Tri Dao trợn tròn mắt, như thể không dám tin, rằng A Lê, người mà kiếp trước luôn bắt nạt, tẩy chay nàng ta lại chịu đứng ra giúp ta.
Ta nhướng mày nhìn nàng ấy, nếu không thể làm bạn với những người cùng phòng thì nhất định không thể ở lại lâu dài, không thì cũng sẽ là một mối nguy hiểm lớn.
Ta và A Lê, không đánh không quen.
Tri Dao hét lên: “Lời của hạ nhân nói sao có thể tin được? Ta là di nương, là chủ tử, còn có thể vu hãm nàng ta chắc!”
“Ai nói Tri Hành của chúng ta là hạ nhân?”
Tiếng quải trượng đầu rồng chạm đất vang lên, là lão phu nhân đã quay lại.
7
Lão phu nhân ngồi ngay ngắn trong chính đường, Châu Diệp, Lâm thị, Tri Dao và mọi người cung kính đứng sang một bên.
Nhưng lão phu nhân chỉ kéo tay ta, dùng khăn tay lau giúp ta lau đi vết m.á.u đã khô nơi khóe miệng.
“Tri Hành là dưỡng nữ của ta, vừa thông minh vừa chu đáo, giúp ta lo liệu việc nhà, chăm lo việc cơm áo và sinh hoạt hàng ngày cho ta, so với nhi tử ruột thịt còn hiếu thuận hơn nhiều.”
“Triệu ma ma, ngươi lớn tuổi rồi, càng ngày càng vô dụng, để mặc Tri Hành chen chúc ở cùng với đám hạ nhân không nói, cũng không chịu nhắc nhở người trong phủ thay đổi cách xưng hô.”
Triệu ma ma nghe vậy mỉm cười tạ lỗi: “Do lão nô hồ đồ, ta sẽ lập tức cho người dọn dẹp Hành Ngô Uyển bên cạnh viện của chúng ta cho nhị tiểu thư ở, để A Lê kề cận hầu hạ tiểu thư.”
Lão phu nhân gật đầu: “Từ giờ trở đi, con bé sẽ là chủ tử chân chính của Châu phủ chúng ta.”
Tri Dao đứng ở một bên, gần như muốn xé chiếc khăn tay trong tay thành từng mảnh.
Kiếp trước nàng ta ở bên cạnh lão phu nhân làm trâu làm ngựa, chịu đánh chịu mắng, cuộc sống còn tệ hơn cả một nha hoàn.
Nhưng ta lại trở thành nhị tiểu thư của Châu phủ.
Lão phu nhân chuyển chủ đề: “Tri Dao di nương, ngươi trở thành chủ tử của Châu phủ từ khi nào vậy?”
Tri Dao đột nhiên bị gọi đến tên, hoảng sợ đến mức hai đầu gối đều mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.
“Chỉ là một thất thiếp cỏn con dùng để chơi đùa ở trong nhà, lại dám coi mình thành chủ tử, thứ không biết tôn ti phép tắc.”
Tri Dao liên tục dập đầu nhận tội, lão phu nhân cau mày: “Ngu dốt, ngươi nên cầu xin nhị tiểu thư tha thứ.”
Tri Dao lập tức sửng sốt, liền nhìn về phía Châu Diệp với vẻ mặt cầu xin.
Châu Diệp không kiên nhẫn, phiền lòng cau mày: “Mẫu thân trừng phạt ngươi thì hãy nhận lấy, đã lỡ mạo phạm đến nhị muội thì mau nhanh chóng xin lỗi, chung quy ngươi cũng không phải là thứ cao quý gì.”
Tri Dao chỉ đành chịu đựng sự tủi nhục, khấu đầu với ta.
Triệu ma ma vội vã bước vào: “Lão phu nhân, dùng hình với Đào Nhi kia, nàng ta đã khai rồi. Nói là Tri Dao di nương bảo nàng ta đi mua hồng hoa, còn bảo nàng ta bỏ hồng hoa vào canh an thai của Triệu di nương, phần còn lại đặt dưới gối của nhị tiểu thư.”
Tri Dao rít lên chói tai: “Không, không phải ta, là nha đầu kia vu oan cho ta! Ta bị oan!”
Lão phu nhân nhắm mắt lại: “Thứ đồ mua về để chơi đùa, đánh c.h.ế.t đi.”
Nói xong, bà ấy ngước mắt lên nhìn vẻ mặt ta: “Hành Nhi thấy thế nào?”
Lại là khảo nghiệm, lão phu nhân ghét nhất là lòng tốt của phụ nữ.
Ta cụp mắt, nhớ đến nỗi đau bị đ.â.m xuyên tim ở kiếp trước, mặt vô cảm mà gật đầu: “Tất cả đều nghe người làm chủ.”
Sắc mặt Tri Dao như một mảnh tro tàn, Châu Diệp nghịch chiếc nhẫn ngọc mới mua như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình, nàng ta không hiểu gì cả, rõ ràng bản thân đã nhẫn nhịn chịu đựng đủ mọi loại tủi nhục để trở thành di nương, đạt được phú quý, nhưng cuối cùng tại sao số mệnh vẫn như cỏ rác chứ?
Trong cơn tuyệt vọng, Tri Dao lấy hết sức bình sinh, lao đến quỳ rạp dưới chân Châu Diệp, khóc như hoa lê trong mưa.
Thiết Mộc Lan
“Gia, người hãy tin thiếp, người hãy tin thiếp, thật sự không phải thiếp, thiếp bị oan!”
Châu Diệp không nhẫn nại, đá bay nàng ta: “Đồ tiện nhân độc ác!”
Tri Dao ôm lấy chân Châu Diệp, hét lớn: “Gia, thiếp bằng lòng làm như vậy, thiếp sẽ nghe lời người!”
Châu Diệp nghe được lời này thì hơi khựng lại, sau đó hắn tựa hồ nghĩ ta điều gì, trên mặt lộ ra vẻ dâm tà.
Hắn ta quỳ trước đầu gối của lão phu nhân, làm nũng: “Mẫu thân, bình thường nữ nhân này hầu hạ cũng khá vừa ý, hay là để tiểu tử giữ lại, giáng xuống thành nha hoàn hạ đẳng?”
Lão phu nhân nhìn dáng vẻ hoang đường của Châu Diệp, cau mày, chán ghét xua tay, lười dây dưa thêm với hắn ta.
Tri Dao bị kéo đi, trang sức lộng lẫy trên đầu vương vãi đầy mặt đất, ánh nhìn oán độc của nàng ta dán chặt vào người ta.
…
Mọi người lần lượt giải tán, trong phòng chỉ còn lại ta và lão phu nhân.
Lão phu nhàn nhạt nói: “Ngươi cũng thấy rồi đó, Diệp Nhi là một đứa kém cỏi, chỉ biết quanh quẩn giữa một đám nữ nhân, đời này nó chỉ có thế thôi.”