Tri Đông

Chương 6: _ Ngộ Đông (6)




Lúc Trình Tri lái xe chở Lâm Đông Tự đi nghe mưa, anh bất ngờ nhận được cuộc gọi của Thu Trình.

Đang ngồi trên ghế phụ nhìn thấy tên người gọi, anh bình tĩnh trả lời: " Thu Trình.."

Thu Trình: " Cậu về lúc nào đấy?"

" À mới mấy ngày trước thôi!"

" Cậu còn không nói cho chúng tôi biết tại sao lại lặng lẽ trở về như vậy?"

Lâm Đông Tự mỉm cười: " Đương nhiên là khiến cậu bất ngờ rồi!"

Thu Trình nói: " Đừng có ba hoa nữa!"

Không còn cách nào khác, anh đành phải nghiêm túc hơn, nói dối mặt không đổi sắc: " Từ khi trở về đến nay tôi bận rất bận, vừa mới tiếp nhận công ty, công việc kinh doanh còn chưa quen, đợi qua thời gian bận rộn này tôi rủ mọi người đi chơi".

Thu Trình coi như tin, anh trực tiếp thay đổi chủ đề: " Cậu và Trình Tri?".

Lâm Đông Tự "à" một tiếng, nửa thật nửa giả nói: " Nói đến cũng khéo, ngày hôm đó tôi đến hiệp hội ung thư của gia đình, tình cờ bắt gặp cô ấy đang làm tình nguyện viên của hiệp hội, như vậy liền quen biết".

Thu Trình biết Trình Tri đến hiệp hội ung thư của Lâm thị làm tình nguyện viên. Tối đó cô ấy có đề cập chuyện này với Khâu Tranh, sau khi cúp máy, Cam Nhỏ còn kể lại với anh mà.

Thu Trinh nói: " Cam Nhỏ còn tưởng cậu đang yêu đương".

Trong xe hiện tại đang rất yên tĩnh, nghe cuộc nói chuyện giữa Lâm Đông Tự và Thu Trình,Trình Tri - người đang làm tài xế lái xe không khỏi trợn mắt vì kinh ngạc khi nghe Thu Trình nói.

Lâm Đông Tự nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô thì không khỏi mỉm cười, đáp laị Thu Trình: " Cậu không nghĩ vậy à?".

Thu Trình: " Tạm thời tôi sẽ không bày tỏ quan điểm vào lúc này".

Lâm Đông Tự giải thích: " Cô ấy chỉ là một người bạn mà thôi. Tôi rất thích trò chuyện cùng cô ấy, nó rất thoải mái".

Thu Trình chỉ cười rộ một cái, không nói gì về việc này, chỉ bảo: " Thứ tư tuần sau nhớ đến nhà tôi ăn tối!"

" Đương nhiên rồi!"

" Cúp máy đây!". Thu Trình nói xong liền tắt máy luôn.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Lâm Đông Tự hít một hơi thật sâu. Anh tựa lưng vào ghế, vẻ mặt rất mệt mỏi, hơi cau mày rồi nhắm mắt lại.

Trình Tri không muốn làm phiền anh, chỉ lái xe chậm đi một chút.Sau đó, chiếc ô tô màu trắng tiến vào chỗ khu vực đang mưa.

Lúc này bên ngoài đã không còn gió nữa, chỉ có tiếng mưa tí tách không ngừng rơi đập vào cửa kính xe.

Lâm Đông Tự không ngủ. Anh chỉ cảm thấy khó chịu và buồn nôn.

Một lúc sau, anh quay mặt lại hỏi Trình Tri: " Trong xe có nước không?"

" Có!". Trình Tri quan tâm hỏi: " Anh muốn uống thuốc hả?".

Lâm Đông Tự lắc đầu: " Tôi cảm thấy hơi buồn nôn, uống chút nước chắc sẽ đỡ thôi".

" Anh bị say xe à?" Trình Tri thấy vậy liền dừng xe lại.

" Không phải". Anh giải thích: " Là thuốc giảm đau hư đốn phản ứng lại".

Trình Tri lấy chai nước khoáng còn mới từ bên cạnh cửa xe đưa cho Lâm Đông Tự: " Của anh đây!".

Lâm Đông Tự nhận lấy, mở nắp và uống vài ngụm.

Trình Tri không khởi động xe nữa.

Hai người cứ thế ngồi trong xe, lặng lẽ nghe tiếng mưa rả rích cách một cánh cửa.

Đó là tiếng mưa mà anh muốn nghe.

Đột nhiên, Lâm Đông Tự lên tiếng: " Mở vài bài nhạc không?"

Trình Tri quay người cười hỏi: " Anh muốn nghe bài gì nào?"

Anh nói: " Bài lần trước cô mở rất hay".

Điện thoại di động kết nối với Bluetooth của xe hơi. Cô cầm điện thoại lên, mở ứng dụng âm nhạc, tìm mục " Yêu Thích " trong danh sách rồi bấm phát.

Khi nghe bài hát này, Trình Tri mỉm cười nói với Lâm Đông Tự: " Bài hát này là bài hát tôi thích nhất đấy..."

Lâm Đông Tự cũng cười: " Tôi biết mà!". Sau đó không thèm che giấu mà còn nói thêm: " Nó giờ đây đã có vai trò mới đó là trở thành bài hát yêu thích mới của tôi".

" Phải cảm ơn cô đã gợi ý rồi!"

Thật hạnh phúc khi có người cùng thích bài hát mà bạn thích nghe nhất. Bạn cảm thấy anh ấy sẽ cùng sở thích với mình, thậm chí bạn còn thấy được niềm vui sướng khi cả hai có cùng chung chí hướng.

Trình Tri cười cong tít mắt: " Đúng đúng rồi, siêu hay!"

" Anh đã có lòng như thế vậy tôi phải tiếp tục gợi ý cho anh mới được". Cô cầm điện thoại, ngón tay thuôn dài, trắng hồng không ngừng lướt trên màn hình, giọng điệu phấn khích bừng bừng: " Tôi còn rất nhiều bài hát hay muốn chia sẻ với anh nữa!"

Lâm Đông Tự nghiêng đầu nhìn cô.

Trình Tri thoải mái tựa mình vào ghế, mái tóc dài óng ả buông xoã trên vai, che đi một phần khuôn mặt trái xoan trắng mịn. Đôi mắt cô mơ màng chớp ánh cười là ánh sáng rực rỡ lưu chuyển ở ngay đây

Bên ngoài trời đang đổ mưa rất lớn, tất cả mọi thứ dường như đều nhiễm một màu ướt át.

Nhưng trong xe lại như có một mặt trời nhỏ rực rỡ và chói chang có thể xoá tan mọi âm u, ẩm ướt.

" A! Tìm được rồi!". Trình Tri cười rạng rỡ: " Trước đây tôi sưu tầm một bài hát rất lãng mạng, rất thích hợp để làm nhạc đám cưới".

" Sau này chắc chắn tôi sẽ sử dụng nó khi tôi kết hôn!"

Lâm Đông Tự cảm thấy rất thú vị.

Người đàn ông khẽ cười nhẹ một tiếng, nói: " Nghe cô nói vậy, tôi mới nhớ ra mình cũng đã chuẩn bị một bài hát để sử dụng cho đám cưới của mình..".

" Hả?"

" Rất ngạc nhiên phải không? Khoé miệng anh nhếch hơn, giọng điệu không mang tâm tình gì: " Mặc dù chưa từng có một mối tình nào nhưng tôi rất nghiêm túc suy nghĩ nên tổ chức hôn lễ như thế nào..". " Thực ra khi nghe đến bài hát đấy mới khiến tôi có ảo tưởng về một đám cưới".

" Là bài hát nào vậy?". Cô tò mò hỏi.

Tình cờ là khi bài << Yêu Nhất>> phát xong, Trình Tri mở bài hát mà cô định dùng cho đám cưới của mình.

Ngay khi nhạc dạo đầu vang lên, Lâm Đông Tự đã trả lời Trình Tri ; " Beautiful In White".

Trình Tri kinh ngạc đến sửng sốt, cô chỉ vào Lâm Đông Tự và bài hát đang vang lên trong ô tô, anh cũng không dấu nổi niềm vui nói: " Chính là nó! Đây là bài hát tôi nghĩ".

" Là bài hát tôi nói ở trên, tôi muốn nó được phát trong hôn lễ của mình!".

Giọng nam trìu mến vang lên trong xe. Giai điệu lãng mạn hoà mình cùng tiếng chuông nhà thờ khiến người nghe bài hát này không khỏi liên tưởng đến khung cảnh đám cưới mà mình hằng mong ước.

Trình Tri và Lâm Đông Tự nhìn nhau rồi cười.

" Gu âm nhạc của chúng ta thực sự giống nhau đấy!". Trình Tri sung sướng thốt lên.

Lâm Đông Tự: " Tôi thực sự cũng rất bất ngờ!"

Sau những lời nói không khí trở nên im lặng đến lạ thường.

Không ai trong hai người nói chuyện nữa.

Chỉ có giọng nói ấm áp còn hát: " And from now 'til my very last breath, This day I'll cherish, You Look so beautiful in white" ( Và từ nay cho đến khoảnh khắc cuối cùng, anh sẽ luôn trân trọng từng ngày, nhìn em mặc chiếc váy cưới trắng thật xinh đẹp làm sao).*

Trình Tri nghe đến lời hát này trong lòng cô có một cảm giác khó tả. Anh chọn bài hát này cho đám cưới của mình, nhưng chẳng có cơ hội được bước chân vào lễ đường, thậm chí không thể nhìn thấy cô gái mình yêu mặc chiếc váy cưới trắng vì anh.

Rõ ràng lời hát ngọt ngào động lòng người sao lại khiến cô cảm thấy nó tàn nhẫn đến vậy. Có lẽ vì người đàn ông ấy đang ngồi bên cạnh cô.

Đang chìm đắm trong nỗi buồn thăm thẳm, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên cắt ngang bài hát lãng mạn, phá vỡ bầu không khí gần như đình trệ này.

Cô nhìn tên người gọi liền bắt máy ngay lập tức.

" Alo, đạo diễn Mạnh".

Khi nghe máy, cô định tắt nhạc trên xe, không ngờ Lâm Đông Tự cũng có ý định này.

Bàn tay hai người vô tình chạm lấy nhau, theo bản năng Trình Tri lập tức rụt ngón trỏ lại, bàn tay dường như có một dòng điện chạy vụt qua.

Động tác của Lâm Đông Tự hơi dừng lại, sau đó vẫn bấm nút tạm dừng và rụt ngay tay lại.

Trình Tri vẫn đang trả lời đầu dây bên kia: " Được rồi". " Vậy tôi về sẽ làm ngay sau đó sẽ gửi cho ông".

Lâm Đông Tự vô thức đặt tay lên đùi mà nắm chặt lấy. Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe nhưng tầm nhìn của anh đã bị tấm màn che mưa chắn mất, anh không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, tất cả những gì trước mắt đều khiến anh cảm thấy mơ hồ, choáng ngợp.

Chỉ có âm thanh duy nhất rõ ràng là tiếng mưa rơi ngoài cửa xe. Cùng với tiếng tim anh đập một kẻ xướng, một người hoạ, hoà chung thành một nhịp.... Tí tách.... Thịch...... Tí tách.......Thịch.

Không biết từ đâu trong đầu Lâm Đông Tư dần xuất hiện một ý nghĩ – Anh vẫn còn sống.

Mình hiện tại vẫn còn sống, trái tim vẫn còn sống.

Trình Tri sau khi tắt điện thoại liền quay lại nói với anh: " Tôi bây giờ phải về nhà để xử lý công việc, anh có về với tôi không?".

" Như vậy có tiện không?"

Cô cười nói: " Không có gì bất tiện đâu, trong nhà tôi không có người nào khác đâu, tôi sống một mình mà". " Chủ yếu bên kia bây giờ đang giục quá". " Anh đến nhà tôi nghe cũng giống nhau thôi, còn thoải mái hơn là ngồi trong xe này".

Lúc này thì anh mới chịu đồng ý: " Được rồi!".

Cứ như vậy, Lâm Đông Tự theo Trình Tri về nhà cô.

Sau khi mở cửa cho anh vào, cô liền lấy một đôi dép lê của nam cho anh đi.

Lâm Đông Tự cởi quần áo ngoài ra và theo cô vào phòng khách.

" Anh muốn ngồi đâu thì ngồi, không cần ngại ngùng gì đâu!". Trình Tri nói xong chạy vào phòng ngủ lấy laptop.

Lâm Đông Tự đứng trong phòng khách nhìn xung quanh nhà, tất cả mọi thứ đều sạch sẽ, ngăn nắp, đem lại cho người ta cảm giác rộng rãi, thoáng mát cho căn nhà.

Khi Trình Tri quay lại trên tay cô đang cầm máy tính còn anh thì vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ.

Cô dứng lại bên cạnh anh, nghiêng đầu hỏi: " Sao anh chưa ngồi xuống vậy?".

" À à... nếu anh muốn nằm..". Cô chỉ tay vào chiếc ghế dài cạnh cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn: "Anh nằm ở đấy là thoải mái nhất đấy!"

" Có lẽ sẽ tốt hơn nếu nghe tiếng mưa ở đằng kia, ngay sát cửa sổ".

" Tôi biết rồi!". Lâm Đông Tự cười nói: " Đừng lo cho tôi nữa, cô cứ đi làm việc của mình đi".

Trình Tri đổ đầy nước vào ấm, ấm sẽ tự động đun sôi. Xong xuôi cô mới ngồi lên trước ghế cao trên quầy bar, mở máy tính và bắt đầu bận rộn với công việc.

Lâm Đông Tự đi đến chiếc ghế nằm thấy trên ghế là một cuốn sách.

Anh cấm lên thì thấy là một quyển tuyển tập những bài thơ hiện đại.

Lâm Đông Tự tuỳ hứng lật qua một vài trang, cảm thấy khá hay nên nằm xuống ghế đọc tiếp.

Mưa vẫn cứ lắc rắc rơi lạch cạch vào cửa sổ.

Giống như đang gõ từng nhịp vào tim bạn vậy.

Cô đang tập trung làm việc còn anh thì đang nằm lặng lẽ đọc sách.

Trong phòng khách rộng lớn, cả hai đều im lặng. Hai người không nói chuyện với nhau, mỗi người đều có việc riêng của mình.

Chỉ có tiếng ngón tay gõ trên bàn phím kèm theo tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại có tiếng lật trang sách nhè nhẹ.

Nước trong ấm đang dần sôi lên. Sau hai tiếng " Lạch cạch" ấm đun nước tự động tắt hẳn.

Trình Tri đứng dậy đi lấy nước, rót một cốc nước ấm cho Lâm Đông Tự xong tự pha cho mình một cốc cà phê.

Cô mang nước ấm ra, đặt lên chiếc bàn nhỏ cạnh ghế dài: " Nghỉ một lát để uống nước nhé". Trình Tri dặn dò.

Lâm Đông Tự đang mê mẩn đọc sách dường như mới tỉnh lại, anh ngước lên nhìn cô sau đó nhẹ nhàng cười nói: " Cảm ơn cô nhé!" " Tôi tập trung quá!".

Trình Tri tủm tỉm cười: " Được rồi!", sau đó quay ra quầy bar tiếp tục làm việc.

Ánh mắt Lâm Đông Tự lại rơi vào cuốn sách.

Trang này có kẹp một thẻ đánh dấu sách.

Đây là vị trí lần trước cô đang đọc.

Đập vào mắt anh là những dòng thơ cuối của một bài thơ, nó được viết như thế này: " Điều gì có thể khiến cho ta cả đời bình an, để đến lúc buông tay ta không còn gì lưu luyến".*

Lâm Đông Tự thở dài nặng nề.

Anh khép cuốn sách lại để ở dưới cằm, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính trong suốt kia, nhìn chằm chằm vào những vệt mưa ngoằn ngoèo đang chạy dọc trên ô cửa đến ngây ngốc.

Sau dần cảm thấy mệt Lâm Đông Tự cứ như vậy ngủ quên trên ghế.

Không biết đã qua bao lâu, khi Trình Tri quay lại nhìn anh thì phát hiện người ta đã ngủ rồi.

Cô đứng dậy, lặng lẽ bước tới.

Trong khi cẩn thận đắp chăn cho Lâm Đông Tự, Trình Tri chậm rãi lấy tập thơ ra khỏi tay anh.

Cô chỉ tình cờ nhìn qua nhưng lại thấy mấy câu thơ này. Bây giờ đối với anh từ " Chết" rất nhạy cảm.

Trình Tri ngồi xổm ngay bên cạnh ghế nằm, nhìn bộ dạng anh ngủ.

Trong lúc ngủ đôi mày anh chau lại, là giấc mơ không tốt hay là trong lòng phiền muộn, cũng có thể là do cơ thể đau đớn.

Cô cầm tấm phiếu đứng lên, sau đó quay lại quầy bar.

Cô nhấc điện thoại, mở ứng dụng ghi lại ngày kỷ niệm và thêm một ngày kỷ niệm khác vào " Ngày kỷ niệm của Lâm Đông Tự".

Ngày 11 tháng 10 năm 2018 - tôi đưa Lâm Đông Tự đi nghe mưa.

Sau đó, Trình Tri ấn vào " Chỉnh sửa hoàn tất".

Giao diện hiển thị: [ Hôm nay là ngày đưa Lâm Đông Tự đi nghe mưa].