- Trước tiên thử phá mở không gian đã.
Vu Nhai không mất lý trí như mượn kiếm huynh nghĩ, hắn mau chóng lấy lại bình tĩnh. Cổ Duệ chi dân nói Tiểu Mỹ là công chúa gì đó, đến đón nàngđúng không? Nếu là đón thì sẽ không bị nguy hiểm sinh mạng, không nguyhiểm mạng sống thì cần quá lo.
Vu Nhai không muốn Tiểu Mỹ bị mang đi, ít nhất phải xem ý muốn của nàng.
Nếu Tiểu Mỹ muốn đi thì Vu Nhai không cách nào ngăn cản, dù sao bên đócó phụ thân ruột của nàng. Vu Nhai sẽ không nói cái gì mà Cổ Duệ chi dân không thể làm phụ thân của Tiểu Mỹ. Vân câu nói cũ, người dị giới giống như nhau trong mắt Vu Nhai, chẳng qua Cổ Duệ chi dân thích tự xưng mình là thần, thậm chí uy hiếp an toàn người nhà của hắn nên Vu Nhai mớichống lại.
Dù Tiểu Mỹ muốn đi thì Vu Nhai vẫn sẽ khuyên nhủ, hắn không hy vọng nàng đến thế giới ưu việt kia. Phụ thân bỏ Tiểu Mỹ lâu như vậy bây giờ mớitới đón thì hơi quá đáng.
Vu Nhai nhớ đến chính mình, hắn không ngờ Tiểu Mỹ và hắn rất giống nhau.
Vu Nhai ngẫm nghĩ, chợt hét lên:
- Thôn Thiên kiếm.
Một luồng sáng trắng hiện ra trong tay Vu Nhai. Như lúc trước đã nói,nghịch lân của Vu Nhai bị đụng chạm, Thôn Thiên kiếm linh không dám chậm trễ. Thôn Thiên kiếm chỉ tiết ra một lũ lực lượng căn nguyên.
Xoẹt!
Không gian bị Vu Nhai cắt mở. Không gian bị phong tỏa chặt chẽ nhưngThôn Thiên kiếm phát ra căn nguyên lực lượng cắt rách một khe nứt. Mượnkiếm huynh khó tin trợn mắt há hốc mồm nhìn không gian bị xé ra.
Mượn kiếm huynh bản năng nhìn Cổ Duệ chi dân phong tỏa không gian chặt chẽ, chắc chắn hàng này chết không nhắm mắt.
- Bạch lão sư, tin tức Vệ gia và Cổ Duệ chi dân xin nhờ người.
Vu Nhai không biết nên nói lời từ biệt như thế nào, hắ nhiên ngang lẫmliệt nhờ vả. Vu Nhai không cố ý làm như vậy, mượn kiếm huynh chú ý cảmxúc của hắn trong chuyện Tiểu Mỹ khiến hắn rất cảm động. Nếu mượn kiếmhuynh chú ý đến chuyện của Vu Nhai thì hắn cũng phải chú ý lại.
Mượn kiếm huynh ngẩn ngơ:
- Ngươi không ra ngoài?
Vu Nhai mỉm cười nói:
- Ta tùy thời có thể ra ngoài, thấy không?
Đó là sự tự tin mãnh mẽ không sợ hãi.
Vu Nhai hít sâu, nói:
- Ta cưỡi Tiểu Thúy khưu phong thú chạy đi tìm Tiểu Mỹ e rằng chậm hơndịch chuyển không gian, vậy chờ xem bọn họ có dời ta qua đó không, TiểuThúy đỡ mệt. Ta cũng đỡ đi hỏi Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, không làm bọn họ lo lắng.
Lúc trước đã nói Tiểu Mỹ, Dạ Tình cùng đám người Bắc Đẩu cô nhi viện Dạ a di đi tiểu thành gần đây làm từ thiện, không có trong Bắc Đẩu thành.May mắn bọn họ không ở trong Bắc Đẩu thành, nếu không sẽ cảm ứng đượcdao động bên Vu Nhai.
Không đợi mượn kiếm huynh ném kiếm thông báo cho Vu Nhai thì gã đã bị tiêu diệt, hắn càng không biết chuyện Tiểu Mỹ.
Mượn kiếm huynh chỉ có thể nặng nề nói hai chữ:
- Bảo trọng.
Mượn kiếm huynh tiếp tục bảo:
- Xin lỗi, lúc trước ta không tin vào ánh mắt của mình nhưng giờ thì tatin, ngươi nhất định có thể sống sót. Ngươi là người ta đầu tư, ngươinên xuất sắc hơn bất cứ ai. Ngươi còn phải khiến ta hãnh diện trong công hội lữ giả.
- Công hội lữ giả là một công hội cường đại ngươi không tưởng tượngđược, chờ ngươi sống sót ta mang ngươi đi tham quan. Hì hì, với thiênphú của ngươi sẽ thu hoạch được rất nhiều. Ta dám bảo đảm khi nào vàocông hội lữ giả ngươi sẽ đạt đến thánh binh sư hay thậm chí mạnh hơnnữa. Nhớ kỹ, phải sống.
Mượn kiếm huynh dứt lời, gã lướt qua khe nứt không gian xuất hiện trên mảnh đất Thần Huyền đại lục.
Vu Nhai rống to:
- Tiểu Thúy, mang hắn đi tìm lão viện trưởng!
- Grao!
Tiểu Thúy xoay quanh không gian từ lâu, chỗ này cách Bắc Đẩu thành không xa, hơi thở của Vu Nhai vừa xuất hiện là nó cảm giác được ngay.
Tiểu Thúy hú dài, sà xuống bắt lấy mượn kiếm huynh bay hướng Bắc Đẩu lão viện trưởng. Lúc trước Vu Nhai cũng muốn dùng Tiểu Thúy nhưng hắn không rõ tình huống, nó bay trong không trung mục tiêu quá rõ ràng.
Bây giờ Tiểu Thúy vẫn dễ thấy nhưng Cổ Duệ chi dân xung quanh đã chết hết.
Khi khe nứt không gian khép lại thì Vu Nhai thở hắt ra:
- Phù.
Chỉ còn một mình Vu Nhai có vẻ cô đơn, nhưng rất nhanh hắn sẽ không đơn độc, Cổ Duệ chi dân xuất hiện như thế nào?
Vu Nhai nhỏ giọng nói:
- Công hội lữ giả, công hội cường đại không thể tưởng tượng? Bảo đảm chỉ cần mình vào công hội lữ giả là có thể trở thành thánh binh sư?
Vu Nhai cảm giác công hội lữ giả khá bí ẩn, hắn nghĩ đến công hội pháira các người đầu tư, tìm người trẻ tuổi trên khắp Thần Huyền đại lụcđáng giá đầu tư. Trong Thần Huyền đại lục đã có bao nhiêu người bị 'Đầutư'?
Nghĩ đến khả năng đầu tư từng đời nhân vật thiên tài là Vu Nhai đánh rùng mình.
Công hội lữ giả cường đại đến trình độ nào? Công hội lữ giả muốn làm cái gì?
Vu Nhai lắc đầu, bây giờ không phải lúc suy nghĩ những chuyện này. Như mượn kiếm huynh đã nói, đầu tiên Vu Nhai phải sống sót.
Vu Nhai đứng trong không gian như thế giới khác, làm bạn hắn chỉ có nămcái xác không đầy đủ. Vu Nhai có loại cảm thán, cô đơn, khó chịu, khátvọng, kiên quyết chờ đợi, chờ kẻ địch xuất hiện. Lúc này Vu Nhai như vua sói, giết kẻ thù rồi lại chờ thêm kẻ địch mạnh hơn.
Sau đó kẻ địch xuất hiện.
Không gian trước mặt Vu Nhai gợn sóng hình tròn, sóng từ từ tản ra nhưvòng xoáy trên mặt nước. Vòng xoáy không có màu sắc, hoàn toàn trongsuốt. Có người từ đầu bên kia vòng xoáy đi đến, tóc dài màu đen nhưnhuộm mực nước, ánh sáng chiếu vào cũng không làm màu đen thay đổi.
Nam nhân rất đẹp trai, lạnh lùng, bên trong cực kỳ kiêu ngạo, nhìn biểutình của gã là biết. Nam nhân kéo một cây đao dài đi hướng Vu Nhai, gầnđến mức duỗi tay là có thể thò ra khỏi gợn sóng.
Nhưng ánh mắt Vu Nhai chỉ lướt qua người nam nhân, hắn nhìn người sau lưng gã.
Hai đoàn thể, một là Dạ Tình, Dạ a di, mười mấy đứa trẻ. Vẻ mặt bọn họtức giận, kinh khủng. Đặc biệt là Dạ Tình, người nàng có vết thương, rõràng là vừa đánh nhau và đã thua.
Đối diện bọn họ là một nhóm người toàn màu đen, giữa sắc đen chỉ có hai màu phụ trợ là đỏ máu, màu vàng, rất bí ẩn.
Mười mấy nữ nhân, hai mươi mấy nam nhân, tất cả đều còn trẻ, tóc đenmun. Mặt bọn họ không biểu tình, cưỡi trên chiến mã đen. Vu Nhai khôngnhận ra là loại ngựa gì, ma thú mấy giai.
Vu Nhai chỉ nhìn lướt qua đám người áo đen, khiến hắn chú ý nhất làngười đứng ngay chính giữa nhóm bí ẩn này. Một lão nhân đứng trên xengựa màu đen vàng xa hoa. Lão đứng bên ngoài xe ngựa, tuy bộ dạng giànua nhưng tóc vẫn đen thui. Lão nhân toát ra uy nghiêm, bá đạo, hơi tốităm.
Lúc này trên mặt lão nhân miễn cưỡng tỏ ra khiêm tôn hướng về thiếu nữ đứng đối diện lão.
Thiếu nữ đứng đối diện lão nhân là Tiểu Mỹ. Mặt Tiểu Mỹ đỏ bừng đang hết sức tranh cãi với lão nhân, có lẽ là về vấn đề thân thế của nàng. Lãonhân chỉ mỉm cười lắc đầu.