhìn một cái nhìn thấy một trăm nguyên đang giễu võ dương oai dưới ánh sáng mặt trời mà tức giận đến đỏ cả mặt.

“Thôi thì để tôi mời cô một bữa cơm đi!”

Bạc Hà đứng ở cửa nhà ga không thèm để ý đến hắn.

“Aiz, tính tình thật là nhỏ nhen!” Kỷ Lan bĩu môi nháy mắt lên đằng trước xe một cái, chiếc xe phóng đi thẳng.

Bạc Hà thở hắt ra, người này thật đúng là…., gặp loại người không có giáo dục này thật là bực mình!

Kỷ Lan vứt lại một trăm vừa mượn của Dung Kiên trên đùi trả lại cho anh ta.

Dung Kiền quay đầu nhìn thấy bóng dáng Bạc Hà còn đang đứng nguyên trên đường, nói với Kỷ Lan: “Vừa rồi cậu cũng quá đáng đó! Người ta tốt bụng trả lại ví tiền cho cậu, cậu còn ngờ vực người ta lấy trộm ví tiền.”

Kỷ Lan mang theo vài phần áy náy nói: “Bởi vì là cô ấy nên tôi mới như vậy đó!”

Dung Kiền nở nụ cười: “Làm sao vậy? Thấy cô ấy xinh xắn muốn mượn cớ làm quen.”

Kỷ Lan khinh thường nói: “Tôi muốn làm quen?”

Dung Kiền ngạc nhiên nói: “Ông quen cô ấy? Vừa rồi sao còn ra vẻ không quen?”

“Cô ấy không biết tôi. Cô ấy học cùng đại học, tôi với ông không quen nhưng tôi nhận ra vì cô ấy ở trường rất nổi tiếng.”

Dung Kiền thuận miệng hỏi: “Người nổi tiếng? Hoa hậu giảng đường?”

Vừa rồi ở trong xe anh có ngầm đánh giá cô vài lần, cô vóc người thanh tú lại có khí chất của người có học thức, loại khí chất hiếm có vừa có nét cổ điển lại thêm phần ý nhị.

“Cô ấy nổi tiếng không bởi vì xinh đẹp mà là vì keo kiệt. Lúc ấy, cô ấy thuê một gian nhà nhỏ bên cạnh trường học, làm một cái máy máy sửa quần áo, bạn cùng lớp đến sửa cô ấy cũng lấy từng ấy tiền không lấy kém một phân.” (té ngửa!)

Dung Kiền “Oa” lên một tiếng, nghĩ đến một cô gái vừa đi học vừa dùng máy may sửa quần áo, thật là một cô gái đặc biệt.

Kỷ Lan run sợ một chút đột nhiên ngừng lại nói: “Cô ấy không phải là tới để bán máu chứ?”

Dung Kiền phốc một tiếng: “Thôi đi ông!”

“Thế nên tôi mới hoài nghi tiền là bị cô ấy lấy, cô ấy là người đặc biệt yêu tiền.”

“Sao ông không báo cảnh sát chẳng phải ông có số điện thoại của cô ấy sao?”

“Tôi cũng nói rồi, không gì thì cũng là bạn đồng khóa, cho dù có là cô ấy lấy thì cũng thôi đi.”

Nói thật vừa rồi thấy cô ấy, anh cũng cảm thấy hơi chột dạ một chút, không nghĩ đã tốt nghiệp mấy năm rồi mà trông cô ấy vẫn như vậy, thanh thuần giống như thời còn là sinh viên làm anh liếc mắt một cái liền nhận ra luôn.

Cô cùng tuổi với anh năm nay 26 tuổi nhưng nhìn qua có lẽ chẳng ai tin. Anh nhìn qua kính chiếu hậu, cảm thấy mình sao lại ủy mị như vậy, cũng sắp đến tuổi lấy vợ đến nơi rồi. Aiz, đều là tại ông nội bệnh làm anh bận rộn mỗi ngày đều không được ngủ ngon.

“Dung Kiền, lát nữa tôi mời ông đi spa.”

Dung Kiền liền trực tiếp phỉ vào: “Tôi không đi, đường đường là đàn ông ai lại đi spa!”

Kỷ Lan sờ sờ mặt mình: “Ông không thấy dạo này trông tôi có chút tiều tụy sao?”

Dung Kiền ném cho anh một ánh mắt khinh bỉ: “Biến!”