Trêu Ghẹo Em Tới Nghiện

Trêu Ghẹo Em Tới Nghiện - Chương 8




Tiểu cô nương ồn ào đã xong nóng nảy, bởi vì Nhâm Duy Kì phải quay về trường học dạy học, Lê Đồng Đồng cũng chỉ rất không có chí khí theo sát anh trở về.



Lúc trước nói khoác mà không biết ngượng nói muốn yêu thích người khác, không bao giờ nữa muốn yêu thích anh loại lời nói ngu xuẩn, hoàn toàn bị cô vứt bỏ ở sau ót.



Bất quá từ khi tâm ý của anh cùng cô thẳng thắn về sau, thái độ của anh cải biến rất nhiều, không hề dùng khi dễ cô làm niềm vui, nhưng ngẫu nhiên hay vẫn sẽ đùa bỡn cô một phát.



Trêu chọc cô, vẫn là thói quen của anh.



Bọn họ mỗi ngày đều nồng tình mật ý mà ở cùng một chỗ, nếu như quá muộn, cô liền chẳng muốn lại nhà trọ chính mình, trực tiếp ở tại trong căn hộ của anh.



Qua không bao lâu, nhà trọ anh dần dần bị đồ đạc của cô tiến vào chiếm giữ, tựa như người của cô, tràn đầy ở trong lòng của anh.



Biến hóa như thế, người bên ngoài dần dần nhìn ra mánh khóe, lời đồn được chứng thực ── Nhâm Duy Kì cùng Lê Đồng Đồng đang tại kết giao.



Tin tức này vừa truyền ra đi, đại học bộ phận học sinh nữ đều nhao nhao đến phòng nghiên cứu tìm tòi thám thính, muốn nhìn một chút Lê Đồng Đồng ruốt cuộc là có bộ dáng ra sao.



Rất nhanh, tình cảm lưu luyến của hai người trở thành bát quái(*) lớn nhất trong năm nay của trường học.



(*) tin đồn nhảm, đề tài lá cải



Nhưng mà, có người vô cùng không cam lòng, tỷ như người cùng một khóa nghiên cứu sinh Hà Lệ Lệ, cùng với tỏ tình bị cự tuyệt Trương Chí Minh.



Hai người này như là thông đồng, thay phiên đến tìm phiền phức ở trên ngườiLê Đồng Đồng, một cái mắng cô không biết xấu hổ, một cái nói cô không có con mắt.



“Đồng Đồng, bạn vì cái gì không chịu tiếp nhận mình?” Trương Chí Minh như con gián đánh không chết, hôm nay lại đây đến phòng nghiên cứu của Lê Đồng Đồng, như khối kẹo cao su giống nhau muốn cạy cũng cạy không ra.



Lê Đồng Đồng căn bản không để ý đến hắn, tự lo làm lấy chuyện của mình.



“Tôi thật sự rất thích bạn.” Trương Chí Minh lời thề son sắt nói: “Theo tôi gặp được bạn lần đầu tiên, tôi liền yêu mến bạn.”



“Cho dù cho tôi một trăm lần cơ hội để lựa chọn, tôi cũng sẽ không lựa chọn cậu!” Rốt cục, Lê Đồng Đồng thả xuống đồ vật trên tay, lạnh lùng nhìn hắn.



Cô phát hiện trên tay anh cầm lấy một bó hoa hồng, đang dùng một đôi con ngươi thâm tình nhìn đến cô.



Thế nhưng là lang hữu tình, muội vô ý, như vậy đeo đuổi, làm cho cô cảm thấy rất không kiên nhẫn.



Cô đã rất rõ ràng mà cự tuyệt sự đeo đuổi của hắn, nói dễ nghe, hay nói khó nghe đều nói qua, hắn vẫn là dính lấy không buông, mỗi ngày đều bám tại bên người cô, cô cảm thấy phiền cực kỳ.



“Tôi nguyện ý chờ đợi thẳng đến bạn hồi tâm chuyển ý.” ưu điểm của Trương Chí Minh chính là da mặt dày. “Yêu mến ông già kia không một chỗ hay nào cả, một ngày nào đó hắn sẽ không có năng lực……”



Vốn cho rằng “Một da không việc khó”(*), chỉ cần có thể cuốn lấy nàng là tốt rồi, nữ nhân đại bộ phận đều ăn cái này một bộ; không nghĩ tới Lê Đồng Đồng khó khiến cho vô cùng.



(*) tức là mặt dày là mọi chuyện sẽ ổn thoải, như câu đẹp trai không bằng chai mặt



Vốn là hắn cho rằng cô vô tâm kết giao bạn trai, không nghĩ tới vậy mà cô cấu kết với giáo sư, lại để tự tôn nam nhân của hắn bị đả kích lớn.



Cho nên, hắn thề muốn truy hồi cô, lấy lại mặt mũi của mình!



“Cậu có biết mình rất phiền hay không?” Rốt cục, nộ khí của Lê Đồng Đồng bị câu dẫn ra.



“Mời tiếp nhận mình.” Trương Chí Minh không sợ chết mà đem hoa tươi đưa cho Lê Đồng Đồng, một bộ dạng chờ đợi giai nhân hồi tâm chuyển ý.



Cô dùng sức hít sâu, tiếp nhận bó hoa trong tay hắn, thời điểm này hắn tưởng rằng cô thật sự bị hắn làm cảm động, chuẩn bị muốn tiếp nhận hảo ý của hắn.



Nghĩ quá nhiều!



“Cậu có thể hay không đừng phiền như vậy?” Lê Đồng Đồng cầm lấy bó hoa, hung hăng ném ra ngoài cửa. “Tôi đều nói tôi không thích cậu rồi, hơn nữa, tuổi tác bạn trai tôi tuy lớn, nhưng vĩnh viễn cũng sẽ không thể không có năng lực, cậu ít ở chỗ này nói hưu nói vượn! Cút cho tôi!”



Cô tức giận đưa hắn đẩy đi ra, dùng sức đem cửa phòng nghiên cứu đóng lại.



May mắn ở bên trong phòng nghiên cứu không có quá nhiều người, chỉ có một học sinh nữ



“Đồng Đồng, tôi thích bạn ──” Trương Chí Minh dùng sức nện lấy cửa, tại bên ngoài la lên.



“Rất vất vả ah!” nữ học sinh hướng cô gật gật đầu, dùng giọng điệu đồng tình nói qua.



Lê Đồng Đồng thở dài một hơi, trở lại vị trí của mình. “Sắp bị phiền chết rồi.”



“Cẩn thận một chút.” Học sinh nữ bất đắc dĩ nhìn xem nàng. “Gian phòng nghiên cứu trước kia cũng truyền ra gút mắc tam giác hai nữ một nam, kết quả nữ sinh thứ ba trong đó bị nam nhân gian lận, trực tiếp tìm tới nguyên phối(*) tính sổ, chẳng những đem nguyên phối giết, còn hòa tan thi thể nguyên phối, sau đó còn không sợ hãi, mỗi ngày cùng nam nhân cuộc hẹn. . . . . .”



(*) chính thất, được cưới hỏi đàng hoàng



Sắc mặt Lê Đồng Đồng khó coi mà nhìn chằm chằm học sinh nữ. “Cậu không nên làm tôi sợ. . . . . .” cô sợ ma nhất.



“Ha ha.” Học sinh nữ cười khẽ một tiếng, “Cậu đừng lo lắng á! Cô ta là tại phòng hóa học giết người, hòa tan thi thể, không phải đang nghiên cứu trong phòng á!”



Lê Đồng Đồng nghe xong, thở dài một hơi.”Tôi còn tưởng rằng là ở chỗ này….”



“Bất quá cậu thật sự phải cẩn thận, trong khoảng thời gian này Trương Chí Minh một mực dây dưa cậu, cậu nên hẹn ngươi bạn trai tới đón đưa cậu mới được a” học sinh nữ tốt bụng nhắc nhở.



“Cám ơn, tôi biết rõ.” Lê Đồng Đồng đối với học sinh nữ giơ lên một chú tươi cười.



Trong lòng của cô xác thực cũng có chút bất an, Trương Chí Minh dây dưa không rõ như vậy, hi vọng sẽ không phát sinh sự tình không tốt. . . . .



Buổi tối, Lê Đồng Đồng trở lại trụ sở Nhâm Duy Kì .



Ăn bữa tối do Nhâm Duy Kì tỉ mỉ chuẩn bị, cô lộ ra tâm sự có chút nặng nề.




Nhâm Duy Kì bưng lên nồi súp đậm đặc cuối cùng, ngồi ở đối diện Lê Đồng Đồng, phát hiện nét mặt của cô có chút quái dị, hơn nữa sắc mặt cũng có chút khó coi.



“Đồng Đồng?” rất khó được cô sẽ xuất hiện bộ dáng thất thần, lại để cho anh có chút để ý.



“À?” Lê Đồng Đồng lấy lại tinh thần, lộ ra có chút không yên lòng, bởi vì trong đầu vẫn còn băn khăn câu chuyện học sinh nữ vừa mới kể cho cô biết.



Trương Chí Minh sẽ dùng thủ đoạn tàn độc như vậy sao? Cô cắn môi dưới, trong nội tâm không khỏi cảm thấy rùng rợn.



Ai bảo cô trong cơn tức giận luôn không lựa lời nói, nếu như Trương Chí Minh ghi hận trong lòng, chuyện đấy cũng là đương nhiên.



“Em đang suy nghĩ gì?” Nhâm Duy Kì nhíu mày, không thích bộ dáng tâm sự nặng nề của cô.



Hơn nữa, giờ phút này vậy mà anh nhìn không ra tâm sự của cô, lại để cho anh cảm giác có chút thất bại.



Anh đứng dậy đi đến bên cạnh của cô, bàn tay nâng gương mặt của cô, cúi đầu nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. “Có phải là có chuyện gì giấu diếm anh hay không?”



“Liền. . . . . .” cô bất đắc dĩ thở dài. “Hôm nay Trương Chí Minh lại tìm đến chỗ em, mỗi ngày đều như vậy. . . . . .”



Cô đem câu chuyện học sinh nữ hôm nay nói cho cô biết nói lại cho anh nghe.



Trương Chí Minh?! Nhâm Duy Kì nheo con mắt, cái tiểu mao đầu này muốn đoạt phụ nữ của anh?



“Em rất sợ hãi?” Xem hình dạng của cô có chút mất hồn mất vía, phảng phất thật sự đã bị kinh hãi rất lớn. “Hắn là không phải đối với em nói ra lời nói khó nghe chứ?”



Cô lắc đầu.”Không có.”



“Vậy là tốt rồi.” anh sờ sờ tóc của cô. “Bắt đầu từ ngày mai, tan học anh sẽ đón em”



Cô ngước mắt, không nghĩ tới chính mình còn chưa mở miệng yêu cầu, anh liền chủ động muốn đón cô tan học. Cô lộ ra cười ngây ngô, có thể trong mắt lại tràn ngập ngọt ngào.



“Thật vậy chăng?” cô chớp chớp đôi mắt to chờ đợi, hai tay chủ động trèo ở cổ của anh. “Em thật sự rất thích anh.”



“Chỉ có thích mà thôi?” anh nhíu mày, tựa hồ không hài lòng đáp án này cho lắm.



Cô cười khẽ một tiếng. “Dạ dày lớn như vậy, yêu cũng không thỏa mãn được anh?”



“Không có biện pháp.” anh nhún nhún vai. “Ai bảo em để cho anh nếm qua về sau liền vẫn chưa thỏa mãn.”



“Anh thì tốt rồi.” cô chu cái miệng nhỏ nhắn. “Từ khi công khai quan hệ của chúng ta, đối tượng mà mọi người truy tìm là em, không phải là anh!”



Anh yêu thương mà vuốt ve tóc của cô. “Chẳng lẽ lại, em muốn chúng ta một mực không công khai, sau đó để cho anh bị từng học sinh nữ nhìn chằm chằm?”



“Không được!” cô kháng nghị mà chu cái miệng nhỏ nhắn. “Anh dám cùng những con gái khác quan hệ nam nữ, em nhất định sẽ thiến anh!”




Cô quẳng xuống lời nói ngoan độc, đàn ông của cô không cho phép có người dòm ngó!



“Thật là một cái tiểu đồ ngốc!” Môi của anh tại trên trán của cô ấn một cái hôn. “Ngoại trừ em, không ai có thể câu dẫn ra hứng thú của anh….”



Không biết tại sao, nghe được lời nói của anh, cô luôn không có sức chống cự mà đỏ mặt, một mực bảo trì hình tượng như một cô gái đối với mối tình đầu mà thẹn thùng.



Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hồng lên, như một quả táo đỏ chín mọng, lại để cho anh nhịn không được nâng lên mặt của cô, môi mỏng ngăn chặn môi của cô, cho cô một cái hôn thật sâu.



Mà phản ứng của cô cũng vô cùng nhiệt tình, hưởng ứng cách hôn sâu tiêu chuẩn của anh.



“Ưm…. . . . . .” cô ưm một tiếng, hai tay ôm chặt lấy cổ của anh.



Nụ hôn của anh tựa như lửa chậm, đem ngọn lửa trong thân thể cô từ từ nhóm nhen lên, chậm rãi đốt cháy lý trí cùng phòng bị của cô.



Thấy cô phản ứng khó được nhiệt tình như vậy, anh dứt khoát đem cô ôm rời cái ghế, hướng trong phòng ngủ đi đến.



Đã đói bụng không quan trọng, quan trọng là … ── anh hiện tại thầm nghĩ muốn hưởng thụ thân thể mĩ vị của cô.



Hắc hắc hắc! Đại sắc lang chuẩn bị ăn tươi con cừu con.



Một đôi bàn tay lớn đang không kiêng nể gì cả mà tại xương quai xanh của Lê Đồng Đồng dao động, thậm chí còn không an phận mà bò lên trên trước ngực của cô, cởi bỏ từng cái quần áo vướng bận.



“Không. . . . . . Không nên. . . . . .” Khi cô phát hiện mình đang bị anh ôm hướng phòng ngủ, mặt cô đều đỏ lên, muốn kháng cự.



Nhâm Duy Kì tà ác cười cười, hai tay đem quần áo trên người cô bỏ đi, chỉ còn quần lót. “Đều dê vào miệng cọp rồi, em cho là anh sẽ nhả ra sao?”



Bởi vì anh đụng vào, thân thể Lê Đồng Đồng cong lên, toàn thân lộ ra khô nóng bất an.



“Sắc quỷ!” cô tức giận lầu bầu một tiếng. “Chúng ta vừa mới đang nói chuyện đứng đắn a. . . . . .”



“Chuyện đứng đắn nói xong, hiện tại chúng ta cần xử lý chính là chuyện phòng the.” anh giật nội y rước ngực cô xuống, đầu lưỡi thè lưỡi ra liếm trái cây ngọt ngào ở trên.



“Thật đẹp. . . . . .” anh chơi lấy rất tròn của cô, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy nhũ tiêm dần dần đứng thẳng , cố ý chậc chậc lên tiếng. “Hơn nữa thật mềm, thơm quá.”



Tay trái của anh cố ý kéo nhẹ đầu v* của cô, trái phải lôi kéo chuyển động, làm người trên giường bất an mà giãy dụa, trong miệng tức thì ngậm lấy chứa một nhũ tiêm khác.



Anh đương nhiên không có dễ dàng như vậy mà bỏ qua cho cô, tay phải dần dần hướng bụng dưới bằng phải mà đi, đi tới thắt lưng thon gọn, sau đó dò tới quần lót tam giác bên trong hiện lên hoa viên thần bí.



“Làn da em thật mềm thật trơn.” Lòng bàn tay của anh dán tại chính giữa quần lót, cảm thụ được bộ lông hơi đâm.



Đầu ngón tay của anh đặt tại hoa tâm yếu ớt, dọc theo khe hở sờ qua lại.




“A…. . . . . .” cô khẽ cắn cánh môi, tình nguyện làm cho mình thống khổ, cũng không nguyện ý phát ra bất kỳ thanh âm gì, nhưng thân thể dần dần bởi vì anh trêu chọc mà làm cho khuất phục.



Toàn thân cao thấp của cô cơ hồ là cứng ngắc đấy, hai chân kẹp chặt, không muốn dễ dàng như vậy cho anh xâm lược thành trì.



Chẳng qua là cô quá coi thường hắn, động tác ngón tay càng lúc càng lớn, thân thể của cô cảm nhận được nhộn nhạo trêu chọc, toàn thân cao thấp đều cần anh an ủi.



“Đều đến mức này rồi, em còn thẹn thùng như vậy? Bình thường anh dạy em nhiều như vậy, em đều không có học. . . . . .”



“Không biết xấu hổ!” cô đỏ mặt nhẹ hô.



“Hả? Nhưng em hưởng ứng cũng không đúng lương tam nha!” anh chẳng qua là thoáng tại quần lót của cô qua lại lề mề, cô liền hơi thấm ra hoa dịch.



Ô. . . . . . cô chán ghét tình huống như bây giờ, chỉ có thể há miệng như mèo nhỏ khóc ròng. “Duy kỳ. . . . . .”



Hình dạng của cô phảng phất bị người xấu khi dễ!



“Em bắt đầu ướt, có cần anh hay không?” anh khẽ cười một tiếng, bàn tay trượt vào bên trong quần lót của cô, chạm được cánh hoa trắng hồng.



Đầu ngón tay của anh tại khe hẹp bên trong qua lại lề mề, lây dính d*m thủy của cô, hoa hạch cũng bởi vì ngón tay dài vỗ về chơi đùa mà có chút nở.



Mà ngay cả miên nhũ của cô cũng có chút sưng, trên miên nhũ phóng đỏ hồng, xinh đẹp đến làm người ta không dời được thân thể xinh đẹp của cô.



Chỗ kín dưới bàn tay, đơn giản chỉ cần tách ra hai chân của cô, nhét vào hai ngón tay, ở bên trong không kiêng nể gì cả mà đong đưa đứng lên.



Đây đối với thanh non như cô mà nói là một loại cực hình, ngón tay anh thoáng thô ráp tại bên trong đường hành lang trơn mềm xung đột, thấm ra càng nhiều hoa dịch nữa.



Tuy nhiên hoa dịch làm trơn đường hành lang, thế nhưng là thân thể sưng đên khó chịu, lại không thể bởi vì anh trêu chọc mà làm cho cảm thấy thoải mái, ngược lại càng lúc càng nóng.



Bản năng của cô biết mình cần thêm nữa…, thêm nữa…. . . . . .



“Thực ẩm ướt a…!” anh cố ý rút ra đầu ngón tay của bản thân, đưa bàn tay đặt ở trước mặt của cô, cố ý tới gần chóp mũi của cô, đùa bỡn nhiều dịch trong suốt . “Không nghĩ tới thân thể em nhiệt tình như vậy. . . . . .”



Anh nhìn qua khuôn mặt trong suốt của cô, cặp con mắt to tròn bịt kín một tia tình dục, cái miệng nhỏ thở khẽ thở ra mùi thơm hương lan, phun tại trên mặt của anh.



Tuy nhiên thân thể dậy sóng đánh úp lại, tuy anh trêu chọc cũng không có giải quyết khô nóng trong cơ thể cô, ngược lại tăng thêm khó nhịn cho cô.



“Bại hoại. . . . . .” cô khẽ cắn cánh môi, trong mắt có hờn dỗi, thân thể cong lên như có cây đuốc tại đốt lấy, mật dịch giữa hai chân cũng thấm ra rất nhiều.



Anh phơi bày nửa người trên, một bên cởi bỏ quần của mình, một bên dùng bàn tay vuốt ve bộ ngực của cô.



Bộ ngực của cô vừa mềm lại vừa non, làm anh nhịn không được cúi đầu hút.



Nhũ tiêm tại đầu lưỡi trên vòng quanh từng vòng, nhũ tiêm là màu hồng anh thích nhất, tựa như đóa hoa anh đào nở rộ.



Thân thể cô thanh thuần hỗn hợp với nhiệt tình, lại để cho anh tăng thêm hút động tác, phát ra thanh âm chậc chậc .



Anh tham lam mà dùng đầu lưỡi gây xích mích hạt châu nhỏ, thẳng đến nó cứng ngắc về sau, liền nặng nề mà thè lưỡi ra cao thấp liếm lách, lặp lại vài chục lần về sau, anh lại đổi đến nhũ tiên đã bị vắng vẻ ở bên kia.



“A…. . . . . . A…. . . . . .” Đầu lưỡi của anh ấm áp, làm cho cô cảm thấy thoải mái, hai tay nhẹ bắt lấy sợi tóc của anh. “Kỳ, em nóng quá, thật là muốn. . . . . .”



“Anh biết rõ em rất nóng.” Anh rời khỏi đầu v* của cô, bàn tay lớn vịn bên eo của cô, nhìn đến trần trường giữa hai chân, hoa dịch sớm đã ồ ồ chảy ra.



“Em thật ẩm ướt. . . . . .” con mắt màu đen của anh nheo lại, đem cô đặt ở trên giường, tách đôi chân thon dài của cô.



Bên trên bộ lông mềm mại còn dính lấy hoa lộ tươi mới, lại để cho anh không khỏi vuốt vuốt vài cái, cuối cùng đầu ngón tay mới chạm được múi thịt trên đầu.



Cô khẽ ngâm mà kêu, hai tay hạnh kiểm xấu mà tại trên bộ ngực chính mình dùng sức xoa nắn, muốn tiêu tan đi nhiệt khí trong cơ thể.



“Em thật đáng yêu.” anh kéo nhẹ cánh môi, ngón tay dài tại bên trong khe hẹp của cô không ngừng dao động qua lại.



Cánh hoa trắng nón ở hai bên, ẩn ẩn như xuất hiện chốn đào nguyên trong miệng nhỏ, hương thơm hoa lộ chính là từ nhỏ trong miệng không ngừng thấm ra ngoài.



Ngón trỏ của anh cố ý uốn lượn, lại nhẹ nhàng áp hướng hai đóa múi thịt, cũng đã kích thích bao bọc ở bên trong hoa huy*t.



“A… ── a… ──” thân thể của cô phảng phất như điện giật, cái loại thoải mái này làm cô nhịn không được uốn éo người. “Kỳ, em thật là khó chịu a…. . . . . .”



Đến lúc nào rồi rồi, anh còn một mực giày vò lấy cô!



Đốt ngón tay của anh tại trong miệng hoa huy*t chà qua lại, khi thì nhẹ, khi thì nặng, thủy dịch chậm rãi chảy ra, lây dính ngón tay của anh.



Anh đem ngón trỏ duỗi dài, dùng đầu ngón tay móc lấy múi thịt bên trong, tới gần tiểu hạch mẫn cảm, trái phải qua lại



Hạ thể của cô không ngừng đong đưa, hoa dịch cũng như là đầy tràn ra, thấm ướt bên ngoài đầu cánh hoa, xem phản ứng của cô, bây giờ cô rất hưởng thụ lấy cảm giác như vậy.



Hô hấp của cô trở nên rất gấp rút, thấy anh chỉ lấy tay chỉ đùa bỡn thân thể của cô, cô không biết từ đâu mà đến một cổ khí lực, đứng lên dùng hai tay áp hướng bộ ngực của anh.



“Không nên như vậy đùa bỡn em . . . . .” trong trong miệng phun ra mùi hoa lan, ánh mắt sương mù mà nhìn qua anh. “Em thật sự thật là muốn. . . . . .”



“Bảo bối, chúng ta còn nhiều mà thời gian.” anh mở miệng an ủi cô, ngược lại không muốn nhanh giải quyết nhu cầu hai người như vậy.



Vì vậy anh làm cho cô đưa lưng về phía cô, làm cho nửa người trên treo trên bầu trời, hai tay đỡ tại trên tủ đầu giường, đem bờ mông tuyết trắng hướng đến cô. (Chẳng nhìn ra tư thế gì ==’’)



“Ngươi muốn làm cái gì?” cô bất an mà quay đầu lại, nơi riêng tư bởi vì anh tách ra, chính đại ngượng nghịu mà bại lộ trong không khí.



“Làm. . . . . . chuyện khiến em thoải mái”