Triều Ca

Chương 4: Cửu Huyền Bích Ung




Bích Ung Các.

Nằm trên chủ phong của Cửu Huyền Môn, Bích Ung Các được nước bao quanh, ở mỗi phía đông, tây, nam, bắc có một cây cầu lần lượt là: cầu Giang, cầu Vạn Dặm, cầu Vây Sao, cầu Hẹp. Được bao quanh bởi bốn mặt nước, Bích Ung Các có hình bát giác và có chín tầng. Nó tương ứng với chín đỉnh và tám nhánh của Cửu Huyền Môn từng cái một. Các nghi lễ hiến tế của tông môn và các cuộc hội nghị đại sự đều được tổ chức ở đây.

Các trưởng lão và đệ tử bình thường không đến đây, chỉ mỗi chưởng môn hay xử lý các công việc ở đây quanh năm.

Sư phụ của Bách Lý Sơ, Dịch Hạc Bình, chưởng môn Cửu Huyền Môn thường ở đây.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

"... Sư phụ."

Khi nhìn thấy Dịch Hạc Bình, Bách Lý Sơ dừng lại một chút, khẽ gọi.

Dịch Hạc Bình, chưởng môn Cửu Huyền Môn trông không uy nghiêm lắm, ông mặc một chiếc trường bào tối đen. Trường bào được thêu rất nhiều ký tự kỳ lạ bằng tơ vàng chỉ bạc, những ký tự đó trông giống như những hoa văn thần bí, mang đến cho người ta một cảm giác kỳ lạ. Còn bản thân Dịch Hạc Bình trông giống như một người đàn ông trung niên nho nhã bình thường, khuôn mặt thon gọn, hơi thở ôn dịu.

Dịch Hạc Bình có vẻ hơi ngạc nhiên khi Bách Lý Sơ đột ngột xuất quan đến bái kiến.

Ông từ trên xuống dưới nhìn đệ tử trầm mặc của mình một cái, sau đó lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Xem ra mấy năm nay bế quan có ích, khí tức so với trước ổn định rất nhiều, hiện tại con cảm thấy thế nào?"

"... Đồ nhi không có vấn đề gì."

Sau khi im lặng một lúc, Bách Lý Sơ không quen trả lời.

Y có thể cảm thấy Dịch Hạc Bình thực sự quan tâm đến mình. Đối phương rất coi trọng đồ đệ của mình, nếu đối phương biết Cửu Huyền Bách Lý không còn, nhất định sẽ rất đau lòng. Điều quan trọng nhất là... Bách Lý Sơ không biết mình có bị ký tức mà y tiếp thu vào ảnh hưởng hay không, hình như y lại vô thức coi đối phương là sư phụ của mình.

Dịch Hạc Bình bình tĩnh nhìn Bách Lý Sơ trong giây lát.

Bách Lý Sơ mặt không đổi sắc.

"Thôi vậy, đã nhiều năm như vậy, ta cũng không phải không biết cái thói không thèm nói chuyện này của con." Dịch Hạc Bình nhẹ nhàng thở dài, "Nếu con đã khá hơn rồi, thì đi Dược Cốc một chuyến đi. Cốc chủ Dược Cốc ắt đã nghĩ ra cách."

"Dược Cốc và Cửu Huyền chúng ta..." Bách Lý Sơ hơi cau mày.

Dược Cốc nằm ở lãnh thổ phía tây bắc của vương triều Đột Khế, cách vương triều Hoang Linh không xa. Nhiều năm qua, Dược Cốc thường thân thiết với Ngự Thú Tông vương triều Hoang Linh, mà Ngự Thú Tông luôn là đối thủ một mất một còn với Cửu Huyền Môn. Bề ngoài, Dược Cốc lấp lửng đứng phía đối lập với Cửu Huyền Môn.

"Ta với chủ nhân Dược Cốc là bạn bè đã nhiều năm, ta sẽ viết thư cho hắn, hắn sẽ biết làm thế nào."

Dịch Hạc Bình dường như không muốn nói nhiều nữa, ông vỗ vỗ bả vai Bách Lý Sơ.

"Quan trọng nhất là, nếu con đã xuất quan cũng nên đi đâu đó một chút, liên tục bế quan cũng không phải chuyện tốt."

Lúc nói lời này, giọng điệu của Dịch Hạc Bình rất bình thường, chỉ là ông trông hơi giống một người cha không quan tâm đến thành tích của con mình, mà chỉ quan tâm đến con mình có vui hay không.

Bách Lý Sơ cụp mắt xuống, không hỏi nữa.

Đứng ở sảnh chính của Bích Ung Các, y trả lời trong giây lát: "Đồ nhi đã rõ."

Nhìn thanh niên áo bào trắng đi xa, Dịch Hạc Bình khẽ lắc đầu: "Đứa nhỏ này, tâm tư quá nặng."

"Tại sao ngươi lại bảo nó đến Dược Cốc?"

Sau khi Bách Lý Sơ rời đi, một ông lão mặc áo bào đen xuất hiện sau bình phong. Hắn lạnh lùng nhìn Dịch Hạc Bình.

Dịch Hạc Bình không nhìn hắn, chỉ cười cười: "Làm sao? Ngươi quan tâm chuyện này chi?"