Từ ngày hai người bị bạn cùng phòng cắt ngang, Sở Kiều cảm giác Lục Minh Hà giống như có một chút biến hoá, giống như trở nên càng đẹp mắt.
Đương nhiên Lục Minh Hà lúc trước cũng rất dễ nhìn, là kiểu không có góc cạnh, khiến người ta thoải mái khi nhìn thấy, tính công kích dường như chỉ biểu hiện ở trước mặt Sở Kiều. Nhưng bây giờ, Lục Minh Hà biến tất cả cầu mong mà không được thành hoóc môn không thể kiềm chế, mọi cử động đều giống như biểu hiện của hùng thú phát tình, ngẫu nhiên vuốt tóc ra sau cũng tựa như hùng sư biểu diễn lông bờm của chính mình.
Thời điểm Lục Minh Hà giúp Sở Kiều giữ chỗ, dường như có nhiều người hơn bị tính công kích của hắn ảnh hưởng, mỗi khi Sở Kiều đến phòng học, cậu phát hiện phần lớn các nữ sinh trong lớp đều ngồi xung quanh hai người họ.
Thậm chí có một ngày, trời trở mưa sau khi tan học, cả hai không mang dù, có đến bảy, tám cô gái xấu hổ ngỏ lời, có thể dẫn bọn họ đi một đoạn.
Thời tiết phương nam như nét mặt của một đứa bé, đặc biệt là vào mùa hè, có rất nhiều bão, bầu trời âm u, từ một ngày nắng lập tức biến thành tối tăm chạng vạng, mây đen phun trào ở chân trời, nhiệt độ nóng ẩm, bỗng có vài hạt mưa nhỏ rơi xuống, rồi ủ thành một trận mưa to tầm tã.
Lục Minh Hà lịch sự từ chối, sau đó cởi áo khoác jean đang mặc trên người ra, che trên đầu Sở Kiều, kéo cổ tay cậu, cất bước chạy vọt vào trong cơn mưa phùn.
Trời càng ngày càng tối, hoàn toàn không giống như giữa trưa, mưa dường như đổ xuống ngày càng lớn, thế nhưng Sở Kiều cái gì cũng không biết.
Tầm mắt của cậu bị áo khoác của Lục Minh Hà chặn lại, chỉ có thể nhìn thấy con đường dưới chân, với ánh nắng càng lúc càng mờ mịt. Đầu cậu đều bị mùi vị của Lục Minh Hà bao vây, nước hoa lạnh lẽo bị hơ đến ấm áp, đồng hoá cùng nhiệt độ cơ thể và không khí nóng ẩm.
Cậu chỉ có thể không biết phương hướng bị Lục Minh Hà kéo đi, vội vã bước tiếp một bước, lướt qua tất cả bạn học đang vội vàng, trở lại ký túc xá trước khi mưa ngày càng to tưới xuống.
Thời điểm bọn họ đến dưới lầu của ký túc xá, sấm rền vang, mưa như trút nước.
Hai người đến trong hành lang, Sở Kiều đang muốn gỡ áo khoác trên đầu xuống, tay lại bị Lục Minh Hà ngăn cản. Hắn chui vào dưới áo khoác, môi chạm môi, hai người khẽ hôn nhau trong hành lang tối lờ mờ.
Sở Kiều nếm được mùi vị của nước mưa, bên tai là tiếng tim đập cấp tốc cùng tiếng mưa rơi.
Sở Kiều móc chìa khoá mở cửa phòng, cậu suýt chút nữa bị Lục Minh Hà đẩy vào trong.
Bóng tối phát sinh cảm xúc mơ hồ, mà ánh sáng làm cho người ta rõ ràng cùng an tâm, Sở Kiều đầu tiên mò mẫm mở đèn trong phòng. Cho đến khi đèn được bật lên, Sở Kiều phát hiện Lục Minh Hà đang kinh ngạc đứng tại chỗ, ánh mắt chăm chú dừng ở trên người cậu.
Sở Kiều không rõ vì sao, cúi đầu quan sát bản thân.
Hôm nay cậu mặc áo sơ mi trắng, bởi vì dính mưa, màu da lộ ra ám muội dưới lớp vải. Trước ngực bị nước mưa làm ướt, đường viền lồng ngực như ẩn như hiện, đầu vú màu nâu nhạt hơi đứng thẳng.
Phản ứng đầu tiên của Sở Kiều là xoay lưng đi.
Sau đó, cậu cảm thấy ấm áp từ phía sau lưng, cả người được ôm lấy. Một tay Lục Minh Hà ôm eo cậu, một tay phủ lên ngực cậu, ngón trỏ tìm kiếm, chơi đùa đầu vú nhô ra. Nhẹ nhàng xoa xoa như thăm dò, cách lớp áo sơ mi ướt đẫm tựa như gãi không đúng chỗ ngứa, vui vẻ như có như không.
Sở Kiều chưa từng bị người khác chạm qua nơi đó, cậu xấu hổ nhắm mắt lại, ửng hồng đầy mặt, muốn tránh né ngón tay của Lục Minh Hà, nhưng chỉ có thể lui vào trong lồng ngực của hắn để trốn.
Lục Minh Hà giống như càng lúc càng hưng phấn, cúi đầu mút lấy cái cổ thon dài của Sở Kiều, nhẹ nhàng gặm cắn. Hai tay mở ra một chút vạt áo trước của cậu, tìm tới đầu vú, mạnh bạo vân vê rồi nhéo một cái.
“Ha… A…”
Sở Kiều lập tức cứng rắn, khoái cảm từ đầu vú mẫn cảm lan truyền, cậu không nhịn được phải ngẩng đầu lên để thở gấp, tiếng rên khẽ phát ra trong miệng, khó chịu vặn vẹo.
Lục Minh Hà tiến đến bên tai cậu: “Chỗ này của em rất mẫn cảm, em nhìn một chút xem.”
Sở Kiều không khống chế được mà cúi đầu nhìn, đầu vú của mình sưng đỏ dựng đứng trong tay của Lục Minh Hà, đặc biệt nổi bật giữa lồng ngực trắng nõn, cậu loạn xạ đưa tay ra, đèn tắt “phụt” một tiếng.
Ký túc xá lập tức trở nên mờ tối, tiếng mưa rơi sàn sạt, tiếng sấm rền rĩ tình cờ vang lên kèm theo nhiệt độ nóng ẩm, khiến cho bầu không khí trở nên đặc biệt ám muội mê loạn.
Sở Kiều phát hiện quần của mình bị cởi một nửa, lộ ra cái mông cùng dương vật đang ngẩng cao phía trước. Lục Minh Hà một bên đùa đầu vú nhô ra của cậu, một bên giúp cậu tự an ủi. Ngón tay mang theo vết chai mỏng tuốt xuống bao ngoài, lộ ra quy đầu, không chút lưu tình kích thích lỗ nhỏ trên đỉnh đầu.
Cậu chưa từng có cảm giác tự an ủi bản thân kích thích đến như thế, từng đợt bủn rủn nhỏ khiến cậu banh trụ bụng dưới, kẹp chặt cái mông như nín tiểu.
Lục Minh Hà bắt chước tần suất tính giao mà va chạm cái mông của cậu, biên độ nhỏ mà mãnh liệt, vải vóc thô ráp ma sát khiến mông cậu đỏ lên đến toả nhiệt.
Lục Minh Hà một bên đỉnh lộng một bên ghé vào lỗ tai của cậu nói: “Em mặc áo sơ mi trắng rất dễ nhìn.”
Sở Kiều nhớ tới những tin nhắn Lục Minh Hà từng gửi cho cậu, cao trào đến đột nhiên không kịp chuẩn bị, cậu cắn môi, đè nén tiếng rên rỉ trong cổ họng, bắn ra trong tay Lục Minh Hà.
Lục Minh Hà vuốt ve dương vật đã phát tiết của Sở Kiều, giúp cậu kéo dài khoái cảm. Cả người Sở Kiều xụi lơ trong lồng ngực của hắn.
“Trên tay anh đều là đồ vật của em,” Lục Minh Hà lật người cậu lại, để cậu dựa ở trên tường, “Giúp anh một chút.”
Sau khi cao trào, cả người Sở Kiều cảm thấy mông lung, áo sơ mi mở rộng, lộ ra đầu vú, quần cởi một nửa, dương vật đã phát tiết dính tinh dịch, cậu tựa ở trên tường, đứng thẳng cũng không đứng được, phải dựa vào Lục Minh Hà ôm eo của mình.
Lục Minh Hà cầm tay cậu đưa xuống phía dưới của hắn: “Ngoan, sờ sờ anh.”
Sở Kiều đã mất đi lý trí, mò mẫm muốn cởi quần lót của Lục Minh Hà. Lục Minh Hà vùi đầu mút đầu vú của cậu, liếm ra tiếng chậc chậc, dùng răng khẽ cắn, hai tay đưa xuống phía sau, xoa nắn mông cậu giống như nhào bột, dùng lực đến mức ngón tay đều lõm vào trong da thịt, toàn bộ tinh dịch lau lên mông.
Sở Kiều hoàn toàn không làm được gì, nửa ngày không cởi được, đầu vú và cái mông lại bị đùa bỡn, viền mắt nhanh chóng đỏ lên, mang theo tiếng khóc nức nở tiến đến bên tai của Lục Minh Hà, vạn phần tủi thân: “Anh… Anh đừng lộng, em cởi không được…”
Lục Minh Hà mạnh mẽ cắn vành tai của Sở Kiều, nghiến răng nghiến lợi: “Em đừng câu dẫn anh.”
Hai người hôn đến cùng một chỗ, ngã ở trên giường.
Lục Minh Hà cởi hoàn toàn quần của Sở Kiều ra, ném qua một bên, rồi tự cởi quần của chính mình.
Sở Kiều tháo mắt kính, dùng mu bàn tay che mắt, bên tai lắng nghe tiếng tháo thắt lưng của Lục Minh Hà, phía dưới lại có dấu hiệu ngẩng đầu. Cậu cũng không dám mở mắt ra nhìn một chút, chỉ mở to miệng, như cá mất nước, thở dốc liên tục.
Cậu cảm giác hai chân của mình được tách rộng ra, đỉnh đầu trụ thể ướt át nóng rực xâm nhập giữa khe mông của mình, khó nhịn ma sát, một lần sát qua tiểu huyệt đóng chặt, dịch tuyến tiền liệt sền sệt dính đến nỗi đâu đâu cũng có.
Toàn bộ của Lục Minh Hà phủ lên người cậu, quấn lấy bờ môi và đầu lưỡi của Sở Kiều, hôn môi dính nị, lồng ngực trần trụi của hai người dán sát vào nhau, mồ hôi đổ ra.
“A…”
Sở Kiều cảm giác vị trí khó diễn tả bằng lời kia của mình bị một ngón tay cắm vào, cảm giác xấu hổ lấn át đau đớn, thời điểm bị triền hôn đến xuất thần, phía dưới lại nghênh đón ngón tay thứ hai, thứ ba.
Ngón tay của Lục Minh Hà khi vẽ rất đẹp đẽ, vô cùng linh hoạt, đào khoét lục lọi trong tiểu huyệt ấm áp căng mịn, sát qua tuyến thể mẫn cảm. Sở Kiều cương cứng, dương vật thẳng tắp đâm vào trên cơ bụng cường tráng của Lục Minh Hà.
Tiểu huyệt của Sở Kiều rõ ràng đã thích ứng với vật cứng, dần dần ướt át, mở ra đóng lại.
Lục Minh Hà không nhịn được, cắn xương quai xanh của Sở Kiều, chậm rãi đưa dương vật của chính mình vào trong tiểu huyệt chật hẹp ẩm nóng kia.
Sở Kiều đưa tay đẩy Lục Minh Hà, ngược lại bị ngậm lấy đầu ngón tay, đầu ngón tay được đầu lưỡi cuốn lấy, mô phỏng theo tiết tấu khẩu giao mà mút từ trên xuống dưới, làn da khá mềm của ngón tay bị liếm láp nhiều lần, cậu cảm thấy bản thân bị cạy ra, bị xâm nhập từng điểm từng điểm, nói năng lộn xộn xin tha: “Không muốn… Ra ngoài… Rất trướng…”
Lục Minh Hà đem chính mình hoàn toàn đi vào, hậu huyệt không ngừng co rút, tựa như khước từ, vừa giống như giữ lại, kẹp chặt lấy hắn.
Hắn thử trừu động hai lần, tiếng rên rỉ của Sở Kiều đè nén ở trong miệng như cũ, ẩn nhẫn không biểu đạt, cậu thậm chí mang theo thói quen không giỏi bộc lộ của chính mình lên tới trên giường.
Lục Minh Hà cố ý muốn phá vỡ cái kén của cậu, tiến đến bên tai cậu nói: “Anh muốn động, em có thể cắn anh.”
Nói rồi đưa tay vòng qua dưới nách của Sở Kiều, giữ chặt bờ vai của cậu, phòng ngừa cậu nhích lên trên, rồi thẳng lưng, chầm chậm đưa đẩy, từ chậm đến nhanh, mỗi một lần đều chuẩn xác sát qua tuyến thể.
Sở Kiều vừa bị khoái cảm và đau đớn mài đến sắp phát điên, sau khi cương cứng lần thứ hai, khoái cảm càng thêm lâu dài dầy đặc, cậu đưa tay muốn xoa xoa dương vật, nhưng tính khí cương lên bị kẹp giữa bụng dưới của hai người mà ma sát.
Khoái cảm của cậu không có chỗ phát tiết, chỉ có thể cắn một ngụm trên vai của Lục Minh Hà, hung hăng khảm vào trong thịt.
Lục Minh Hà mạnh mẽ cắm vài cái, đột nhiên rút ra, lật người Sở Kiều lại, cái mông vểnh cao lên, lộ ra tiểu huyệt bị mài đến sưng đỏ.
Lục Minh Hà lại đem chính mình đi vào, một tay nắm lấy cánh tay trái của Sở Kiều, hạ thân mãnh liệt đưa đẩy, mỗi một lần cũng không đến gốc rễ, đánh ra âm thanh ba ba vang vọng trong phòng, đặc biệt tình sắc.
Sở Kiều cảm thấy mình bị đâm đến không thở nổi, cách cao trào chỉ thiếu một chút, tay phải xoa xoa tính khí của bản thân, bàn tay của Lục Minh Hà cũng cùng vuốt ve, mười ngón tay của hai người quấn quýt lấy nhau.
Tiến công nơi hạ thân ngày càng mãnh liệt, ngón chân của Sở Kiều gắt gao dùng lực co lên, cả người phát nhiệt, dương vật được hai bàn tay dây dưa xoa vuốt, mã nhãn trương đóng, nóng lên một trận, hàm răng cắn môi đến sắp chảy máu.
Rốt cuộc, dưới một đòn nặng nề của Lục Minh Hà, cậu đạt cao trào lần thứ hai, tinh dịch bắn trên drap giường, bụng dưới của Sở Kiều co giật từng trận, tràng đạo liên tục co rút.
Lục Minh Hà cũng bị kẹp bắn, bắn toàn bộ vào trong cơ thể của Sở Kiều.
Sở Kiều mệt đến không chịu nổi, một đầu ngón tay cũng không động đậy được, nằm nhoài trên giường. Lục Minh Hà nằm sấp lên người cậu, đặt cậu ở dưới thân, trên người đều là mồ hôi nóng ẩm.
Hai người tự nhiên đón lấy một cái hôn, môi lưỡi quấn quýt.
Lục Minh Hà từ sư tử bộc phát tình triều đã biến thành mèo lớn dính người, hạ thân cọ lung tung, tinh dịch từ hậu huyệt của Sở Kiều chảy ra, dính khắp nơi, hắn liếm môi, má, lỗ tai của Sở Kiều, làm thế nào cũng thấy không đủ.
“Thích hay không? Hửm? Có thích anh hay không?”