Tri Hành Hòa Y

Chương 7: Âm thanh (h)




Tri Hành hòa Y – Linh

Edit by PhanTầm mắt Tiền Y dịch xuống, cô phát hiện cây gậy vừa phóng thích lúc nãy lại dựng chống bầu trời.

Thấy ánh mắt của cô, Triệu Tri Hành hờ hững nhún vai: “Anh đi tắm nước lạnh.”

Ai ngờ Tiền Y lại túm chặt anh xoay người muốn rời đi: “Lúc này… Không phải vừa đúng lúc sao? Thiên thời địa lợi, hẳn là nên nhân ‘hòa’?”

Triệu Tri Hành đặt cô ghé lên trên mặt bàn bên bếp, mặt bàn đá cẩm thạch có chút lạnh, kích thích đầu v* càng thêm cương cứng.

“Xem ra trình độ văn chương của Y Y cũng không kém đâu.” Anh nhắm thẳng vị trí, vật cứng liền trượt vào trong lối, trong nháy mắt hai người cuối cùng cũng thỏa mãn khẽ than.

Rốt cuộc thì trên mọi mặt ngón tay cũng không thể sánh bằng cậu nhóc thật, lúc này Tiền Y mới cảm thấy được lấp đầy.

Triệu Tri Hành thích ứng sự ấm áp ẩm ướt bên trong liền bắt đầu di chuyển, dựa vào trí nhớ tìm kiếm vị trí thịt mềm, lúc húc tới một điểm nhất định, Tiền Y “A~” một tiếng.

“Chỗ đó… Ưm~” Lời nói của Tiền Y bị những tiếng rên rỉ xen vào xé nhỏ, “A~ thật… Sướng…”

Cô vô thức xoắn lấy cây gậy của Triệu Tri Hành, làm việc di chuyển trở nên có chút khó khăn: “Y Y, thả lỏng chút. Em cắn chặt như vậy, làm sao anh động đây?”

Tiền Y lúc này căn bản không nghe được anh đang nói gì, cô đã hoàn toàn bị dục vọng nuốt chửng.

Triệu Tri Hành cúi người dán lên lưng cô, thổi lên cổ cô muốn gọi cô tập trung. Ngay sau đó, anh liền biết được hành động này sai lầm đến cỡ nào. Tiền Y rất sợ ngứa, thân thể vốn đã nhạy cảm lúc này cảm giác càng bị phóng đại, cả người cô co rụt lại kẹp chặt tiểu Tri Hành, tinh hoa cứ như vậy bị tấm màn ngăn mỏng của cô hút ra.

Dư vị cao trào làm cô ngậm lấy côn th*t không muốn buông, Triệu Tri Hành đành bất đắc dĩ vỗ nhẹ lên mông Tiền Y: “Y Y, không cần tiếc.”

Anh vứt áo mưa đã thắt nút đi, chỉ Tiền Y về hướng phòng tắm: “Đi tắm rửa đi, cho thoải mái chút.”

Tiền Y đi vài bước, xong lại quay trở lại, chống bả vai Triệu Tri Hành kiễng chân lên, hôn nhẹ bờ môi anh: “Anh tuyệt lắm!” Sau đó chạy một mạch vào phòng tắm.

Trời đã tối muộn, nhà Tiền Y cách nơi này tận hơn một tiếng rưỡi đi xe, cô suy nghĩ một lát, quyết định ở lại.

Buổi tối, cô mặc áo ngủ của Triệu Tri Hành rúc trong ngực anh, thương lượng: “Em có thể ở lại chỗ anh lâu dài được không? Đường đi làm cũng ngắn hơn nửa đấy.”

“Chỉ để tiện đi làm thôi à?” Triệu Tri Hành cứ đòi Tiền Y phải nói ra đáp án anh muốn nghe mới bằng lòng đồng ý.

Tiền Y rất lanh lợi về mặt đối nhân xử thế: “Cũng tiện mua Coca hơn.” 

“Đồng âm ngạnh là sẽ trừ tiền.” Triệu Tri Hành rất vui vẻ, liền trêu ghẹo cô.

“Thật là ấu trĩ chết mất, tiện yêu dương hơn được chưa! Vừa lòng chưa?” Tiền Y chịu thua, “… Anh quả nhiên rất phù hợp làm luật sư, thích soi mói từng câu từng chữ.”

Triệu Tri Hành hôn trán cô: “Cảm ơn đã khích lệ.”

Đối với sự trung thực, Tiền Y đã được lĩnh hội từ hồi cấp hai.

Buổi tối tự học trước giờ tan học ngày hôm đó là tiết vật lý, trên bàn học của cả lớp đều chất đầy sách giáo khoa, bài thi, và sách bài tập vật lý.

Lúc tan học thu dọn sách vở, Tiền Y luôn rất chậm chạp. Không giống hồi tiểu học cô nhét toàn bộ sách vào cặp, cặp sách của cô không thể chịu nổi khối lượng sách vở của cấp hai, cô phải cẩn thận đối chiếu kỹ bài tập về nhà của từng môn trong ngày để xem cần mang sách giáo khoa nào về nhà.

Bởi vì hôm nay đại diện vật lý xin về sớm, giáo viên yêu cầu ủy viên học tập là Triệu Tri Hành thu bài thi vật lý thay, nên anh chậm trễ một lúc.

Lúc Triệu Tri Hành vội vã quay trở lại, không cẩn thận đụng phải Tiền Y đang đứng ở lối đi nhỏ, thật ra cũng không đau lắm, nhưng bởi cô đang hờn dỗi vì không tìm thấy bài ngữ văn cần sửa lại, lúc này liền phát tiết kêu một tiếng “Au” rất khoa trương.

Triệu Tri Hành cho rằng anh đụng cô bị thương, liền nhanh chóng xin lỗi. Một chuyện thần kỳ lại xảy ra ngay lúc đó, chồng sách anh chất đống ở góc bàn đổ xuống, rơi đầy đất.

Tiền Y cười nhạo: “Âm thanh tạo chấn động.”

Triệu Tri Hành vốn đang tập trung nhặt sách giáo khoa, nghe thấy cô nói vậy, anh vứt một nửa sách đã nhặt được, đứng dậy dồn cô vào góc.

Tiền Y dựa lưng vào tường, không thể lùi nữa. Ghế ngồi yêu thích bình thường, nay cũng trở thành đồng lõa của Triệu Tri Hành, trở thành một thứ khả ố.

Cô co người tại chỗ, vớ lấy quyển sách bài tập che nửa khuôn mặt mình, chỉ chừa lại đôi mắt ngước lên nhìn anh.

Đột nhiên, Triệu Tri Hành nở nụ cười: “Là chấn động sinh âm thanh.” 

“Hồi cấp hai lúc âm thanh ấy, không phải là anh cũng muốn hôn em đấy chứ?” Tiền Y đợi anh xác nhận.

Triệu Tri Hành vuốt ve eo cô, theo kịp suy nghĩ nhảy vọt của cô, nhớ lại chút: “Cuối cùng em cũng hiểu ra.”

“… Lúc ấy em còn tưởng anh muốn đánh em…” Tiền Y càng nói giọng càng nhỏ đi.

“Y Y, em muốn anh nói gì mới được đây?”