Trêu Ghẹo Em Tới Nghiện

Trêu Ghẹo Em Tới Nghiện - Chương 3




Lê Đồng Đồng len lén đi vào phòng ngủ Nhâm Duy Kì, bước chân giống như con mèo, thò đầu ra nhìn, ló đầu ra ngó xem bài trí trong phòng ngủ của anh.



Bên trên đầu gường cũng không có ảnh chụp cô dâu, mà ngay cả ngăn tủ bên trên cũng không có bất luận cái gì ảnh chụp chung. . . . . . Một chút cũng không giống đàn ông đã kết hôn.



Đồng thời thỏa đáng suy nghĩ của Lê Đồng Đồng, trong phòng, Nhâm Duy Kì đi vào phòng tắm được đặt trong phòng ngủ, đóng lại cửa thủy tinh, tẩy sạch đi sữa tắm trơn trượt ban nãy chưa có rửa sạch sẽ.



Lê Đồng Đồng thấy cơ hội không thể mất, vì vậy lớn mật mà bước vào phòng ngủ của Nhâm Duy Kì, phát hiện bên trong có một cái giường đôi, drap trải giường và gối đầu đều là màu xanh đậm, tràn ngập mùi vị nam tính mạnh mẽ của đàn ông.



Người ta nói Kim Ốc Tàng Kiều, phòng ngủ dễ dàng có sơ hở nhất ── nhưng là, cô còn không có tìm được chứng cớ.



Vì vậy, cô lại lặng lẽ mở ra tủ quần áo của anh, như một tên trộm tìm trái lẫn phải, đột nhiên lật đến một đống đồ lót hình tam giác. . . . . .



Cô thở hốc vì kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên như là cà chua. Động tác hiện tại của cô dường như là kẻ trộm đồ lót, chứng kiến một ngăn tủ đồ lót, thậm chí thiếu điều muốn phun máu mũi vì xúc động.



Không được! Cô tại sao có thể vì quần lót của anh, liền đối với anh nổi lên ý nghĩa không trong sáng? Cô mắng thầm chính mình, mục đích cô tới nơi này là muốn tìm kiếm có hay không những dấu hiệu của phụ nữ khác, mà không phải thật sự muốn làm một cái tên trộm quần lót. =))



Đông lật tây tìm, không có quần áo tùy thân của phụ nữ, cô mới yên lòng đóng lại tủ quần áo.



Cô lại lục lọi ở một số nơi, nghe thấy tiếng nước líu lo trong phòng tắm ngừng lại, cô lập tức rón ra rón rén mà bước ra phòng ngủ của anh.



Cô một bên giả bộ thong dong, trở lại trên ghế sa lon cầm lấy sách giáo khoa, lộ ra sắc mặt hoang mang, nhưng cho dù thái độ của cô thong dong, nhưng vẫn là áp không được nhịp tim đập của mình.



Nhâm Duy Kì tắm rửa xong, mặc trên người một bộ quần áo thoải mái, lại khôi phục bộ dáng nhã nhặn có khí chất, không như hương vị thô kệch vừa rồi.



“Uống cà phê được không nào?” Anh đối với cô không có bất kỳ phòng bị, thật sự tin tưởng cô là bên trên việc học gặp khó khăn.



“Tốt.” Uống gì không phải trọng điểm, trọng điểm của cô là muốn đến điều tra tình hình quân địch.



Nhâm Duy Kì dùng tốc độ rất nhanh rót hai chén cà phê đi vào trước mặt Lê Đồng Đồng, một chén đặt ở trước mặt của cô, một ly tức thì giơ lên bên miệng mút một ngụm.



Anh ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn sách giáo khoa trên tay cô.”Cô vừa mới đang đọc sách?”



“Ách. . . . . . Đúng a!” Lê Đồng Đồng khẽ cười một tiếng, tận lực bảo trì sự nghiêm trang.



Cánh môi Nhâm Duy Kì câu dẫn ra một tươi cười.”Xem đã lâu rồi?”



“Ừ, vấn đề này tôi nghiên cứu đã lâu rồi.” Lê Đồng Đồng nhiệt tình mà trả lời vấn đề của Nhâm Duy Kì .”Hơn nữa tôi xem thế nào cũng xem không hiểu.”



“Cô đương nhiên xem không hiểu rồi, ” Nhâm Duy Kì thở dài một hơi, đem chén cà phê trên tay buông xuống. “Sách giáo khoa đều cầm ngược, muốn nghiên cứu như thế nào?”



“À?” Lê Đồng Đồng cúi đầu nhìn lên, cái này thảm rồi! Cô vội vàng đem sách giáo khoa chuyển lại, đỏ ửng trên mặt càng rõ ràng hơn.



Nhâm Duy Kì cảm thấy cô có chút khác thường, nhưng vẫn là không đâm phá lời nói dối của cô.



“Ở đâu không hiểu?” Hắn ngồi vào bên cạnh cô, hai người nằm cạnh rất gần.



Hơi thở của hắn quét tại gương mặt mềm mại ướt át của cô, cô lập tức cảm giác một hồi hoa mắt, tựa như kem nhanh hòa tan, giống như bất lực.



Anh nhất định phải dựa vào cô gần như vậy sao? Cô khẩn trương không biết nên đem ánh mắt hướng chỗ nào, chỉ có thể liều mình cúi đầu, tim đập so vừa mới nhanh hơn vài đập.



Thời gian dần trôi qua, cô cảm thấy có chút thở không nổi, vì vậy liền đem sách giáo khoa buông.



Thân thể của anh cũng không còn cùng cô gần như vậy nữa, cuối cùng hai người cũng bỏ ra một điểm khoảng cách, làm cho cô đủ để hô hấp đến không khí mới mẻ.



Trong nháy mắt cô nhìn qua anh, hít thở sâu một hơi, nhìn qua cái khuôn mặt tuấn mỹ kia.



“Làm sao vậy?” Thấy cô chớp mắt một cái cũng không trong chớp, mà chỉ nhìn đến anh, Nhâm Duy Kì nhíu mày hỏi: “Vì cái gì một mực nhìn tôi như vậy?”



“Tôi. . . . . .” Lê Đồng Đồng một câu cũng nói không nên lời.



“Hả?” môi mỏng Nhâm Duy Kì có chút câu dẫn ra cười nhạt.



Cô đang khẩn trương cái gì? Vẻ mặt cô như thế, lại để cho anh nhịn không được lại muốn trêu chọc cô.



Tựa như tại trêu chọc một mèo nhỏ thẹn thùng rồi lại cao ngạo, cái loại khoái cảm này là anh gần nhất tại trên người cô tìm kiếm được đấy, nhiều lần mà đùa cô, lại để cho anh có một loại vui vẻ khó nói lên lời .



“Kỳ thật. . . . . .” hai tay Lê Đồng Đồng cầm chặt lấy góc áo của mình, nghiêm túc nhìn anh.”Tôi cảm thấy vấn đề lớn nhất là. . . . . . Đến cùng anh có kết hôn chưa?”



Không nghĩ tới cá tính cô nhìn như đạm mạc, lúc gặp được sự tình, lại qua trực tiếp, anh thật sự cảm thấy cô thú vị cực kỳ!



“Không nên cười!” Lê Đồng Đồng cắn môi dưới cảm thấy anh dường như đem cô trở thành đồ đần.



“Đây đối với cô mà nói rất quan trọng sao?” con mắt màu đen của Nhâm Duy Kì nảy sinh mị lực, thấp giọng hỏi lấy.



“Rất quan trọng.” Lê Đồng Đồng nghiêm túc gật đầu.



“Vì cái gì lại quan trọng?” Nhâm Duy Kì nhẹ nhàng hỏi, ngữ khí có đủ ma lực để mê người nói thật. (Làm người ta tự khai)



Gò má Lê Đồng Đồng sưng lên, lo lắng lấy có muốn hay không cùng anh thẳng thắn thành khẩn nói ra tâm sự của mình. . . . . .



Nếu như bị anh cự tuyệt thì phải làm sao bây giờ? Anh có hay không chịu tiếp nhận thầy trò yêu nhau này không?



“Anh trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã.” Lê Đồng Đồng kiên trì, không muốn cùng anh cò kè mặc cả.




Nhâm Duy Kì nhún nhún vai, thái độ cùng sự nghiêm trang khi ở trong trường học là không giống nhau, ngược lại là nhiều hơn một loại hương vị giảo hoạt. “Chiếc nhẫn chỉ là một cái ngụy trang, tôi còn là độc thân.”



Lê Đồng Đồng nghe xong Nhâm Duy Kì thành thật nói, không hiểu mà thở dài một hơi, như một viên khí cầu thoáng cái hết giận, ngồi liệt tại trên ghế sa lon. . . . . .



Rốt cục, tảng đá lớn trong nội tâm của cô cũng đặt xuống được.



Lê Đồng Đồng nghĩ, cô là may mắn, bởi vì mối tình đầu của cô là một giáo sư.



Quan trọng là ── anh chưa lập gia đình!



Ha ha a, cô thật là muốn đi mua một chuỗi pháo đỏ để chúc mừng, ánh mắt của cô là không có nhìn lầm, hơn nữa cô lại lần nữa dấy lên hi vọng.



“Đổi lại là cô trả lời vấn đề của tôi.” Nhâm Duy Kì mở miệng, đổi ngược anh tò mò đối với cô.



Anh nhìn ra được, ánh mắt cô xem anh là thẹn thùng, hướng nội, nhưng biểu hiện ra ngoài nhưng là giả bộ tự nhiên, ngược lại biến khéo thành vụng, ngu ngốc đến đều đem tâm sự biểu đạt trong mắt ra hết.



Bị hỏi như vậy, Lê Đồng Đồng chẳng qua là nhếch môi, không dám trả lời ngay vấn đề của Nhâm Duy Kì .



“Tôi. . . . . .Tôi đột nhiên nghĩ đến có việc, phải về nhà một chuyến. . . . . .” Lê Đồng Đồng đứng người lên, đều muốn trốn tránh vấn đề Nhâm Duy Kì, không muốn trả lời ngay.



“Chiêu này, buổi sáng cô đã dùng qua.” Nhâm Duy Kì dù bận vẫn ung dung mà mút một ngụm cà phê, rất nhanh liền vạch trần mưu kế của Lê Đồng Đồng.



Lê Đồng Đồng le lưỡi, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị khám phá!



“Dù sao, tôi chính là rất quan tâm nanh có hay không kết hôn.” Cô không được tự nhiên mà mở miệng, tìm một cái lý do nghèo nàn. “Cho nên, tôi biết rõ anh không có kết hôn. . . . . . liền. . . . . . liền. . . . . .”



“Liền như thế nào?” Anh chính là ý xấu, quả muốn bức cô nói ra lời thật lòng.



Anh cũng muốn nhìn xem cô có thể hay không nói ra sự thật?



Được rồi, anh thừa nhận từ khi quen biết cô, đã cảm thấy cô cùng cô gái bình thường là không giống nhau, phương thức muốn anh chú ý đến cũng không giống, thật ra khiến anh cảm thấy thật mới mẻ.



Cho nên anh mới quyết định trêu chọc cô, xem cô còn có phản ứng thú vị nào nữa không.



“Tôi thích anh!” Được rồi! Cô nói ra được rồi, quyết định trực tiếp cùng anh tỏ tình.



Nhâm Duy Kì mới đầu có chút ngu ngơ, nhưng nhìn biểu tình mong chờ của cô, trong lòng của anh hiện lên một cái ý nghĩ xấu xa.



Tha thiết như vậy, quang mang chờ đợi, lại để cho trong lòng của anh nổi lên một hồi rung động; Nhưng mà, anh ngược lại là rất muốn nhìn xem biểu tình bị cự tuyệt của cô.




Vì vậy, anh che dấu đi mặt tà ác, biểu lộ ôn nhu trên mặt.



“Tôi thật vui vẻ khi cô yêu thích tôi.” Anh biểu hiện được rất lịch sự, ngữ khí cùng khẩu khí lúc ở trường giống như đúc, lễ phép trong mang một ít lạnh nhạt. “Không nghĩ tới tôi vừa tới trường học dạy học không bao lâu, đã có thể có được kính yêu của học sinh, để cho tôi cảm thấy thật bất ngờ.” (TiểuMT: ác quá =)) )



Á? !



Nhìn dáng cười ôn nhu của anh cùng bộ dáng không nhanh không chậm, cái miệng nhỏ nhắn của Lê Đồng Đồng nhịn không được mở ra, hầu như có thể nhét một quả trứng vịt.



Cô mới không cần câu trả lời như vậy á! Trong lòng cô hô to, thế nhưng là yết hầu lại không phát ra được một điểm thanh âm.



Trên mặt Nhâm Duy Kì có thật sâu vui vẻ, con mắt màu đen ngắm nhìn Lê Đồng Đồng, chẳng qua là, trong mắt của anh truyền đạt, cũng không phải là tình yêu nam nữ như cô muốn, mà là ánh sáng yêu thương chói lọi của giáo sư!



Không phải như vậy á! Cô muốn anh cũng thích cô a…. . . . . .



Như thế rất tốt, hết thảy đều hủy, lời tỏ tình chưa phải là lúc này, anh đem cô ưa thích cho là “sùng bái”, bóp méo tình ý của cô đối với anh.



“Thích của tôi không phải. . . . . .” cô đều muốn lặp lại một lần, chỉ có điều bởi vì khẩn trương mà lộ ra có chút cà lăm, làm cho cô thật lâu cũng không có biện pháp nói ra câu chữ nguyên vẹn.



“Tôi biết rõ.” Hắn cười, cố ý vặn vẹo ý của cô. “Không phải tình yêu nam nữ, thầy hiểu.”



Anh căn bản chính là khi dễ cô, làm cho cô không có cách nào nói trọn vẹn câu chữ ra ngoài.



Lúc này anh mới hiểu được, thì ra bên trong chính mình thực chất hư hỏng như vậy, đụng với cô, tà ác trong máu liền không nhịn được tán loạn, dùng trêu chọc cô làm niềm vui.



Bằng không, kỳ thật thời gian dạy học rất bình thản không có gì mới lạ, cảm giác mới mẻ đều không có.



Nếu không phải vì báo đáp ân sư, lý tưởng của anh căn bản không phải quay về trường học dạy học, nhưng vì hoàn lại nợ tình, anh chỉ phải miễn cưỡng đến X lớn dạy học một năm.



“Không phải đâu!” Lê Đồng Đồng hầu như sắp khóc lên, anh cái gì một mực vặn vẹo ý của cô này? Hại cô nghèo từ, không có cách nào lại giải thích cho anh hiểu.



“Nếu như em biết rõ bí mật độc thân của thầy, hôm nay thầy miễn cưỡng giúp đỡ em học bổ túc a!” Anh cố ý không cho cô cơ hội giải thích, một lần nữa đem cô kéo về trên ghế sa lon ngồi xuống.



Vẻ mặt của cô buồn rười rượi, chẳng biết tại sao gặp gỡ anh về sau, lanh lợi của cô đều bị hủy hết, liền câu nói cũng không có biện pháp giải thích rõ ràng.



Nhâm Duy Kì vì để cho hành động càng thật, đem tất cả sách giáo khoa chính mình đều đem ra. “Cô cũng nhanh tốt nghiệp, tôi sẽ giúp đỡ cô chuẩn bị kỳ thi tốt nghiệp thật tốt, đêm nay sẽ giúp cô học bổ túc.”



Cô cau mày, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh.



Ách. . . . . .Anh không phải là thật sự muốn giúp cô học bổ túc chứ?



Ai! Không có trong tưởng tượng nam nữ kích tình, tối nay chỉ có thước dạy học tại trước mặt cô chấp hành, trong đầu bị anh nhồi vào công thức, cùng với một số văn bản Anh văn bừa bãi lộn xộn . . . . . .




Xem ra đêm nay cô thật là trộm gà không được còn mất nắm gạo, kế hoạch chẳng những thất bại, nội dung câu truyện cũng thay đổi hết.



Mệt mỏi!



Lê Đồng Đồng hầu như một đêm không ngủ, từ lúc Nhâm Duy Kì tiễn đưa cô trở lại nhà trọ của cô, đã là trời vừa rạng sáng rồi.



Mà anh bước vào phòng ốc của cô về sau, lập tức liền sáng tỏ, nguyên lai cô đối diện với nhà trọ của mình, thậm chí xuyên thấu qua cửa sổ có thể chứng kiến rõ ràng nhà anh.



Đột nhiên, anh khơi mào đầu lông mày, phát hiện hết thảy đều thái quá mức trùng hợp. . . . .



Nhâm Duy Kì bắt đầu hiểu rõ, thì ra cô gái nhỏ này đã sớm rình coi anh từ lâu, thậm chí còn thăm dò cuộc sống cùng làm việc và nghỉ ngơi của anh, mới có thể tại sáng sớm cùng anh diễn tiết mục “tình cờ gặp”.



Nên nói cô thông minh Không? Hay là nói cô là cái đồ đần?



Cô đối với anh một điểm đề phòng cũng không có, không sợ bí mật nhỏ của cô bị phát hiện, còn dẫn sói vào nhà mời anh tiến vào trong phòng của cô.



Lê Đồng Đồng hiện nay căn bản không có khí lực suy nghĩ, cũng không có ý sẽ lộ liễu nhân bánh của chính mình.



Nhâm Duy Kì vẫn nhìn nhà trọ của cô, tuy nhiên không lớn lắm, nhưng coi như sạch sẽ, ngắn gọn, hơn nữa đối với một cô bé nhỏ mà nói, không gian dư xài.



Cái phòng này, tựa như cảm giác cô cho hắn, bề ngoài trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng trong lòng nhưng là trắng nõn không tỳ vết.



“Thì ra, cô ở đối nhà trọ của tôi.” Nhâm Duy Kì cố ý nói như vậy, muốn nghe xem xem Lê Đồng Đồng trả lời thế nào.



Vẻ mặt Lê Đồng Đồng mệt mỏi, cô không bao giờ … nữa muốn tự cho là thông minh mà đi tìm đến nhà anh để nói chuyện, anh căn bản là dạy học điên cuồng, anh buộc cô đọc cả một đống kiến thức.



Nhưng mà vừa nghe đến vấn đề của anh, mí mắt cô vốn là nặng nề thoáng một phát bật lên, đột nhiên cảm thấy có dự cảm không tốt.



Ách. . . . . . anh sẽ không phát hiện, cô chính là như vậy rình coi anh a?



Nhâm Duy Kì đi đến bên cửa sổ, cố ý kéo màn cửa sổ ra, đầu ra bên ngoài dò xét.



“Không nghĩ tới xuyên thấu qua cửa sổ, có thể rất chứng kiến rõ ràng nhà trọ của tôi.” Anh quay đầu lại nói, vừa vặn phát hiện biểu tình chột dạ của cô.



“Ách. . . . . . Đúng a!” Lê Đồng Đồng cười đến xấu hổ, tay phải sờ sờ tóc, ánh mắt không dám nhìn thẳng Nhâm Duy Kì.



Anh đương nhiên nhìn ra được cô chột dạ, vì vậy tới gần cô, giơ lên môi mỏng, “Chẳng lẽ, cô thường xuyên – xuyên thấu qua cái cửa sổ này nhìn lén tôi?”



Biểu tình của Lê Đồng Đồng sững sờ, bước chân liên tiếp lui về phía sau vài bước, vụng trộm nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, phát hiện anh rất chân thành mà nhìn cô, mà cô chỉ có thể cho anh một cái cười ngây ngô, thò tay gãi gãi tóc của mình.



“Cô đây là cam chịu sao?” Nhâm Duy Kì thật không ngờ, cô thậm chí cũng có một mặt thành thật như vậy.



Lê Đồng Đồng nhấp nhẹ lấy môi, ngồi ở trên ghế sa lon, không nói mà thấp khuôn mặt nhỏ nhắn xuống.



Nhâm Duy Kì đi tới bên cạnh của cô, rất tự nhiên đem cô kéo vào trong lòng ngực của mình, ngửi mùi hương trên tóc của cô.



“Ách. . . . . .” Lê Đồng Đồng thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình, chỉ có thể liều mình ra vẻ bình tĩnh. “Nếu như tôi mở cửa sổ ra, không cẩn thận sẽ nhìn được nhà trọ của anh. . . . . .”



Cách giải thích này có thể dấu diếm đi hỗn lộn bên trong chứ? Trên mặt cô giơ lên một chút cười ngây ngô, mang theo một loại chột dạ sợ bị phát hiện.



“Suy nghĩ một chút, hai người chúng ta thật là có duyên phận.” Nhâm Duy Kì cũng không đâm phá nói dối của Lê Đồng Đồng. Cho dù là đồ đần, cũng có thể nhìn ra con mắt thanh tịnh của cô đang nói dối.=))



“Đúng vậy!” Lê Đồng Đồng dùng sức gật gật đầu, phát hiện toàn thân cao thấp đều căng thẳng.



Làm ơn, đầu cô hiện tại cháng váng đến não cũng sắp phình ra, dù thế nào không nên lại đề ra sự tình nghi vấn của cô, cô sắp lộ ra chân ngựa á!



Phảng phất nghe được lời nói trong nội tâm của Lê Đồng…, Nhâm Duy Kì cười nhạt một tiếng. “Nếu như chúng ta ở gần như vậy, về sau buổi sáng liền cùng vận động một chỗ, luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ a!”



“Cái gì?” Lê Đồng Đồng không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Nhâm Duy Kì. “Vận, vận động?”



“Bộ dáng cô quá yếu không chịu khỏi gió rồi, cảm giác không có mấy lượng thịt, thể lực của cô về sau muốn đặt chân ở trong xã hội phải có chút thực lực, tốt hơn là bắt đầu từ sáng ngày mai, để cho tôi tới huấn luyện thể lực của cô.” Nhâm Duy Kì triển khai tươi cười, cười đến giống như là mặt trời sáng lạn.



“Tôi. . . . . .” theo bản năng Lê Đồng Đồng muốn mở miệng từ chối



Cho dù lúc trước cô vì thăm dò ngọn nguồn của anh, mỗi ngày đều dậy sớm, nhưng cái này cũng không đại biểu cô có thể lực cùng anh đến công viên vận động.



Lần trước cô cố ý theo dõi hắn, chạy nửa giờ liền thở hổn hển, muốn cô mỗi ngày đúng giờ vận động, cô sợ trái tim của cô phụ tải không được.



Hơn nữa, anh còn nói từ hôm nay trở đi. . . . . .



Trời ạ! Cách sáu giờ chỉ còn lại năm tiếng mà thôi.



“Tôi sẽ sớm tới tìm cô, tôi đi về trước.” Anh đem cô trở thành đứa bé, xoa xoa đầu nhỏ của cô, liền rời đi nhà trọ của cô.



“Tôi không muốn đâu!” Lê Đồng Đồng vô lực ngồi chồm hỗm trên sàn nhà, hai mắt vô thần mà nhìn cửa sắt đang đóng, dùng thanh âm khóc tang la hét.



Vì sự tình gì mà biến thành như vậy? Cô rõ ràng cùng anh tỏ tình, thế nhưng là vì cái gì anh vẫn là một bộ dáng con mọt sách, hoàn toàn vặn vẹo ý của cô rồi coi như xong, còn mạnh hơn muốn bức bách cuộc sống của cô cùng hắn là một dạng có quy luật ? ?



Ô ô. . . . . . Cô sai rồi, cô có thể hay không đem đối ưa thích của anh thu hồi lại không?