Triều Thiên Khuyết

Chương 1: 1: Ngăn Tủ Này Có Chui Ra Hay Không




Nếu biết hôm nay đi ăn chực lại gặp phải hậu quả nghiêm trọng như vậy, Triệu Trường Niệm nhất định đã không đến.

"Qua bên kia lục soát!"

"Vâng!"

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lộn xộn cùng tiếng thị vệ gầm thét càng ngày càng gần.



Trường Niệm ngừng thở, núp ở nơi trong cùng của ngăn tủ, một cử động cũng không dám.



"Bên này không có."

"Nội điện tìm chưa?"

"Đại nhân, nội điện không phải chỗ có thể tuỳ tiện vào a."

Trưởng thị vệ gấp gáp: "Tìm không thấy thích khách, đầu của ta và ngươi đều phải rơi xuống đất!"

Thị vệ do dự một lát, nói: "Phụ quốc công ở đằng kia, hắn có thể ra vào Bát Bảo điện, không bằng mời hắn tới?"

Nghe xong lời này, Trường Niệm hai mắt đen thui.



Nếu như bị người khác bắt được nàng ở chỗ này, lừa gạt hai câu, có thể còn có đường thoát, nhưng nếu là bị phụ quốc công Diệp Tương Bạch bắt được, chính là thật khó lòng giãi bày.



Nàng thật là oan uổng a! Hôm nay đại thọ Thái hậu, nàng ở trong cung vốn là hoàng tự không được người khác để ý tới, chỉ nghĩ hôm nay đi thì lời được một bữa ăn ngon, ai ngờ xuất cung lại gặp ngay hiện trường án mạng?

Thích khách hình dạng thế nào, nàng căn bản không thấy rõ.



Đợi nàng kịp phản ứng lại, tại nơi nàng đứng xuất hiện thi thể sử giám ngục thủng một lỗ trên ngực, đối mặt với nàng là hai đôi mắt mở to trừng trừng.



Chết không nhắm mắt.



Làm nàng trông không khác gì hung thủ.



Lúc thị vệ đuổi tới, Trường Niệm không chút suy nghĩ liền hướng Bát Bảo điện nhảy vào, nơi này thị vệ không vào được, vốn tưởng rằng có thể trốn qua một kiếp, ai biết lại chính là vào xông vào Quỷ Môn Quan!



Nếu không, bây giờ lại nhảy cửa sổ trốn tiếp?

Nghĩ vậy, Trường Niệm đưa tay muốn đẩy cửa tủ.



Nhưng mà, cửa vừa đẩy ra một khẽ nhỏ, bên ngoài liền vang lên một âm thanh quen thuộc: "Chuyện gì?"

Trưởng thị vệ cúi người đứng sau lưng Diệp Tương Bạch, khó xử nói: "Những chỗ khác đều tìm qua rồi, chỉ có nội điện bên này, chúng thần không vào được.



Bên ngoài yến tiệc còn đang náo nhiệt, ti chức cũng không dám quấy nhiễu thánh giá, chỉ có thể thỉnh cầu ngài..."

Vừa nói vừa chỉ vào bên trong đại sảnh.



Trường Niệm từ khe hở trong cửa tủ nhìn ra ngoài, liền thấy Diệp Tương Bạch mặc một thân lễ phục xanh thẳm bằng sa tanh, tay áo hơi gấp lại.



Giữa lông mày hiện lên chút men say chếnh choáng: "Tặc nhân nào lớn mật như thế, Bát Bảo Điện cũng dám xông vào?"

Dứt lời, vén vạt áo lên đi vào.



Tim đập như trống, Trường Niệm sợ đến suýt nữa thét lên, vội vàng nén lại, cuống quít đem cửa tủ khép lại.



Nàng đưa tay lên che miệng, các đốt ngón tay siết đến trắng bệch.



Xong rồi, mười mấy năm an nhàn của nàng sắp kết thúc rồi!

Diệp Tương Bạch là một trong bát đại nguyên lão trọng thần trong triều, phụ quốc công, quyền cao chức trọng tất nhiên không cần phải nói.



Điều kinh khủng hơn là người này cực kỳ khó ở, hắn lấy cái bản mặt này trèo lên hoàng vị còn khó.



Bị hắn trông thấy ở chỗ này, nhất định là lập tức áp giải nàng thẳng hướng Ti Tông Phủ.



Nếu là những hoàng tử khác thì không sao, để mẫu phi đi đến trước mặt phụ hoàng một khóc hai nháo một hồi thì cùng lắm chỉ ở Ti Tông Phủ vài canh giờ liền hồi cung.





Nhưng kẻ như nàng, mẫu phi mất sớm phụ hoàng không thương, đi vào đó là sống hay chết đều không nắm chắc được.



Bên ngoài cửa tủ truyền đến tiếng bước chân, giày mây giẫm trên thảm gấm vang lên nặng nề.



Trường Niệm không có tiền đồ nhắm mắt lại, nhưng âm thanh lọt vào trong tai lại càng thêm rõ ràng ——

Diệp Tương Bạch vén bức màn vách ngăn bên ngoài.



Hắn mở ra hai tủ thấp bên hông rồi đóng trở lại.



Lại lục tìm vị trí bên cạnh bàn đọc sách.



Sau đó...!

Đứng dậy, thẳng tắp một đường đi đến ngăn tủ nàng đang trốn!

"Keng."

Vòng đồng trên cửa tủ bên bị người nhẹ nhàng gõ một cái, âm thanh này ở trong tủ lại vang lên như sấm.



Trường Niệm cả kinh, toàn thân co lại, trong tiềm thức muốn che miệng, nhưng trong lòng lại sợ đến mức không dám thở, trực tiếp đánh một tiếng vang dội ——

"Híc!"

Người bên ngoài dừng một chút, dường như có chút nghi ngờ, lại nắm vòng đồng gõ một chút.



"Híc!"

Trường Niệm ngồi xổm ở trong ngăn tủ tự bóp lấy cổ mình, quả thực hận không thể bóp chết bản thân, nhưng mà mặc kệ nàng bóp như thế nào, đều không thể ngừng cơn nấc cụt.



Tiếng nấc khí thế mạnh mẽ mà rõ ràng, lại tràn đầy tiết tấu, cẩn thận nghe còn thấy phối hợp rất nhịp nhàng với tiếng cổ nhạc truyền đến từ Đại Khánh cung ở phía xa.





Thọ quả đầy bàn, híc, sinh thụy ai.



Thọ hoa mới cắm, híc, hái đài sen.



Bên ngoài yên tĩnh một lát, có người hình như cười nhẹ một tiếng.



Trường Niệm bi phẫn muốn chết a! Chết sớm, chết muộn, kiểu gì cũng chết, nhưng vì cái gì trước khi chết còn biến nàng thành trò cười như thế?

Thà chết vinh còn hơn sống nhục a!

Hoả bốc lên tới đầu, Trường Niệm duỗi chân đá lên cửa tủ, lấy tư thái cá chết không sợ lưới rách mà đối đầu.



Lại không ngờ, một cước này đạp lên, cửa lại không mở.



"Quốc công?"

Ngoài điện truyền đến tiếng trưởng thị vệ lo lắng hỏi.




Diệp Tương Bạch đưa tay chống lấy cửa tủ, bình tĩnh lên tiếng: "Ta ở đây."

"Trong điện có gì bất thường không?"

Cảm nhận cửa tủ xao động không yên, Diệp Tương Bạch mặt không đỏ tim không đập trả lời: "Không có, trong điện tìm toàn bộ cũng không thấy bóng người, có lẽ là trốn nơi khác."

Cái gì?

Triệu Trường Niệm ngây người, chân còn dừng lại ở trên không, cả người nhất thời ngây ngốc.



"Cái này...!Làm phiền quốc công rồi, ti chức lại dẫn người tìm sai chỗ."

Trưởng thị vệ không chút nghi ngờ, không nói hai lời, ở bên ngoài thi lễ rời đi.



Một trận âm thanh áo giáp va chạm vang lên, dường như mang theo toàn bộ người hướng nơi khác đi.




Bát Bảo Điện yên tĩnh trở lại, một chút âm thanh cũng không có.



Tình huống này là như thế nào? Diệp Tương Bạch biết trong ngăn tủ có người, lại không vạch trần? Trường Niệm nghĩ mãi mà không rõ, nhéo đùi một phát, lại cắn vào đầu lưỡi của mình, xác định không phải đang nằm mơ, đưa tay muốn đẩy cửa tủ.





"Hôm nay đại thọ Thái hậu, vụ án của sử giám ngục ba ngày sau sẽ lại bẩm lên."

Bên ngoài ngăn tủ đột nhiên vang lên tiếng Diệp Tương Bạch, nghiêm túc lại trầm thấp, "Đến lúc đó, mong rằng Thất điện hạ có thể tự thú."

A, nguyên nhân là bởi vì hôm nay đại thọ Thái hậu mới không truy xét.



Trường Niệm gật đầu hiểu ý.



Hả? Chờ đã?

Nàng đi tự thú?!.



Tìm truyện hay tại == TR UМtruyen.



V И ==

Hai mắt mở to, Triệu Trường Niệm rốt cục phản ứng lại, Diệp Tương Bạch khẳng định đã nhìn thấy nàng ở hiện trường, sở dĩ không lập tức vạch trần, là bởi vì dù sao nàng cũng chạy không thoát! Thế nhưng nàng căn bản không phải hung thủ, nhiều lắm chỉ xem như nhân chứng, làm sao liền muốn nàng đi tự thú rồi?

Đẩy cửa tủ ra, Trường Niệm há mồm muốn giải thích.



Nhưng mà, nội điện trống rỗng, ngay cả cái bóng của Diệp Tương Bạch cũng không còn.



Đi cũng quá nhanh đi!

Kéo lấy cái chân tê dại, nước mắt Trường Niệm sắp trào ra, nàng vốn chỉ là kẻ ăn không ngồi rồi chờ chết, tại sao lại bị giáng cho cái tai họa bất ngờ này?

...!

Trong Đại Khánh Cung đàn trống rộn rã, đã đến lúc các hoàng tử dâng quà chúc thọ.



Cung nữ Hồng Đề lo lắng đứng ngoài cửa hông nhìn xung quanh, thấy Trường Niệm từ xa quay lại, vội vàng nghênh đón.



"Tổ tông, ngài chạy đi đâu vậy? Không phải nói đi một lát liền trở lại sao?"

Trường Niệm gục đầu xuống, uể oải nói: "Ta gặp phải chuyện phiền phức rồi, Hồng Đề..."

"Ngài trước tiên theo nô tỳ qua đây, đi làm chuyện đại sự!" Hoàn toàn không có tâm tư nghe nàng nói, Hồng Đề nửa lôi nửa kéo, đem nàng vào trong nội điện "Tất cả hoàng tử đều đến, chỉ thiếu mỗi ngài.



Ngài lại còn không đi qua nâng lễ, chắc chắn sẽ bị trách phạt!".