Các thánh binh sư Bắc Đẩuhành tỉnh liếc nhau, lập tức lao vào đối phương. Cuộc chiến thuộc vềthánh binh sư Bắc Đẩu hành tỉnh chỉ mới bắt đầu. Bên trên hành động,binh sĩ phía dưới bắt đầu đối kháng, nhưng sĩ khí không hùng hổ như mớirồi. Ngọc Vấn Hiền nhanh chóng chỉ huy, sĩ khí của gã không yếu đi chútnào, chiến ý càng mạnh mẽ hơn.
Cùng lúc đó, người Tiên Vực hành tỉnh vẫn im lặng, không định đi ra hay gây rối.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Các loại tuyệt kỹ liên tục va chạm trên bầu trời. Cao thủ thánh giai phe Bắc Đẩu hành tỉnh gồm có Thủy Tinh, Vu Nhai bán thánh, tổng cộng lại là tám người, cộng mấy đỉnh thiên binh sư. Phe đối phương chỉ có nămngười, nhưng thực lực tổng thể thì phe Vu Nhai không bằng. Ví dụ như Bắc Đẩu lão viện trưởng, tuy là thánh binh sư ngũ đoạn nhưng vì lớn tuổi,đối thủ là Cổ Duệ chi dân có thần lực bản mệnh nên lão chỉ chặn được một người.
Vu Nhai có kinh nghiệm chiến đấu siêu phong phú, sát khí vượt qua cảnhgiới mới vào thánh binh sư, đao đạo thành thánh, lượng huyền khí nhiềumà còn siêu tinh thuần. Vu Nhai tối đa chỉ chặn được một Cổ Duệ chi dân, thực lực cỡ thánh giai tam đoạn, tuy thiên phú không bằng Hắc Đạt Tư,thần lực bản mệnh không tinh thuần, cường đại bằng gã nhưng càng vữngchắc hơn Hắc Đạt Tư.
Hắc Đạt Tư cần có hắc chú chúc phúc của lão nhân đại quản sự Hắc Nguyệtthần tộc mới ngang tài ngang sức được. Dù vậy nhưng Vu Nhai làm vô sốngười giật mình, đỉnh thiên binh sư mà chặn được thánh giai tam đoạn,quá điên cuồng.
Cũng nhờ Vu Nhai cầm thần binh Thí Thần Ma Nhẫn, nếu là thánh binh bình thường thì khó ngăn được thánh giai tam đoạn.
Còn lại là đánh giằng co, Thủy Tinh công kích vòng ngoài, những người khác cận chiến.
Không biết điên cuồng đánh nhau bao lâu, hai bên chưa có ai chết, nhiềungười bị thương. Đặc biệt đỉnh thiên binh sư đã có người rút khỏi khỏichiến trường. Lúc này không khí bốn phía trở nên kỳ lạ, không phải chiến trường thánh giai bên trên mà đến từ chiến trường bình thường bên dưới. Các tọa kỵ phát hiện tiếng gầm trầm thấp, bao gồm thanh kỳ tuấn mã thú.
- U u u u . . .
Có ma thú quỳ rạp xuống, tình hình kỳ dị.
Một Cổ Duệ chi dân chợt cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha! Lam công tử đến, rốt cuộc Lam công tử đã chết! Các ngươi chết chắc!
Mấy người bỗng tung mấy tuyệt kỹ cường đại rồi nhanh chóng rút lui,không đấu dằng dai với nhóm Vu Nhai nữa. Có vẻ bọn họ muốn nghênh đónLam công tử.
Mới đầu nhóm Vu Nhai không chú ý ma thú bên dưới.
Chợt binh linh trong người Vu Nhai nhắc nhở:
- Chủ nhân mau nhìn bên dưới!
Vu Nhai vội nhìn xuống, hỏi:
- Có chuyện gì? Lam công tử là cái gì? Uy nhiếp lúc trước của Hắc Ma Cự Thiên Hống cũng không khiến đám ma thú này như vậy.
Trong lòng Vu Nhai có cảm giác xao động, có thứ gì quen thuộc đang đến.
Tiếng rống rõ to vang vọng từ bốn phương tám hướng.
- Grao!
Lịch bịch bịch!
Nững tọa kỵ quá yếu trong chiến trường té ngã, miệng mũi chảy máu màchết. Áp lực khủng bố đè xuống, thanh kỳ tuấn mã thú run rẩy.
- Chủ nhân, không phải Lam công tử gì, là tọa kỵ của hắn. Trên đời chỉ có một loại sinh vật khiến các ma thú sợ hãi như thế.
Vu Nhai trầm giọng nói:
- Cự long.
Cuối cùng Vu Nhai đã hiểu tại sao thấy quen thuộc.
Lãnh Thu Dương bị thương nhẹ, cái này là nhờ gã làm thành chủ nhiều nămcó nhiều dịp hốt tiền, gã không tiếc tiền tăng mạnh trang bị. Nếu khôngthì dù Lãnh Thu Dương không chết cũng phải sang góc ngồi.
Lãnh Thu Dương nghe Vu Nhai lẩm bẩm, không quá chắc chắn hỏi:
- Vu Nhai, ngươi mới nói gì?
- Là cự long, cự long trong truyền thuyết. ếu đoán đúng thì chắc là cự long băng hệ. Nó đã đến.
- Grao!
Vu Nhai dứt lời, chợt vang tiếng gầm rống, khí lạnh khủng khiếp từ trêntrời giáng xuống. Nhiệt độ không kí giảm xuống mười mấy độ. Tất nhiên Vu Nhai biết cự long băng hệ, vì lúc trước hắn liên tục giải mở gút mắctoái hồn rồng, không có con rồng nào là Vu Nhai không quen mặt. Nhưng ảo ảnh là ảo ảnh, hiện thực là hiện thực. Cự long băng hệ thật sự đến, rắc rối to.
Vu Nhai liếc hướng Hắc Ma Cự Thiên Hống, hàng này không có gì thay đổi, vẫn còn bị phong lại.
Cự long băng hệ đã đến, nó kiêu ngạo trừng Vu Nhai.
Cự long băng hệ giành nói trước Lam Thương Tử:
- Có chút kiến thức, chưa thấy ta đã phán đoán ra từ hơi thở của ta. A? Không đúng, trên người của ngươi có hơi thở . . .
Cự long băng hệ mới nói một nửa thì tròng mắt to co rút lại, Gia Lý Đốncảm giác hơi thở trên người Vu Nhai rất lạ, có hơi thở rồng. Bản năng và truyền thừa đặc biệt của cự long làm Gia Lý Đốn thầm thắc mắc.
Cự long băng hệ rống to:
- Nhân loại! Ngươi . . . Ngươi đã ăn trứng rồng?
Vu Nhai chớp mắt, giả bộ ngây thơ:
- A? Trứng rồng? Chẳng lẽ là quả trưng to cỡ này?
Vu Nhai thầm thán, không ngờ đúng như Cổ Đế Long Linh đã nói, ăn trứngrồng sẽ bị cự long cảm ứng ra. Lúc trước Tiểu Hắc núp rất kín, tạm thờikhông bị phát hiện. Bây giờ Vu Nhai không có đường lui, đành phát huykhả năng diễn kịch siêu tài câu giờ, phải kéo dài thời gian đến lúc HắcMa Cự Thiên Hống hoạt động lại.
- Quả nhiên ngươi có trứng rồng, còn là của cự long băng hệ ta. Giao ra ngay, nếu không ngươi sẽ chết!
Dĩ nhiên Vu Nhai sẽ không giao trứng rồng ra, bộ dạng lưu manh nói:
- Đừng xúc động như vậy, có gì từ từ nói. Chẳng lẽ ngươi không muốn biết ta lấy từ đâu ra sao?
Vu Nhai thậm chí cất trứng rồng đi.
- Nói!
- Ngươi dữ quá, để ta nói. Ài, nhắc đến là đau. Lúc trước ta bị truy sát trong Thiên Long sơn mạch chết đi sống lại, báo hại ta chỉ có thể chuixuống lòng đất. Ta đói bụng mấy ngày rồi phát hiện vài trứng rồng.
- Ài, lúc ấy nếu không có mấy trứng rồng này thì ta sớm về chầu trời.
Vu Nhai thở dài thườn thượt, ngước mặt góc bốn mươi lăm độ, vừa thuầnkhiết vừa tang thương nhìn cự long băng hệ lơ lửng trên cao.
Vu Nhai tiếp tục bảo:
- Nói đến thì trứng rồng là ânh nhân cứu mạng của ta, long tộc cũng làân nhân cứu mạng. Vào lúc ta đói khát nhất trứng rồng thơm ngon đã cứumạng ta, cự long có ơn tái sinh với ta!
Cự long băng hệ trợn to mắt nói:
- Mấy trứng? Ngươi không chỉ ăn một trứng?
Biểu tình Vu Nhai vừa vô tội vừa mong chờ:
- Đúng vậy! Không chỉ một trứng, nên ta vô cùng cảm kích cự long. Hay là vậy đi, chúng ta đừng đánh, kết bằng hữu được không? Còn lại mấy trứngrồng đây, nếu ngươi muốn ăn thì ta chia cho một nửa.
- Ngươi chết đi!
Cự long băng hệ không muốn nghe Vu Nhai nói nhảm nữa, chỉ muốn đập vụn hắn ra bã.
Những người khác phản ứng lại, định đến giúp đỡ nhưng uy nhiếp của cựlong quá khủng khiếp, không chỉ đối với ma thú, nhân loại cũng bị ảnhhưởng. Mọi người khâm phục nhìn Vu Nhai vào lúc này còn ung dung nhưthế.
Ngay cả Bắc Đẩu lão viện trưởng cũng phục Vu Nhai, có lẽ thần binh sư tương lai không phải là giấc mơ.