- Võ Qua, Nghiêm Sương, hãy bước ra khỏi hàng!
Lúc này chỉ còn Xích Sắc quân đoàn theo Vu Nhai trở về Dao Quang thành,nhân số tăng lên hai ngàn người. Lúc trước vì chiến tranh nên tạm thờichiêu mộ nhiều, không hạn chế gì.
Thành viên mới chỉ được xếp vào cơ sở Xích Sắc quân đoàn, người mạnh nhất mới được vào ba Xích Sắc kỵ sĩ đoàn.
Võ Qua, Nghiêm Sương đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Hiện giờ còn trong chiến tranh, nghe lệnh trước rồi tính sau.
Võ Qua, Nghiêm Sương leo xuống tọa kỵ, đi đến trước mặt Vu Nhai khôngcòn ngồi trên Hắc Ma Cự Thiên Hống. Võ Qua khâm phục Vu Nhai liên miênnhư nước sông cuồn cuộn, đặc biệt hắn còn làm mai thê tử tuyệt vời chogã. Nghiêm Sương thì tâm tình phức tạp.
Nghiêm Sương liếc hướng Dạ Tình, ta thích nữ nhân thật sao?
Đến hôm nay Nghiêm Sương vẫn rất rối rắm vấn đề này, thầm nghĩ:
- Dê xồm như Vu Nhai cho rằng ta không có chút nữ sắc, không có điểm nào khiến hắn muốn sàm sỡ. Chẳng lẽ ta đầu thai lộn chỗ, ta vốn nên là thân nam nhân?
- Nhưng ta tu luyện thứ của Ngọc Nữ tộc, các mặt trở nên nữ nhân hơn nhiều.
Nếu Nghiêm Lôi biết suy nghĩ của nữ nhi, còn là bị một câu của Vu Nhaiảnh hưởng nỗi lòng, gã sẽ chạy tới liều mạng với hắn. Dù ngươi khôngthích nữ nhi của ta cũng không thể tạo nghiệt như vậy!
- Mặc vào đi!
Vu Nhai không biết tâm tình phức tạp của Nghiêm Sương, hắn lấy hai bộThí Thần binh giáp một nam một nữ ra khỏi không gian giới chỉ, ném choVõ Qua, Nghiêm Sương. Người đừng đằng trước đều cảm giác khí thế khiếpngười từ hai bộ giáp đen.
Võ Qua là võ si cảm nhận được vũ khí cường đại ngay, mạnh hơn sáo trang Đế Long tộc trên người gã nhiều.
Võ Qua lập tức mặc Thí Thần binh giáp vào, khí thế của gã thay đổi, trởnên sắc bén, điên cuồng. Võ Qua như sát thần bước ra từ địa ngục, khiếnVu Nhai nghẹn thở. Xích Sắc quân đoàn đứng đằng trước bản năng thụt lùivài bước, hoảng sợ. Bọn họ mới ra khỏi chiến trường vậy mà bị một bộ vũkhí hù lùi bước?
Nghiêm Sương cũng cảm giác được lực lượng trong Thí Thần binh giáp, nhanh chóng mặc vào, một nữ sát thần xuất hiện.
Vu Nhai thầm than:
- Nhiều năm qua ý chí Thí Thần quân vẫn không thay đổi.
Vu Nhai khâm phục, tôn kính Vu Thuấn, lại nghĩ đến hắn cũng có một độiquân như vậy thì máu nóng sục sôi. Các hình nhả sóng vai chiến đấu cùngVu Thuấn, Thí Thần quân khi Vu Nhai biến thân làm Thí Thần binh linh lại hiện ra.
Vu Nhai hưng phấn nói:
- Thử xuất chiêu xem?
Võ Qua, Nghiêm Sương đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Võ Qua, Nghiêm Sương múa tuyệt kỹ của mình. Hình ảnh khiến người khó tin xuất hiện. Động tác của Võ Qua, Nghiêm Sương trở nên rất chậm, haingười cũng nhận ra, há mồm hét to dốc sức múa bộ tuyệt kỹ riêng. Lần này suôn sẻ hơn, cực kỳ bá đạo.
Vậy mới đúng, Võ Qua, Nghiêm Sương là người mạnh nhất trừ Vu Nhai ra trong Xích Sắc quân đoàn, sao có thể chậm chạp được?
Trong khi đám người thở pahò, ánh mắt hâm mộ nhìn hai vũ khí, nghĩ cóphải chút nã Vu Nhai đại nhân cũng thưởng cho mình bộ chiến giáp cườngđại như vậy không thì bỗng có người phát hiện Võ Qua, Nghiêm Sương lạlùng.
- Không đúng, sắc mặt của Võ Qua, Nghiêm Sương . . .
Mặt Võ Qua, Nghiêm Sương trắng bệch như tiêu hao quá độ.
Mặc bộ chiến giáp, múa một tuyệt kỹ đã tiêu hao lớn như thế, đây là chiến giáp khủng bố gì vậy?
Vu Nhai khá bất ngờ trước biểu hiện của Nghiêm Sương, Võ Qua. Vu Nhaibiết Thí Thần binh giáp rất mạnh nhưng không ngờ cường đại như thế, lúctrước hắn chưa thử qua. Lần này Vu Nhai lấy Thí Thần binh giáp ra vìchợt nảy ý, không ngờ Võ Qua, Nghiêm Sương mạnh nhất diễn luyện tuyệt kỹ trọn vẹn lại khó khăn như thế. May mắn lúc đấu với Lam Thương Tử khôngtùy tiện lấy ra, nếu không tự mình rối loạn trưcó.
- Ta định thành lập quân đoàn thứ hai có tên là Thí Thần.
Xì xào!
Lời Vu Nhai nói như bom nổ. Xích Sắc quân đoàn chỉ vừa thành hình, không ngờ Vu Nhai rất nhanh muốn thành lập quân đoàn thứ hai, còn lấy tên làThí Thần, mọi người hiểu ngay nó có ý gì.
Giọng Vu Nhai lấn át ồn ào, lạnh lùng nói:
- Nhưng trước mắt không hiện thực, bởi vì các ngươi quá yếu.
Nhiều người mới tham gia, chưa quen Vu Nhai thì rất bất mãn trợn trắngmắt. Tuy đám người không quen Vu Nhai nhưng biết hắn rất lợi hại, bọn họ thấy rõ hắn chiến đấu như thế nào. Đám người trừ trừng mắt ra còn cókhông phục.
Tuy Xích Sắc quân đoàn chiêu thành viên không giới hạn nhưng có tiêuchuẩn nhất định. Bắc Đẩu là hành tỉnh nhỏ, nhưng đó là so sánh tươngđối, số người trong Bắc Đẩu hành tỉnh cực kỳ nhiều. Hai ngàn người nàyxem như thiên tài nhỏ của Bắc Đẩu hành tỉnh.
- Các ngươi ra sức chiến đấu vốn nên được ban thưởng, ta định thưởng bộThí Thần binh giáp này, thậm chí đổi tên Xích Sắc quân đoàn là Thí Thầnquân. Nhưng các ngươi quá yếu, các ngươi không sử dụng nó được.
Có kẻ không kiềm được hét lên:
- Đại nhân, ta không phục!
Vu Nhai biết chắc có người không phục, hắn đã chuẩn bị sẵn ném Thí Thần binh giáp cho người lên tiếng.
- A? Vậy ngươi mặc đi.
Người đó mặc Thí Thần binh giáp vào, nhiệt huyết vừa ra khỏi chiếntrường sôi sục sau đó . . . Không còn sôi trào máu nóng, gã thậm chíkhông xuất chiêu được. Vài giây sau răng gã va lập cập, không nói đượccâu nào. Lại qua vài giây, gã ngất xỉu, miệng sùi bọt mép.
Vu Nhai nói:
- Ài, xem ra vẫn phải giữ lại cái tên Xích Sắc quân đoàn.
Mọi người mặt trắng bệch nhìn. Đây là quỷ giáp gì? Khủng bố quá.
Vu Nhai mở miệng nói:
- Bây giờ các ngươi còn dám nói các ngươi không yếu sao?
Không ai lên tiếng, gục đầu xuống. Nhưng vẫn có kẻ mắt chớp lóe.
- Nếu không phục thì các ngươi cứ cởi Thí Thần binh giáp của hắn xuốngmặc thử, đừng ngại gì ta. Ta hy vọng các ngươi không phục, ta càng cổ vũ các ngươi không phục, chỉ có không phục mới càng biến mạnh hơn. Bây giờ ai không phục thì hãy mặc chiến giáp đi!
- Để ta!
Quả nhiên có kẻ không phục, một nam nhân cao to lao ra cởi chiến giápcủa Xích Sắc quân đoàn sĩ xuống, gã mặc vào. Nam nhân này giống nhưtriền bối đi trước, cũng xỉu. Có mấy người khác không phục mặc Thí Thầnbinh giáp vào thử, kết quả giống nhau, chỉ khác biệt là thời gian dàihoặc ngắn.
Dần dà không ai dám thử nữa, nhưng vẫn có một số không phục nhìn Vu Nhai chằm chằm.
Vu Nhai biết bọn họ không phục cái gì, mặt không biểu tình đi đến ngườimới xỉu gần đây, cởi Thí Thần binh giáp xuống nhanh chóng mặt vào. Quảnhiên bên trong ẩn chứa sát khí khủng bố, nhưng không là gì với Vu Nhai, cảm giác khá quen thuộc làm hắn hưng phấn. Vu Nhai không chút hoa mỹđánh ra một đấm.
Bốp!
Bởi vì Vu Nhai cách không đánh ra, không nhắm vào vị trí nên nên chỉ cótiếng vang khẽ. Vu Nhai ngẩng đầu nhìn lại, các Xích Sắc quân đoàn mặttrắng bệch, tọa kỵ ma thú thì gầm gừ.
Có người lên tiếng:
- Mau . . . Mau nhìn đằng sau . . .