Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 62




Đứng ở cổng công việc giải trí, tụi sinh viên của tôi thi nhau lời ngon ý ngọt, dỗ cho Triệu Tinh vui vẻ rất nhiều. Hắn bèn trực tiếp bảo trợ lý nhét từng phong bao lì xì. Nhân viên công viên chia làm hai, một để đi theo đám sinh viên, một để đi theo tôi và Triệu Tinh.

Chúng tôi vừa tản ra, tay của Triệu Tinh đã đáp lên vai tôi. Hướng dẫn viên mặt không đổi sắc giới thiệu từng khu vui chơi của công viên. Triệu Tinh hỏi ý kiến của tôi, tôi đáp lại một câu: “Đi xem Ma Pháp Sư đi.”

“Ma Pháp Sư” là một trong những game điện thoại kinh điển. Tôi cũng đã từng dành không ít thời gian vào đó, nhưng sau này vì quá lãng phí thời gian và tiền bạc mà bỏ chơi. Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới việc tôi thích “Ma Pháp Sư”.

Triệu Tinh và tôi tay trong tay bước vào thị trấn ma thuật. Tôi liếc nhìn áo choàng pháp sư trên người các du khách, Triệu Tinh lập tức hỏi nhân viên “Mua cái này kiểu gì?” Nhân viên thông báo cách thức và phương thức mua hàng, nhưng luôn có một số điều mà tiền không thể giải quyết —— chẳng hạn như tranh mua đồ thừa cầu thiếu cung.

Cửa hàng nhỏ bé chật ních khách du lịch. Triệu Tinh dùng cơ thể che chắn tôi khỏi người khác, cực kỳ ra dáng bạn trai mà hỏi nhân viên cửa hàng có cỡ của tôi không. Nhân viên nói có, nhưng chỉ trong vòng vài chục giây khi nhân viên bán hàng chen chúc từ chỗ chúng tôi đến quầy, chiếc áo choàng cuối cùng theo số đo của tôi đã bị một chị gái mua được. Nhân viên bán hàng khó xử mà nói lời xin lỗi với chúng tôi, cũng giải thích là vì sắp Tết rồi nên xưởng may họ nghỉ, phải qua Rằm tháng Giêng thì mới có hàng mới được.

Nhân viên phụ trách khách VIP đi cùng chúng tôi đứng ở ngoài nhắn một tin là dù rất tiếc nhưng anh ta cũng không làm gì được.

Sắc mặt Triệu Tinh vẫn bình ổn, hắn cúi đầu gửi tin nhắn, tôi lại khuyên hắn một câu: “Chúng ta ra ngoài chơi đi.”

VIP được đi lối riêng. Đi qua lối riêng này, có thể thấy rất nhiều khách du lịch xếp hàng dài dưới sự hướng dẫn của lan can hết vòng này đến vòng khác, trong số đó có rất nhiều cặp đôi yêu nhau hoặc vợ chồng. Nói chung là một người đóng vai trò là trụ đỡ, trong khi người kia dựa vào cơ thể người yêu, hai người đi về phía trước như hai đứa trẻ sinh đôi dính liền. Vừa sến súa lại cũng ngọt ngào.

Triệu Tinh ôm vai tôi thật chặt, nhưng lại vẫn có vẻ như là không thỏa mãn. Tôi bảo hắn bỏ tôi ra, hắn mặt không đổi sắc mà buông. Tôi lại đặt tay lên vai hắn, dựa vào người hắn mà nói: “Nếu bế được, thì cậu có thể bế tôi đi.”

Triệu Tinh nghe vậy đang nóng lòng muốn thử, tôi liền chỉ vào cầu thang không quá ngắn trước mặt, nói: “Hôm nay còn phải đi chơi nguyên một ngày đấy.”

Hắn lập tức xì hơi, một lát sau mới nói: “Nếu còn trẻ, nhất định tôi có thể bế được cậu.”

Đúng vậy, lúc còn trẻ, hắn có thể bế tôi lên. Hiện tại hắn cũng không phải đã già, chỉ là không còn sức trai tráng năm đó nữa —— Đêm dài cắm đầu làm việc, cột sống của hắn đã không còn như xưa. Bế tôi đi quá xa, phỏng chừng hôm sau hắn phải đến một tiệm massage mù để đốt tiền.

Chúng tôi đi đường tắt, nhanh chóng đến khu vực chờ xe, lại thật tình cờ, gặp được một đôi vợ chồng trẻ đang cãi nhau.

Ban đầu cũng chỉ là cãi nhau, sau đó nhanh chóng thăng cấp thành cáo buộc đôi bên ngoại tình, mập mờ với người khác. Người xung quanh không những không khuyên can mà còn giơ điện thoại di động lên định quay video.

Tôi không có ý định khuyên can, nhưng cũng không muốn làm nền trong video người ta quay. Vừa định ra tay cản lại, Triệu Tinh đã nhanh hơn tôi một bước, nói mấy câu với nhân viên.

Đội ngũ nhân viên đang khoanh tay đứng nhìn lập tức bước lên cản lại, rồi đưa cặp vợ chồng hết lừa lại gạt ra khỏi khu vực chờ.

Tôi và Triệu Tinh cùng đi lên, thắt chặt dây an toàn. Còn vài phút nữa mới chính thức bắt đầu, tôi hỏi Triệu Tinh: “Cậu vừa nói gì với người ta vậy?”

Triệu Tinh cười khẽ một tiếng, đáp lại một câu: “Bí mật.”

Có lẽ là do thiếu công đoạn chờ dài cổ, trò chơi năm phút mang lại cho tôi một trải nghiệm rất trung bình. Nhân viên nói tôi có thể chơi lại, tôi lắc đầu, cùng Triệu Tinh đi ra ngoài.

Mấy tiếng sau đó, chúng tôi nhanh chóng chơi hết tất cả các trò chơi trong công viên, cuối cùng chọn một nhà hàng cho bữa tối. Hương vị cũng không tệ lắm, tôi ăn cũng thấy vui vẻ. Vừa ăn còn vừa có thể ngắm biểu diễn pháo hoa ngoài cửa sổ.

Triệu Tinh không nhân trình diễn pháo hoa để chơi trò bày tỏ tình cảm gì. Lúc còn trẻ chúng tôi đã làm vậy quá nhiều lần, đã không còn gì mới mẻ nữa. Không có trình diễn pháo hoa đặc biệt, không hoa, không bánh, không hình thức, đơn giản là một chuyến du ngoạn bình thường.

Chúng tôi bước ra khỏi công viên, đợi nhân viên lái xe tới. Xe vừa tới, bên trong lại dư ra một người —— trợ lý Trương.

Trợ lý Trương đang cầm một hộp các tông được đóng gói rất đẹp. Anh ta đưa cho Triệu Tinh, Triệu Tinh đưa cho tôi.

Tôi biết đây là quà Triệu Tinh tặng mình, bèn tùy tiện mở bung nơ thắt ra. Triệu Tinh mở hộp ra, tôi liền thấy một chiếc áo choàng pháp sư rất đẹp bên trong —— Trên đó còn có thêu tên viết tắt của tôi.

Triệu Tinh hỏi tôi: “Mặc vào xem thử nhé?”

Tôi gật đầu, hắn bèn nâng áo choàng lên, tự mình khoác nó lên người tôi.

Ngoài áo choàng còn có cà vạt và khăn quàng cổ. Triệu Tinh giúp tôi mặc từng lớp một, cuối cùng nhét một cây đũa thần bằng vàng nguyên chất vào lòng bàn tay tôi, nói: “Nếu muốn, cậu sẽ vĩnh viễn là một thầy phù thủy.”

Mấy lời này nghe rất trẻ con, nhưng thái độ của hắn lại thật nghiêm túc, khiến tôi sinh ra ảo giác —— Không cần biết là tôi muốn gì, không cần biết là yêu cầu của tôi có quá đáng tới đâu, Triệu Tinh vẫn sẽ tìm cách giúp tôi có được nó, sẽ tìm cách đáp ứng yêu cầu của tôi.

Ấn tượng không? Thành thật mà nói, rất ấn tượng.

Nhưng ngoài việc ấn tượng ra, tôi còn thấy thương hại.

Nếu không yêu nhau, Triệu Tinh sẽ có thể tự do tự tại mà sống, tôi cũng sẽ tự do tự tại mà sống. Hai người chúng tôi sẽ không phải nhân nhượng, cũng sẽ không phải khoác lên mình một vòng gông cùm xiềng xích.