Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 94




Hắn nói những lời này thật ra cũng không cường điệu.

Một Triệu Tinh đã từng lương thiện, nghĩa khí, dễ lừa biến thành một nhà tư bản thủ đoạn cao siêu, hiện tại lại lấy về chút nhân tính, sẵn sàng làm việc thiện.

Hắn làm kẻ xấu vì tôi, làm người tốt cũng vì tôi. Từ đó suy ra, tôi thế nhưng cũng quả thực có tài mê hoặc người khác. 

Tôi muốn nói lại với hắn rằng: “Tôi vì cậu nguyện ý làm một tay chơi, cũng vì cậu nguyện ý thủ thân như ngọc,” Nhưng lời này vừa lướt qua tâm trí tôi, ngón chân tôi đã cong lại vì xấu hổ, tốt hơn hết là không nên nói ra. 

Mối nguy bệnh tật hiểm nghèo đã qua, đám cưới của Triệu Tinh và tôi cũng đã gần ngay trước mắt. Chúng tôi đi thử đồ cưới, tôi còn tinh nghịch chỉ vào váy cưới trong tiệm, nói: “Chiếc váy này cũng đẹp quá.” 

Triệu Tinh nhìn thoáng qua, rồi ghé lại gần tôi kề tai nói nhỏ: “Cậu muốn mặc váy hay là muốn cho tôi mặc váy đây?” 

Một đoàn tàu nhỏ bắt đầu khởi hành trong đầu tôi, đủ loại từ khó diễn tả về quần áo phụ nữ nhanh chóng lướt qua đầu tôi. Tôi cười cười, nói: “Hay là kiếm cái gì rẻ hơn trên mạng mà mua? Sắp kết hôn rồi, chúng ta cũng phải cần kiệm chút.” 

Triệu Tinh cười khẽ ra tiếng, hắn nói: “Được, nghe lời cậu.”

Thế nhưng váy cưới cũng không phải lên mạng mua. Nhân viên phụ trách phục vụ chúng tôi nghe thấy chúng tôi nói chuyện, gửi đồ cưới cũng gửi hai chiếc váy cưới cổ điển luôn —— Một cái là số đo của Triệu Tinh, một cái là số đo của tôi. Phục vụ quá mức chu đáo, xứng đáng năm sao. 



Đám cưới được tổ chức tại nhà thờ lớn nhất thành phố. Số người đến dự không nhiều như đám cưới lần trước nhưng số tiền bỏ ra lại nhiều hơn lần trước.

Đám cưới của chúng tôi vốn đã định sẽ không quá riêng tư, cho dù hạn chế phát thiệp mời nhưng số lượng khách mời vẫn nhiều hơn dự kiến. Một số ông lớn Triệu Tinh từng làm việc cùng trước đây thậm chí còn đến thăm dù lịch trình bận rộn. Cũng may trước đó chúng tôi cũng đã có buổi diễn tập —— Thêm một nhóm phù rể lên tới hai mươi người để phụ trách các công việc liên quan đến đón tiếp quan khách. 

Bố mẹ tôi đề nghị được đi cùng tôi trên thảm đỏ nhưng tôi từ chối thẳng thừng và nói: “Không có chuyện đó đâu.” Khi buổi lễ bắt đầu, tôi và Triệu Tinh nắm tay nhau và đi thẳng từ đầu này đến đầu kia của thảm đỏ. 

Những em bé ôm hoa ném những cánh hoa tím xanh lên không trung, tượng trưng cho lòng chung thủy. Những cánh hoa rơi xuống vai Triệu Tinh và tôi, như thể đặt một mối ràng buộc vô hình lên chúng tôi —— Nhưng cả hai chúng tôi lại cam tâm tình nguyện mà cười. 

Chứng hôn đọc một lời thề thật dài, Triệu Tinh nói ‘Tôi đồng ý’ trước, sau đó đến phiên tôi. Tôi cũng thực tự nhiên mà nói ‘Tôi đồng ý’. 

Chúng tôi hôn nhau trong tiếng reo hò và vỗ tay của quan khách. Tim tôi đập thình thịch, Triệu Tinh cũng không khá hơn là bao. Nhìn vành tai hơi ửng đỏ của hắn, tôi bỗng có ảo giác rằng đây là lần đầu chúng tôi kết hôn. 



Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên chúng tôi kết hôn, toàn bộ hội trường tràn ngập hoa hồng đỏ rực, mọi góc cạnh đều vô cùng sang trọng. Triệu Tinh như muốn dùng điều này để thông báo với mọi người rằng giữa chúng tôi vẫn còn tình yêu. Chúng tôi là vì yêu nhau nên mới quyết định kết hôn. 

Nhưng trong hàng ghế khách mời lại là tình nhân của tôi và tình nhân của hắn. Sau bữa tiệc độc thân, cả hai chúng tôi đều ăn ý mà nhắn tin cho nhau báo tin.

Khi đó chúng tôi còn đang phân cao thấp, thương tổn lẫn nhau, sao có thể để cho khách cảm nhận được sự ngọt ngào, ấm áp của tình yêu.

Chúng tôi hôn môi trước đám đông. Tôi không quan tâm, Triệu Tinh lại như đang giận điều gì. Mãi đến khi chúng tôi kết thúc nụ hôn rồi, Triệu Tinh mới dời tâm mắt khỏi cổ tôi. Tôi lúc này mới phát hiện trên cổ mình là dấu hôn tình nhân để lại. 

Tôi khẽ cười một tiếng, nắm tay Triệu Tinh, cúi người tiến đến bên tai hắn, thật nhẹ nhàng thì thầm: “Trên người cậu có mùi nước hoa lạ đấy.”

Thân thể Triệu Tinh lập tức cứng đờ, tôi đứng thẳng dậy, cười rạng rỡ, nâng ly với khách mời, nói: “Cảm ơn mọi người đã đến dự hôn lễ của tôi với Triệu Tinh.” 

Đối với rượu mời, Triệu Tinh và tôi đều không hề từ chối, cuối cùng say mèm đỡ lấy nhau, sau đó lại trong tiếng hô ngạc nhiên của mọi người, ngã quỵ xuống đất. 

Đêm tân hôn đương nhiên là cả hai đều bất tỉnh nhân sự, đến hôm sau tỉnh lại, chúng tôi cũng chẳng tình chàng ý thiếp là bao. 

Chúng tôi mỗi người một phòng tắm, sau đó ra cửa chụp ảnh. Cuối cùng hắn lái xe đi về hướng đông, tôi lái xe đi về hướng tây. Vì ai cũng không muốn cúi mình hỏi đối phương có muốn đi ăn sáng cùng nhau không, nên ngày đầu tiên cưới nhau, cả hai đều đói bụng. 



Chuyện cũ không thể vãn hồi, quay đi quay lại, chúng tôi cuối cùng cũng có một đám cưới tương đối bình thường. 

Trước hôn lễ, Triệu Tinh đã lọc qua danh sách khách mời một lần, còn thêm một nhóm nhân viên an ninh, cho nên tôi cũng không thấy bất kỳ tình nhân cũ quen thuộc nào trong đám cưới.

Nhiều ngày trước khi kết hôn, tôi và Triệu Tinh đã ở bên nhau cả ngày lẫn đêm. Mọi dấu vết và mùi hương trên cơ thể chúng tôi đều thuộc về nhau. Và bởi vì chúng tôi không độc thân, nên chúng tôi cũng chẳng thèm tổ chức tiệc độc thân.

Tôi và Triệu Tinh nâng ly chúc mừng khách, chất lỏng chảy vào miệng, ngọt ngào đến mức không biết từ khi nào đã có người đổi từ rượu sang nước nho.

Chúng tôi ‘mời rượu’ hết bàn này đến bàn khác. Triệu Hinh hôn vành tai tôi, tôi cũng hôn lên vành tai Triệu Tinh. Cũng không phải là cố ý thể hiện tình cảm, đơn giản chỉ là vui vẻ thể hiện sự thân mật trước mặt mọi người.

Đám cưới này ấm áp, lãng mạn mà ngọt ngào. Đợi khi đã tiễn bàn khách mời cuối cùng, Triệu Tinh đột nhiên lười biếng ôm lấy tôi.

Tôi thở ra một hơi, tỉnh táo hỏi hắn: “Cậu muốn ôm tôi đi đâu?”

Hắn nói: “Tôi đã thuê nhà thờ này cả đêm rồi.” 

“Nên?” 

“Tôi đã chuẩn bị một chiếc giường nước rất mềm, cũng mang theo váy cưới của chúng ta đến.”

“Nên?”

“Chúng ta cùng vui vẻ một chút đi?”

Thật sự quá là vui vẻ.

“Được, tôi đồng ý.”



Trước bình minh, tôi đỡ Triệu Tinh còn đang khập khiễng ra khỏi nhà thờ. Trợ lý của Triệu Tinh lập tức gọi nhân viên tới quét tước, dọn dẹp. 

Chúng tôi ngồi ghế sau. Xuyên qua cửa sổ xe, tôi nhìn về phía thập tự giá, nhớ lại đủ loại cảnh tượng đêm qua, bỗng có chút xấu hổ. 

“…… Ngày hôm qua quá kí.ch thích.”

“Tôi nhớ cậu đâu có theo Đạo.” Triệu Tinh khẽ nói.

“Đúng là không theo,” tôi cầm tay Triệu Tinh, “Nhưng nếu thật sự có Chúa trên đời, tôi sẽ cầu nguyện với ngài.” 

“Cầu nguyện gì?” 

“Cầu nguyện cho thời gian quay lại năm chúng ta mười mấy tuổi.” 

“Cậu muốn từ chối lời tỏ tình của tôi sao?” 

“Không.”

“Vậy cậu muốn làm gì?”

“Ôm cậu, hôn cậu, chặn cậu lại nơi cuối hành làng, nói với cậu rằng tôi yêu cậu.”