Tri Hành

Chương 7




Trong giọng nói của lão phu nhân mang theo chút phẫn hận: “Đứa trẻ do tiện tì kia sinh ra cũng chỉ vô dụng như vậy, sinh con xong đã g.i.ế.c c.h.ế.t ả cũng là quá hời cho ả rồi!”



Lòng ta chấn kinh, hóa ra Châu Diệp không phải m.á.u mủ ruột thịt của lão phu nhân, g.i.ế.t mẹ đoạt con cũng khá giống tác phong làm việc của bà ấy.



“Theo lão nô thấy, tiểu thư Tri Hành cũng có mấy phần phong thái của người năm xưa, có thể vô cùng hữu dụng.”



“Ừm, ta thấy nàng ta cũng khá có ích, vốn dĩ chỉ định để nàng ta lập một bản khế ước, suốt đời không gả đi, cả đời giúp Châu gia coi sóc việc làm ăn như một người quản sự, hiện tại ta đã thay đổi chủ ý rồi.”



“Tri Hành quá thông minh, ta sợ rằng tham vọng của nàng ta quá lớn, Châu Diệp lại là một đứa hồ đồ, chi bằng đợi đến khi Lâm thị qua đời, để Châu Diệp lấy Tri Hành làm vợ kế, sau khi sinh hài tử cũng coi như người Châu gia, nàng ta làm chủ mẫu, an tâm quán xuyến Châu gia, như vậy sẽ vẹn cả đôi đường.”



Thiết Mộc Lan

Ta cảm giác như bị dội một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống, cái lạnh buốt xương lan tràn khắp tứ chi.



Bà ấy thế mà lại có ý định này, muốn gả ta cho gã cầm thú kia!



Thanh âm của lão phu nhân ở trong phòng có chút thương cảm: “Ta đã tận lực vì Châu gia mưu toan, để Châu gia được thịnh vượng lâu dài, cũng coi như xứng đáng với vong linh trên trời của lão gia, cũng có mặt mũi đến gặp ông ấy dưới hoàng tuyền rồi.”



Triệu ma ma thở dài một hơi: “Lão phu nhân có tình cảm sâu đậm với lão gia, vì sự ủy thác của lão gia trước lúc lâm chung mà hao hết tâm tư, trời đất có thể chứng giám.”



Ta siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đau đớn khiến ta khôi phục lại sự tỉnh táo.



Dựa vào cái gì mà dùng cuộc đời của ta, hạnh phúc của ta để thành toàn cho cái gọi là tình yêu sâu đậm của bà chứ?



9



Tri Dao lại đắc sủng, so với lúc trước lại càng phô trương hơn.



Ta vừa đến hoa viên ngồi thì Tri Dao đã dẫn người đến.



Trải đệm mềm, bố trí chậu than, thắp hương, châm trà, ra vẻ phong thái của người sắp lên làm chính thất phu nhân.



Trên mặt nàng ta lộ ra nụ cười khoa trương: “Tỷ lấy được lòng lão phu nhân trở thành nhị tiểu thư thì đã sao, dù sao sau này Châu gia vẫn là của thiếu gia.”



“Đợi đến khi ta trở thành đương gia chủ mẫu của Châu gia, tỷ sẽ biết kết cục của việc rơi vào tay ta, ta có trăm ngàn cách khiến tỷ hiểu được thế nào là tôn ti trật tự.”



Ta nhìn nàng ta rồi bật cười.



“Muội muội ngốc, sao muội vẫn ngây thơ như vậy chứ? Lão phu nhân đã nói, nếu thiếu phu nhân không may qua đời, sẽ gả ta cho thiếu gia làm vợ kế.”





Thân thể Tri Dao run rẩy, đáy mắt tràn ngập vẻ khó tin, luôn miệng lẩm bẩm: “Không thể, không thể nào…”



Ta che môi: “Sao lại không thể? Dầu gì cũng đâu phải là huynh muội ruột thịt.”



“Nếu muội không tin thì đi nghe ngóng thử đi.”



Tri Dao phản ứng lại, dùng ánh mắt hận thù nhìn ta như muốn khoét một lỗ lớn lên người ta, rồi nhanh chóng bỏ đi với gương mặt tái nhợt.



Ta nhìn theo bóng lưng nàng ta, cụp mắt xuống uống trà.



Muội nên sớm có biện pháp để ứng phó mới tốt nha.



10



Đại thọ năm mươi tuổi của lão phu nhân được tổ chức vô cùng hoành tráng.



Sau một ngày náo nhiệt, Châu Diệp lại tổ chức gia yến ở trong viện của mình, mời lão phu nhân và ta cùng tham dự.



Lâm thị và hắn ta cùng nhau quỳ xuống, rõ ràng là phu thê nhưng họ nhìn nhau một cách chán ghét, vội vàng khấu đầu chúc thọ, sau đó Lâm thị liền cáo bệnh trở về phòng.



Châu Diệp vỗ tay mấy cái, Tri Dao liền bưng một bát canh đi vào.



Châu Diệp đích thân đỡ lấy đưa đến cho lão phu nhân: “Mẫu thân, món Phật nhảy tường này là do con đích thân canh lửa, ninh một ngày một đêm để hiếu kính người.”



Lão phu nhân nhìn Châu Diệp, trong ánh mắt lạnh nhạt thường ngày lộ ra chút ấm áp: “Con có lòng rồi.”



Sau đó, nếm thử vài ngụm.



Châu Diệp thở dài một hơi, dáng vẻ chơi bời trác táng trước kia có chút thay đổi, ánh mắt có thêm vài phần sắc bén: “Mẫu thân trước giờ vẫn luôn hiền từ và yêu thương nhi tử, chỉ là, năm xưa vì sao không để lại cho sinh mẫu của con một con đường sống?”



Những lời này vừa nói ra, các nếp nhăn trên mặt lão phu nhân bắt đầu vô thức run rẩy.



Châu Diệp cười lớn, lại chỉ vào ta: “Mẫu thân à, người sát mẫu đoạt con, bây giờ lại tìm về nha đầu hoang dã này, muốn để nàng ta nắm quyền quản lý Châu gia, lẽ nào trong mắt người con chỉ có thể làm một con rối thôi sao?”



Lão phu nhân vô cùng tức giận, muốn đứng dậy, nhưng lại ôm bụng đau đớn, khóe miệng tràn ra một vệt m.á.u tươi.



Tri Dao khuấy chiếc thìa trong bát canh Phật nhảy tường, cười khúc khích: “Lão phu nhân, món canh này có ngon không?”