Trích Tâm

Chương 4




Edit: Doll

Tạ Tĩnh Uyên đứng ở dưới mái hiên nhìn Diệp Trăn từng bước một mà đi ra khỏi Phù Vân trang. Ánh mặt trời mùa xuân chiếu lên người cậu, khiến bạch y trên người cậu toả ra một vầng sáng nhạt màu vàng.

Hắn nhìn người yêu hắn rời đi, tựa như chính tay cắt đứt đi yêu hận còn vương vấn.

Diệp Trăn ở ngoài sáng, Tạ Tĩnh Uyên đứng trong bóng tối. Đường phân chia giữa ánh sáng và bóng tối này ngăn cách họ ở hai thế giới khác nhau.

Nếu vận mệnh đã chú định ta không có được người, dù thân ta đây ở trong bóng tối, ta cũng cầu nguyện người vĩnh viễn sáng trong.

...

Sau khi Hạ Thanh Diêm gặp lại Diệp Trăn, y chỉ nói với cậu một câu duy nhất.

"Ta mang em đi tìm lại đồ vật em đã đánh mất, được không?"

Diệp Trăn nói được, sau đó cậu bị y đưa đến Thiên Tinh Cư.

Đây là nơi mà Hạ Thanh Diêm ở, cách nơi phố xá sầm uất khá xa, vì thế mà vô cùng yên tĩnh.

Diệp Trăn bị Hạ Thanh Diêm dắt tay cả một đường, cậu không thèm ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, cho dù là đi đến một nơi lạ lẫm.

Cứ đi thẳng về phía trước thế thôi, cuối con đường chính là thứ mà cậu đánh mất đã lâu.

Tấm rèm mỏng bị gió thổi bay, từng lớp hàn khí tràn ra. Diệp Trăn đứng bên cạnh bờ nhìn khối đá màu xanh biếc giữa bể tắm kia, trơn nhẵn, không hề lẫn chút tạp sắc nào cả, hàn khí cũng là từ nó mà ra.

Hạ Thanh Diêm ôm lấy Diệp Trăn từ sau lưng, như thể muốn sưởi ấm cho cậu vậy, dù rằng Diệp Trăn không cảm nhận được nóng lạnh khác nhau chỗ nào.

Y ôm Diệp Trăn chặt hơn một chút, ghé vào tai cậu thì thầm: "Lạnh không?"

Diệp Trăn không phản kháng lại: "Không lạnh."

Sương trắng mờ mịt, thân thể lẫn tinh thần kề sát, không khí lúc này có chút ái muội, chỉ tiếc là một người tình ý miên man, một người khác lại đầu óc ngây ngô.

Hạ Thanh Diêm chưa quên việc chính, y chỉ vào tảng đá kia giới thiệu với Diệp Trăn: "Đó là Thiên Sơn hàn ngọc thạch, cực kỳ lạnh lẽo, nhưng nó có thể bảo vệ kinh mạch toàn thân em khi ta luyện tim cho em."

Không chờ Diệp Trăn trả lời, y lại nói tiếp: "Trăn nhi đã sẵn sàng chưa?"

Diệp Trăn xoay người đối diện với y, cậu không biết biểu đạt tâm tình hiện tại như thế nào, chỉ là cậu cảm thấy chuyện này đối với cậu rất quan trọng và nó cũng có thể là một chuyện rất nguy hiểm.

"Ngươi sẽ bị thương ư?" Cậu hỏi Hạ Thanh Diêm.

Hạ Thanh Diêm thật sự chịu không nổi Diệp Trăn hai mắt ầng ậc nước nhìn y, đôi mắt đó sáng như mặt hồ thu, tựa như ẩn chứa tình cảm vô hạn.

Y ấn lên trán Diệp Trăn một nụ hôn đầy trân trọng.

"Tin tưởng ta."

Tin tưởng ta sẽ cho em thứ em muốn, cũng hãy tin ta tự bảo vệ bản thân không làm em áy náy.

Diệp Trăn và Hạ Thanh Diêm chỉ mặc một chiếc áo trong màu trắng ngồi lên trên tảng đá, Diệp Trăn nhắm mắt lại, hai tay đặt lên đầu gối. Theo dòng khí từ bàn tay Hạ Thanh Diêm truyền vào người cậu, cậu cảm thấy khắp người giống như bị rót vào một luồng nhiệt, kinh mạch toàn thân theo luồng nhiệt này nhè nhẹ mở ra.

Chỉ trong thời gian nửa chén trà, Diệp Trăn đã bị luồng nhiệt này ép cho suýt nữa chịu không nổi, mới đầu chỉ hơi ấm áp, đến bây giờ đã bắt đầu có cảm giác bỏng cháy, may mắn tảng ngọc thạch dưới thân toát ra hơi lạnh mới giảm bớt được chút ít.

Mãi đến khi Hạ Thanh Diêm cảm nhận được kinh mạch toàn thân của Diệp Trăn đã hoàn toàn mở ra, y thu nội lực lại, lấy tay thay dao, cắt một lỗ hổng ở ngực của chính mình.

Y nhẹ nhàng đến gần phía sau lưng Diệp Trăn, đem Diệp Trăn đã mất ý thức ôm vào trong lòng.

Hạ Thanh Diêm dùng hai tay bấm pháp quyết, dẫn máu từ lồng ngực y chảy vào thân thể Diệp Trăn.

Máu thịt là cầu nối, lấy hồn luyện tim.

Từ nay máu xương hoà làm một.

Màn đêm tĩnh mịch, vạn vật lặng im, chỉ có ánh trăng từ bi rọi soi tất cả cảm tình câm lặng kia.

Diệp Trăn tỉnh lại một lần giữa chừng, cậu cố gắng mở to mắt muốn nhìn Hạ Thanh Diêm phía sau lưng, nhưng mà cảm giác suy yếu và mệt mỏi làm cậu chìm vào bóng tối lần nữa, cậu chỉ kịp nhìn thấy một góc bị ánh trăng chiếu vào.

Không biết đã qua bao lâu.

Trên trán Hạ Thanh Diêm đã chảy ra mồ hôi lạnh, y thu tay để Diệp Trăn dựa vào vai mình, điều hoà hơi thở một lúc mới nâng Diệp Trăn dậy.

Ôm Diệp Trăn từ hàn ngọc thạch lên giường, giúp cậu thay một bộ y phục sau đó y mới dùng chăn bông quấn chặt cậu lại.

Hạ Thanh Diêm nằm xuống bên cạnh Diệp Trăn, dùng ngón tay mơn trớn mặt mày cậu.

"Ngủ ngoan nhé, sau khi tỉnh dậy, em sẽ vẫn là tiểu thần tiên của Phi Lai Phong."

Cảnh vật trước mắt càng ngày càng mơ hồ, Hạ Thanh Diêm nhắm mắt lại, chìm vào ngủ say.

...

Diệp Trăn có một giấc mộng rất dài, trong mộng là nửa đời trước của cậu.

Cậu nhìn thấy đôi mắt lạnh nhạt của Tạ Tĩnh Uyên, nhìn thấy lỗ thủng máu me nhầy nhụa trên người mình, nhìn thấy trên Phi Lai Phong toàn là thi thể.

Chậm chạp mở to mắt, trong lồng ngực truyền đến nhịp đập đã lâu không cảm nhận được. Tĩnh lặng và đập lên, một trái tim tươi sống này lại chia cả đời Diệp Trăn thành hai nửa.

Diệp Trăn nghiêng người nhìn Hạ Thanh Diêm nằm bên cạnh, mũi cao, môi mỏng, mặt mày sắc bén, nhìn qua là diện mạo của một kẻ bạc tình.

Cậu túm lấy một nhúm tóc của y, đầu tóc vốn đen nhánh giờ đã lấm tấm bạc.

Cậu đột nhiên không biết phải đối diện với tình cảm của Hạ Thanh Diêm thế nào.

Lúc này Hạ Thanh Diêm cũng đã tỉnh lại, y lẳng lặng mà nhìn cậu, nhìn thấy cả những tâm tư rối rắm của cậu.

Y còn nhìn Diệp Trăn nắm một nhúm tóc của mình trong lòng bàn tay, mở miệng trấn an cậu: "Trăn nhi đừng lo lắng, ta chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là lại trở về như cũ thôi."

Diệp Trăn thu hồi những suy nghĩ không tên kia: "Thật sự không đáng ngại sao?"

Bầu không khí ôn nhu lưu luyến như thế, dù cho còn có chút hoang mang rối rắm cũng khiến Hạ Thanh Diêm rung động. Y nhịn không được mà tới gần Diệp Trăn, đem cậu ôm vào trong lòng mình, bàn tay nhẹ nhàng chải vuốt tóc cậu từng chút một.

"Không đáng ngại, chỉ là trong khoảng thời gian này, làm phiền Trăn nhi chăm sóc ta."

Diệp Trăn không cảm thấy khó chịu với sự tiếp xúc gần gũi như vậy, ở trong lòng ngực Hạ Thanh Diêm cho cậu một cảm giác an toàn rất lớn, vậy nên cậu mặc kệ chính mình sa vào.

"Đây là việc ta nên làm, còn có, cảm ơn ngươi."

"Thứ ta muốn không phải là câu cảm ơn của em, cái ta muốn là trái tim em và con người của em, Trăn nhi hiểu mà." Từ trước đến nay Hạ Thanh Diêm vẫn luôn rất bá đạo, đồ vật và người thuộc về bản thân, y luôn xác định rất rõ ràng rành mạch.

Diệp Trăn dụi đầu vào hõm vai y: "Ta biết, cho ta một chút thời gian."

Cho ta một chút thời gian để ta nghĩ kĩ, ta cũng muốn cho ngươi một phần tình cảm rõ ràng.

Lần này nội lực của Hạ Thanh Diêm hao tổn vô cùng lớn, y phải tĩnh dưỡng tận mười ngày.

Thay vì nói Diệp Trăn chăm sóc Hạ Thanh Diêm thì có thể nói là Hạ Thanh Diêm biến đối mọi phương pháp khiến Diệp Trăn vui vẻ.

Rượu hoa đào mới và các loại điểm tâm đủ màu sắc không ngày nào trùng ngày nào, ngay cả canh gà để Hạ Thanh Diêm bồi bổ thân thể cậu cũng bị y dụ dỗ uống cùng y, dẫn tới sau này Diệp Trăn cứ nhìn thấy canh gà là lại thấy ghê tởm. Lúc ấy Hạ Thanh Diêm sẽ ôm cậu vào trong ngực cười không kiêng nể chút nào, Diệp Trăn tức giận không thèm để ý tới y, Hạ Thanh Diêm lại phải chạy đi dỗ, y cứ theo phía sau cậu gọi loạn: "Trăn nhi, bảo bối" lung tung cả lên.

Trời vừa mới qua canh năm, bên ngoài còn tối đen như mực.

Hạ Thanh Diêm đã gọi Diệp Trăn dậy, nói là muốn dẫn cậu đến một nơi. Diệp Trăn bị y làm phiền đến phát cáu, xoay người định tiếp tục ngủ.

"Đừng gọi ta, ngươi thật phiền phức."

Hạ Thanh Diêm bế cậu lên, lấy y phục thay cho cậu nhưng mà Diệp Trăn hoàn toàn không phối hợp còn liên tục muốn bò trở về trong chăn.

Điều này thế nhưng lại rất mới lạ, tiểu thần tiên đoan chính bình tĩnh ngày thường khi chưa tỉnh ngủ hoá ra là một tên yêu tinh làm nũng.

Hạ Thanh Diêm thấy yêu không chịu được, y ôm Diệp Trăn vào ngực giống như một cái bánh bao trắng nõn mềm mại, hôn chỗ này một chút xoa bóp chỗ kia một tẹo.

Thấy cậu không chịu phối hợp mặc quần áo, Hạ Thanh Diêm liền dùng một chiếc áo choàng thật dày quấn cậu lại, ôm ra ngoài cửa.

Gió mang theo hơi lạnh đánh thức Diệp Trăn.

Cảm giác được bây giờ không phải ở nhà, cậu nhắm mắt hỏi: "Nơi này là đâu vậy?"

"Bảo bối, mở mắt ra."

Diệp Trăn mở to hai mắt, lúc này mặt trời còn chưa mọc, một màu đen bao phủ toàn bộ đất trời, mà trước mắt cậu được màu đen kẻ ra là một hẻm núi sâu thẳm, trời núi xa xa là màu đen nhàn nhạt còn hẻm núi này là màu đen ngòm bởi thế các đốm sáng lấp ló trong lốp màn đen đặc cực kỳ rõ ràng, vô số chấm sáng màu lam nhẹ nhàng tung bay trong hẻm núi.

Diệp Trăn bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, cậu hỏi Hạ Thanh Diêm: "Là đom đóm hả? Nhưng mà vì sao nó lại là màu xanh lam?"

"Không phải, nó gọi là lam tuyết điệp, là một loại bướm có thể phát sáng. Có một loại cây lớn lên trên mặt đất gọi là Tuyết lam, ban ngày cánh hoa sẽ đóng lại, lam tuyết điệp nằm ở bên trong đó nghỉ ngơi, ban đêm hoa nở, lam tuyết điệp sẽ bay ra bên ngoài hoạt động. Hoa và bướm cùng nhau sinh sống, nếu một bên chết đi, bên còn lại cũng không thể sống được."

"Vạn vật có linh, còn biết gắn bó sinh tử, thế nhưng còn người thì chưa chắc có thể làm như vậy." Diệp Trăn cảm khái, những việc này chạm tới quá khứ trong lòng cậu.

Hạ Thanh Diêm ôm cậu đi về phía trước, đi qua những bông hoa màu xanh nở rộ cũng đàn bướm màu lam bay lượn.

Bọn họ đi vào trong một sơn động, càng đi lại càng sáng.

Ánh sáng từ dạ minh châu phát ra làm Diệp Trăn thấy rõ toàn bộ sơn động. Hoá ra bên trong là một lò luyện kiếm.

Trong lò luyện chỉ cắm hai thanh kiếm.

Hạ Thanh Diêm đặt Diệp Trăn xuống, giúp cậu khép chặt lại áo choàng mới xoay người đi tới lò kiếm.

Y lấy hai thanh kiếm ra, và ngay sau đó nghe thấy tiếng leng keng ngắn ngủi. Y đưa một thanh kiếm trong đó cho Diệp Trăn, cậu nhìn thanh kiếm trong tay, thân kiếm trắng như tuyết, trên chuôi còn khắc một ít hoa văn cổ sưa đơn giản, có một luồng kiếm khí lạnh lẽo mà uy nghiêm phát ra từ nó.

Cậu nhìn thấy Hạ Thanh Diêm đưa tay vuốt ve thanh kiếm này, trong mắt hình như có chút hoài niệm.

"Mái Tuyết, đã lâu không gặp."

Mái Tuyết là tên của thanh kiếm này.

Diệp Trăn đã từng nghe qua.

Lúc cậu còn nhỏ, phụ thân thường ôm cậu ngồi trên đùi kể cho cậu nghe một vài chuyện xưa chốn giang hồ, mà câu chuyện thần kỳ nhất lại là về thanh Mái Tuyết kiếm có thể khai phá thiên hạ kia.

Trong truyền thuyết, chủ nhân của Mái Tuyết kiếm đơn thương độc mã, chỉ cầm một thanh kiếm toàn thân trắng tuyết trong tay xông tới Bắc Cực các.

Một kiếm đánh vạn người, tàn dư của kiếm khí còn cắt đôi cả Bắc Cực các thành hai nửa.

Lưỡi kiếm uống máu sắc bén và một kẻ điên giết người tàn bạo từ đó thành chuyện cấm kỵ trong giang hồ.

Mà trong giang hồ có không ít thù hận, thiếu nợ người khác ắt có ngày phải trả lại, mặc kệ là nợ vàng bạc hay là nợ mạng, Hạ Thanh Diêm rút kiếm uống máu chẳng qua là đi đòi nợ mà thôi.

Thiếu nợ thì phải trả, đây là lý lẽ của chốn giang hồ.

Diệp Trăn nhìn thanh kiếm trong tay Hạ Thanh Diêm, cho dù đã qua nhiều năm như thế, kiếm khí vẫn cực kỳ bá đạo và sắc bén.

"Đây là Mái Tuyết kiếm thật ư?"

"Đúng vậy, Trăn nhi sẽ sợ ta sao?"

Diệp Trăn khó hiểu nhìn Hạ Thanh Diêm: "Sao ta phải sợ?"

"Sợ sự tàn nhẫn giết chóc của ta."

"Ta đang suy nghĩ một vấn đề."

Những lời này của Diệp Trăn làm tim Hạ Thanh Diêm co lại, trên mặt y vẫn giữ vẻ mặt trầm ổn: "Hửm?"

"Ngươi rốt cuộc là bao nhiêu tuổi?"

Khi còn nhỏ cậu đã được nghe kể chuyện về Hạ Thanh Diêm, tính qua chẳng lễ còn lớn gấp nhiều lần tuổi cậu ư?

Vậy đây là một tên yêu quái già sao?

Diệp Trăn bị suy nghĩ của mình dọa sợ, kinh hãi viết hết lên mặt.

Hạ Thanh Diêm bị vẻ mặt của cậu chọc cười, lo lắng lúc trước bỗng biến hư không, y tiến lên ôm Diệp Trăn, tiếng cười rầu rĩ truyền đến bên tai cậu, chấn động làm cổ cậu hơi ngứa muốn né đi, nhưng lại bị Hạ Thanh Diêm ôm chặt.

"Ngày hôm qua đã chết, được cùng quân tương phùng, mới có được sinh mệnh."

Một câu này, nặng như Thái Sơn.

"Kiếm trong tay em tên là Hi Nguyệt, Hi Nguyệt và Mái Tuyết là đôi kiếm song sinh. Hôm nay ta đem Hi Nguyệt tặng cho em, hi vọng có thể cùng Trăn nhi sống chết không rời."

Dám lấy sinh mệnh để cứu giúp, cũng chẳng ngại hẹn nhau bạc đầu, đây chẳng phải là thứ tình cảm mà Diệp Trăn luôn muốn ư? Huống hồ, tình yêu của Hạ Thanh Diêm không dung nạp được cậu từ chối.

"Ta đồng ý với ngươi."

"Nhưng mà, ta còn có việc phải làm."

Ta muốn tìm một cái kết thúc cho chuyện cũ năm xưa.

"Ta biết, trở về sớm một chút, ta chờ em."

Hạ Thanh Diêm in lên trán Diệp Trăn một nụ hôn, thành kính mà trân trọng.