Tri Đông

Chương 1: Ngộ Đông (1)




Ngày Quốc Khánh dày đằng đẵng cứ thế trôi đi.

Buổi tối, Trình Tri sau khi tắm xong liền đắp một chiếc mặt nạ, rảnh rỗi lên mạng một chút.

Cô mở ứng dụng du lịch, tìm kiếm những địa điểm tham quan thú vị xung quanh khu vực này.

Là một nhà biên kịch, cô có thể sắp xếp thời gian cho bản thân một cách thoải mái.

Cho nên, mỗi khi đi du lịch cô hoàn toàn tránh được đám đông vào những ngày nghỉ lễ lớn.

Ngày mai là ngày đầu tiên đi làm sau khi nghỉ lễ, Trình Tri chỉ định dạo quanh Thẩm Thành một chút, biết đâu cô lại tìm thấy cảm hứng cho kịch bản mới.

Sau một lúc cô vô tình phát hiện một cuốn tạp chí du lịch.

Trong cuốn tạp chí có ghi tác giả đã đến tham quan ở chùa Hợp Đàm.

Nói về chùa Hợp Đàm kể ra thì Trình Tri có biết chút ít, chính là cái chùa này nằm ở trên đỉnh núi phía bắc Thẩm thành đó.

Khi cô còn cắp sách đi học, đã nghe xung quanh mọi người đồn với nhau rằng chỉ cần đi chùa Hợp Đàm bất kể là cầu thứ gì đều rất linh nghiệm, đặc biệt là cầu nhân duyên...

Nhưng đừng quá tham lam, con người ấy mà chỉ có thể cầu một phương diện thôi thì mới hiệu nghiệm.

Lúc đó cô đang yêu thầm "trúc mã" Trần Chu Lương, nghe bạn học nói vậy liền muốn đến chùa Hợp Đàm.

Cô muốn đến ngôi chùa cách xa vạn dặm đó để cầu xin Đức Phật, các vị thần linh, cầu xin Người hãy làm cho Trần Chu Lương thích mình.

Ngay cả khi đó là 1 phần của triệu triệu lần... cũng mong cậu ấy có thể thích mình.

Thế nhưng, khi cô đề nghị Trần Chu Lương dến chùa Hợp Đàm vào kì nghỉ này, cậu ta chỉ cười nhạo cô, nói:" Để tôi đoán xem cậu đến nơi khỉ ho cò gáy đấy để cầu xin cái gì, chậc.....nói về học tập thì cậu đã rất giỏi rồi không việc gì phải đi cầu xin, càng không thể lãng phí cơ hội một lần để cầu mong bình an, mạnh khoẻ được, cho nên lí do để cậu mong chờ đến đó chỉ có thể liên quan đến người cậu thích mà thôi, nói đi cậu đang thích ai đấy?"

Bị cậu ta nói trúng tim đen, Trình Tri lập tức căng thẳng nhưng cố giả vờ trấn tĩnh, miệng phủ nhận luôn:" Cậu suy nghĩ nhiều quá đấy, tôi chỉ là đi cầu mong bình an khoẻ mạnh mà thôi!".

Trần Chu Lương bộ dáng cà lơ phất phơ liền 'Ồ" một tiếng, nói:" Thật là nhàm chán! Tôi không đi đâu. Nếu cậu đi cầu nhân duyên của bản thân gì đó, không khéo tôi sẽ cố gắng mà bồi cậu đi một chuyến".

Cứ như vậy, việc đến chùa Hợp Đàm chẳng thể có được.

Năm đó hai người họ chỉ mới 17 tuổi đang học lớp 11.

Mà hiện tại, Trình Tri đã 27 tuổi rồi!

Mười năm đã trôi qua, cô vẫn như cũ, vẫn luôn âm thầm yêu chiếc ngựa tre Trần Chu Lương mà ghi nhớ tất cả về cậu ta.

Trình Tri ngẩn người, nhìn chằm chằm vào cuốn tạp chí một lúc lâu. Không biết nghĩ đến việc gì liền với lấy chiếc điện thoại bên cạnh đó, gửi cho Trần Chu Lương một tin nhắn, dè dặt hỏi:[ Mấy ngày nay cậu có rảnh không? Tôi đang tính đi thăm chùa Hợp Đàm không biết cậu có muốn đi không?]

Trần Chu Lương trả lời tin nhắn rất nhanh: [Cậu muốn leo núi để đến chùa hở? Thời gian đó nằm nghỉ ở nhà có phải sướng hơn không? ].

Trình Tri vốn dĩ đang rất mong chờ nhưng vì câu nói này mà dập tắt.

Ngay cả khi cậu ấy có thể nói chỉ rảnh để đưa cô đi vào thứ bảy hoặc chủ nhật cũng được.

Nhưng cậu ấy không làm thế.

Cô mấp máy môi, gửi một tin nhắn đi:[ vậy tôi rủ người khác đi cùng vậy!]

Mãi sau Trần Chu Lương mới trả lời tin nhắn đầu tiên của cô:[ Dạo này tôi không có thời gian, lịch phẫu thuật đã kín rồi!].

Trình Tri trả lời một tiếng "Ừm", nói:[ Có thời gian rảnh rỗi nhớ phải nghỉ ngơi cho tốt nhá, bác sĩ Trần!!].

Trình Tri:[ Đừng làm mình mệt mỏi quá...]

Trần Chu Lương:[ Ai... Mệt đến chết cũng chẳng có ai đau lòng cả].

Trình Tri nhìn chằm chằm vào tin nhắn mới gửi của Trần Chu Lương, khẽ cắn cắn môi mới dám gửi tin nhắn đi:[ vậy cậu tìm bạn gái đi, như vậy sẽ có người đau lòng vì cậu].

Trần Chu Lương:[ Vậy cậu tìm giúp tôi đi!].

Trình Tri bĩu môi:[ Tôi biết đi đâu kiếm bạn gái cho cậu bây giờ, hơn nữa tôi cũng không biết cậu thích kiểu con gái thế nào nữa..].

Một lúc sau Trần Chu Lương mới gửi một tin nhắn âm thanh đến

Trình Tri ấn vào, nghe giọng nói trầm thấp xen lẫn tiếng cợt lại bá đạo của người đàn ông như không ngừng vuốt ve bên tai cô vậy: [ Tôi mặc kệ, nếu như tôi gần 30 mà chưa có bạn gái vậy thì hẹn ước của chúng ta sẽ phải thực hiện nhỉ, chả lẽ cậu muốn thực hiện cái hẹn ước kia nên cố tình không giúp tôi kiếm bạn gái, hửm?]

Trình Tri:[.....]

" Hẹn ước" mà Trần Chu Lương đang đề cập tới chính là hứa của cô với cậu ta khi đang say khướt trong lễ tốt nghiệp đại học.

Khi đó cô thật thật giả giả mà nói rằng: " Trần Chu Lương, nếu như 30 tuổi rồi mà cậu còn độc thân, vậy tôi sẽ gả cho cậu!'

Khi đó cậu ấy chỉ cười cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô một lúc lâu, con ngươi đen láy ấy như vì sao thắp sáng cả bầu trời đêm, vô cùng sảng khoái mà đồng ý: " Được!"

Trình Tri ngẩn người một lúc lâu mới trả lời: [ Tỉnh tỉnh... tôi không có nghĩa vụ phải tìm bạn gái cho cậu cả, đừng có mà úp nồi cho tôi, làm như vì tôi mà cậu mới không có bạn gái vậy].

Khi gửi tin nhắn này đi, một lúc lâu sau cũng không thấy Trần Chu Lương trả lời.

Đôi khi họ đáng nhắn tin nhảm như vậy, đột nhiên tiếp theo cậu ấy lại không trả lời gì.

Trình Tri tập mãi cũng thành quen.

Cô tháo mặt nạ đang đắp trên mặt xuống, vào nhà vệ sinh rửa mặt sạch sẽ, sau khi bôi kem dưỡng da xong xuôi mới ngồi lại vào ghế.

Sau đó liền gọi điện thoại đến cô bạn thân Khâu Tranh của mình.

Khâu Tranh nhanh chóng nhận được:" Tri Tri hở?"

Trình Tri hỏi cô ấy:" Tranh Tử* ( Cam nhỏ), ngày mai cậu cùng mình đi tới chùa Hợp Đàm được không?'

* Giải thích tên nhân vật Khâu Tranh nhé!

邱橙 đây là chữ hán của Khâu Tranh

橙 theo hán việt có hai nghĩa mình khá phân vân ( Chanh) và ( Tranh)

Nhưng đến khi nu9 gọi Khâu Tranh là 橙子 thì mình mới xác định được nữ phụ này gọi là ( Tranh)

[ Trích từ điển đây ◎Như: "tranh tử" 橙子 trái cam ]

Khâu Tranh là người mẫu có chút đặc biệt, thời gian công tác không có cố định, nếu không có lịch chụp ảnh thì rất rảnh rỗi.

Vậy nên Trình Tri mới gọi điện tới cô ấy, hỏi xem khuê mật của mình có thời gian không thì cùng đi.

' Ngày mai mình kín lịch chụp ảnh rồi...'. Khâu Tranh vô cùng tiếc nuối: " Tri Tri, mình cũng muốn tới chùa Hợp Đàm lắm lắm luôn!"

Trình Tri chỉ biết thở dài:" Kia cũng không còn cách nào mà, xem ra mình chỉ có thể đi một mình thôi......"

Lời còn chưa dứt, Trình Tri đã nhìn thấy một tin nhắn đang ghim ở đầu đoạn chat.

Nội Dung là: [" Hiệp hội ung thư Hạo Thường "xin gửi lời chào tới quý cô Trình Tri, đơn đăng ký tình nguyện giúp đỡ các bệnh nhân ung thư của quý cô đã được thông qua, hiện tại hiệp hội đang sắp xếp cho cô chăm sóc một bệnh nhân ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Mời quý cô hãy đến vào lúc 9 giờ buổi sáng ngày 10 tháng 10 tại phòng 1008, hiệp hội ung thư Hạo Thường ở phía đông đường Hoài Nam để gặp bệnh nhân do cô phụ trách, nếu có bất cập về thời gian xin hãy thông báo cho chúng tôi trước, chúng tôi sẽ giúp cô sắp xếp thời gian khác để gặp bệnh nhân]

" Hả? Thông qua??". Trình Tri vô cùng ngạc nhiên

Ở đầu dây bên kia Khâu Tranh vô cùng thắc mắc hỏi: " Qua cái gì cơ? Cậu đang chơi game hở?"

" Không phải". Trình Tri giải thích: " Chẳng phải tớ đang muốn viết một kịch bản có vai chính là bệnh nhân ung thư sao, nhưng về phương diện này tớ không có biết nhiều lắm, chính vì thế nên không có đặt bút viết. Khi đang tìm kiếm thông tin, tớ vô tình thấy một hiệp hội ung thư đang tuyển tình nguyện viên, vậy nên tớ đã đăng ký nhưng không có nghĩ mình sẽ thông qua, ai dè qua thật!"

Vừa nói, cô vừa nhắn tin lại cho hiệp hội ung thư nói rằng mình không có bất tiện gì ở đó.

" Hiệp hội ung thư..". Khâu Tranh hỏi:" Hiệp hội ung thư nào vậy?"

Trình Tri trả lời cô ấy: " Hiệp hội ung thư Hạo Thường là một tổ chức được thành lập dưới sự tài trợ của tập đoàn Lâm thị"

" Ai....". Khâu Tranh đột nhiên cười rộ lên, nói:" Vậy là gia đình của Lâm Đông Tự hở?"

" Ai cơ?" Trình Tri ngơ ngác hỏi.

Sau khi hỏi xong liền có chút hoang mang;" Lâm Đông Tự? Sao cái tên này có vẻ quen quen?

Khâu Tranh liền mỉm cười:" Cậu quên rồi sao? Hôm sinh nhật anh Trình á, tớ, cậu, cả Trần Chu Lương đang tổ chức sinh nhật cho anh ấy như, lúc đang ăn cơm liền có cuộc gọi điện thoại của bạn gọi tới, chẳng phải Trần Chu Lương đã bảo cậu gọi anh Trình nhận máy, người gọi tới là Lâm Đông Tự, bạn cùng phòng thời đại học của anh Trình đó."

Anh Trình mà Khâu Tranh nhắc tới chính là chồng cô ấy, tên là Thu Trình.

Cả hai người họ đã sang Anh hưởng tuần trăng mật sau khi đăng ký kết hôn vào tháng 8 nhưng chưa tổ chức đám cưới.

Mà Khâu Tranh với Thu Trình đều là bạn thân chơi nhiều năm với Trình Tri và Trần Chu Lương.

Trình Tri bừng tỉnh đại ngộ:" A.... Tớ nhớ rồi!"

Lúc ấy Trần Chu Lương còn nói, Lâm Đông Tự là đại thiếu gia giàu có vô cùng lại còn đẹp trai, hiện tại còn đang du học nhưng chắc chắn sẽ về kế thừa gia nghiệp sau khi học xong.

"Cam nhỏ, nên đi ngủ rồi!" Là tiếng Thu Trình nhắc nhở vợ yêu đi ngủ vọng từ đầu dây bên kia, Trình Tri cười cười nói: " Quả cam nhỏ, cậu mau ngủ đi nhá!"

Khâu Tranh nhẹ nhàng nói: " Vậy tớ tắt máy đây, khi nào rảnh rỗi cùng đi dạo phố nhá bạn yêu!"

" OK". Trình Tri đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, Trình Tri liền đóng cửa sổ trang web, thay vào đó là tập trung tìm kiếm thông tin liên quan đến bệnh ung thư dạ dày.

Nửa tiếng sau, khi bị cơn buồn ngủ tập kích không mở nổi mắt, cuối cùng cô mới mò lên giường ngủ.

Sáng ngày hôm sau, Trình Tri bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức.

Cô mò mò cái điện thoại, mắt nhắm mắt mở mà xem Wechat cũng không thấy Trần Chu Lương trả lời tin nhắn của cô.

Trình Tri ném điện thoại xuống, đổ người xuống giường nằm một lát, sau đó mới chậm rì rì mà đi đánh răng rửa mặt.

Chờ Trình Tri chăm chút quần áo, lái xe ra khỏi nhà nhà cũng đã 8 rưỡi rồi.

Cô đi theo chỉ dẫn về phía Bắc, trong xe đang phát bài hát giọng Quảng Đông mà cô thích nhất, cái tên cũng rất yêu kiều:" Yêu Nhất"

Khi Châu Tuệ Mẫn hát đến câu:" Tình yêu này tôi không thể che giấu, thứ tình cảm ấy sâu thẳm tựa biển sâu" thì Trình Tri nhịn không được mà nhẹ nhàng ngâm nga theo.

Đến khi quá trưa, Trình Tri mới đến chùa Hợp Đàm.

Cô mặc một bộ đồ thể thao màu tím rộng rãi mà thong thả bước vào trong chùa, chiếc giày màu trắng xen kẽ chút tím không ngừng đạp lên mặt đất, ngẫu nhiên đạp lên chỗ lá khô không ngừng vang lên xào xạc.

Ngôi chùa rất lớn, đây là lần đầu tiên Trình Tri đến. Cuốn tạp chí tối qua cô cũng không xem kỹ vậy nên bây giờ liền mù tịt, không biết nên đi bên này hay đi bên kia nữa.... truyện kiếm hiệp hay

Trình Tri nhìn quanh quanh, vô tình nhìn thấy một vị hòa thượng đầu trọc, trên người đang khoác áo tràng đứng dưới tán cây bên trái Thiên Điện, khẽ ngẩng đầu lên,ánh mắt chăm chú nhìn dải lụa đỏ mềm mại và bùa cầu may treo lủng lẳng trên cây.

Ánh nắng buổi trưa rất chói chang, tinh nghịch mà xuyên qua các tán lá xum xuê của cây đại thụ trăm năm hắt lên người anh, tạo thành những nét loang lổ của ánh sáng và bóng tối.

Mặc dù đầu đã cạo trọc, nhưng vẫn không ngăn được sự anh tuấn ấy.

Đôi mày thâm thuý, những đường nét trên khuôn mặt vô cùng góc cạnh, thon dài cùng với chiếc hầu kết đặc biệt gợi cảm.

Áo tràng khoác trên người anh càng làm nổi thân hình đĩnh bạt cao dài, dáng vẻ phóng khoáng như tùng như bách

Trình Tri chăm chú nhìn anh một lúc.

Đây là lần đầu tiên trong đời Trình Tri gặp được một vị sư thầy anh tuấn như vậy.

Mọi người đều nói rằng tấc đầu là tiêu chuẩn để xem người đàn ông đó có đẹp trai hay không, nhưng đột nhiên Trình Tri lại cảm thấy " Đầu hói" mới là tiêu chuẩn để xem anh ta có đẹp trai hay không!

Một người đàn ông tuy đã cạo trọc đầu nhưng vẫn khiến người khác không thể rời mắt khỏi anh ta, vậy chắc chắn anh ta là một tuyệt thế mỹ nam.

Trình Tri tiến tới chỗ anh.

Khi còn cách nửa mét thì cô dừng lại, ngữ khí thành kính mà nhỏ giọng thưa: " Thầy ơi....."

Ai ngờ, khi cô vừa chưa nói xong, vị sư thầy trước mặt này tinh thần vô cùng sa sút mà nói: " Tôi sắp chết rồi hãy để cho tôi yên"

Trinh Tri không kịp đề phòng trước mà đóng băng tại chỗ.

Lời nói đó của sư thầy khiến cho đại não của cô vô cùng chấn động, chỉ có tiếng nói vang vọng trong đầu:" Ây quả thật quá đáng thương!"

Qua vài giây, Trình Tri mới kịp phản ứng lại.

Sư thầy vừa mới nói......... Là thầy sắp chết ư?

Trách không được rầu rĩ như vậy.

Nhìn phản ứng của đối phương, cô cũng không dám hỏi thầy ấy đi đâu để thắp hương cầu phúc.

Trình Tri đang muốn tránh ra, bỗng nhiên nghe được tiếng cảm khái của ông lão đang đứng bên cạnh dải lụa đỏ:" Đều đã vào cuối Thu rồi sao, chớp mắt Đông dài đã phải tới rồi!"

Trình Tri cười nói với ông lão: " Mặc kệ cho Đông có dài tới đâu thì vẫn phải dừng lại nhường chỗ cho mùa Xuân đến"

Ông lão cười gật đầu.

Chưa kịp dứt lời sư thầy đột nhiên tiếp thêm.

Anh ủ rũ mà nói: " Tuy nhiên lại có người không thể đợi được!"

Trình Tri quay đầu nhìn về phía anh. Đôi mắt ấy vẫn như cũ nhìn chăm chú tấm lụa đỏ đang treo trên cây, ánh mắt chưa từng dời nửa phần.

Trình Tri nhớ tới lời nói vừa rồi, liền nói: " Vậy không cần phải chờ nữa, hiện tại liền hãy lên đường, tìm địa phương đang đón chào mùa xuân, tất cả vẫn còn kịp!"

Đôi mắt vốn dĩ đang rất trầm tịch của Lâm Đông Tự liền khẽ nhúc nhích.

Anh chậm rãi thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía cô gái kia,

Cô ấy lớn lên thật xinh đẹp, đôi mắt hạnh long lanh, khuôn mặt trái xoan, đôi môi anh đào, dung mạo không phải quá tuyệt mỹ, nhưng lại rất thanh nhã tú lệ, càng không làm người ta cảm thấy nhạt nhoà.

Cô ấy mặc trên người bộ đồ thể dục rộng thùng thình màu tím nhạt, trên đầu đội chiếc mũ cùng màu với quần áo, trông rất giản dị.

Lâm Đông Tự nhìn sang, thấy Trình Tri cũng đang nhìn anh.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau ấy, Lâm Đông Tự bị ánh sáng trong đôi mắt cô ấy hạ gục.

Ánh mắt ấy vừa thản nhiên lại vừa trầm tĩnh.

Lâm Đông Tự nhẹ nhàng hạ mắt xuống, thái độ vô cùng tiêu cực nói:" Có đi hay không cũng không khác biệt "

Anh vừa nói xong, một làn gió thu thổi tới.

Lá cây xào xạc rung động, làn gió ấy đồng thời cuốn đi vài chiếc lá ố vàng bay đi trong gió.

Không nghiêng không lệch, liền đậu lại trên vai anh.

Trinh Tri nhìn chằm chằm vào anh, cũng nhìn chiếc lá vàng rụng đang nằm trên vai anh ấy, trong vô thức mà chau mày.

Khô vàng, một chiếc lá lụi tàn rơi rụng cùng với một người đang đến cuối sinh mệnh.

" Có khác biệt "

Trình Tri khẽ cười với anh ấy, ngữ khí điềm đạm lại kiên định:" Sẽ có một mùa xuân vô tận thời gian "

Và sẽ có nhiều hơn một cái vô tận mùa xuân ấy!

Lâm Đông Tự độ nhiên bị nụ cười rạng rỡ ấy làm cho loá mắt,

Đồng thời cũng bị lời nói ấy vực dậy trái tim đang chìm trong bế tắc của cục diện đáng buồn này.