Triều Thiên Khuyết

Chương 3: 3: Phụ Quốc Công Là Người Tốt




Mẫu thân Triệu Trường Niệm vốn chỉ là một Chiêu nghi nhỏ nhoi, hạ sinh được "Hoàng tử" về sau mẹ tốt nhờ con, được tấn phong Tần Phi.



Có lẽ bởi vì mỗi ngày đều sống trong lo lắng hãi hùng, nàng không lâu qua đời.

Trước lúc hấp hối, Tần Phi nắm tay Trường Niệm, nói

"Cả đời này con đừng tham gia tranh đấu, cứ an ổn sống qua ngày là tốt rồi."

Nhớ kỹ câu di ngôn của mẫu phi, Triệu Trường Niệm đã an ổn sống mười chín năm bình yên vô sự.



Vốn tưởng rằng cả đời liền như thế trôi qua, ai nghĩ đột nhiên lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.



Nếu như nói san hô đỏ hình phượng của tứ hoàng tử chỉ là một cái tát vào mặt Thái tử, chuỗi hạt châu mười tám viên của nàng lại chẳng khác nào là cầm roi quất vào mặt Thái tử, còn liên tục quất mười tám roi, roi nào roi nấy đều rướm máu.



Nhưng vấn đề là, cái này roi này không phải của nàng, cũng không nên rơi vào tay nàng.



Mấy phụ nhân phục sức lộng lẫy lúc này đã an toạ, tiếp đến các vị hoàng tử cũng lần lượt ngồi vào vị trí.



Chân Triệu Trường Niệm run cả nửa ngày mới đứng vững, cơ hồ bị cung nhân lôi kéo mới có thể đi đến tiền điện.



Thọ yến ở trên điện đã bắt đầu, trên bàn đầy ắp rượu và đồ ăn ngon, nhưng mà nàng một chút cũng không có khẩu vị, run rẩy nghĩ, ngoài đất phong của Tứ hoàng huynh, còn chỗ nào xa hơn nữa không? Hay nàng nên trực tiếp trở về thu xếp hành lý trước?

"Điện hạ."

Có người đang gọi nàng, âm thanh thật sự dễ nghe.





Trường Niệm ngẩn người nghĩ, người này dáng dấp chắc chắn cũng rất đẹp.



"Điện hạ."

Một bộ triều phục bay tới trước mặt nàng, Trường Niệm kinh ngạc ngẩng đầu lên, phát hiện người này quả thực dáng dấp rất đẹp.



Lông mày tuấn tú, đôi mắt sáng ngời, bên dưới mắt phải còn có một nốt ruồi nhỏ, dường như cười mà lại không cười, thật giống sói xám thành tinh.



Nhưng tại sao sói xám xinh đẹp lại có phần trông giống phụ quốc công đến vậy?

"Trên mặt thần có dính cái gì bẩn à?" Diệp Tương Bạch nhìn nàng, thấp giọng hỏi.



Giật mình một cái, Triệu Trường Niệm rốt cục tỉnh táo lại.



"Phụ...!Phụ quốc công!"

Nhìn bộ dáng mất hồn của nàng, Diệp Tương Bạch nhíu mày: "Điện hạ, mời ngồi."

"Không không không!" Nàng đưa tay liền bắt lấy ống tay áo của hắn, Trường Niệm lo lắng nói, " Liên quan tới sự việc của sử giám ngục, ta có lời muốn nói!"

Diệp Tương Bạch nhìn thoáng qua tiệc rượu náo nhiệt phía sau, không hứng thú đáp: "Việc này ba ngày sau lại nói tiếp."


"Ba ngày sau, ta không biết bản thân có còn cơ hội để nói hay không." Nhớ tới ánh mắt sắc bén của Thái tử, Triệu Trường Niệm tuyệt vọng, "Thừa dịp bây giờ ta vẫn còn có thể nói, chúng ta vẫn nên nói cho rõ ràng thỏa đáng."

Có lẽ là giọng điệu nàng quá đáng thương, Diệp Tương Bạch trầm mặc một lát, khó có dịp đồng ý, quay sang cung nhân bên cạnh phân phó hai câu, liền dẫn nàng đi về vườn hoa phía sau.



Vừa rời xa đám đông náo nhiệt, Trường Niệm liền không nhịn được bắt đầu giải thích, nói vòng vèo một đống việc, rằng nàng chỉ định đi loanh quanh xem, thật sự không phải hung thủ.





"Chân tay ta nhỏ nhắn như thế này, làm sao giết được Cao Mã đại nhân sử giám ngục, việc này không hợp lý chút nào."

Diệp Tương Bạch yên lặng nghe, ánh mắt quét lên người nàng từ trên xuống dưới, nhẹ gật đầu.



Lý do này cũng rất thuyết phục, bảy vị hoàng tử đương triều, cả sáu người đều dáng dấp oai hùng phi phàm, chỉ riêng vị thất hoàng tử này nhỏ gầy như khỉ trên núi Nga Mi, dường như có thể bị gió lớn thổi bay.



"Vậy, điện hạ có nhìn thấy bộ dáng hung thủ không?"

Trường Niệm gục mặt xuống: "Ta cũng chỉ thấy cái bóng."

"Nói cách khác, ngài ít nhất có nhìn thấy một chút." Diệp Tương Bạch trầm ngâm, "Chỉ e cũng cần người đứng ra làm chứng."

Lời này nói ra, hắn rõ ràng đã tin tưởng nàng không giết người.



Trường Niệm nhẹ thở ra, sau đó tiếp tục cúi đầu nói: "Nếu đến lúc xử án ta còn ở lại kinh thành, vậy ra làm chứng cũng không sao."

"Hả?" Diệp Tương Bạch trừng mắt hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"

"Quà ta tặng không biết bị ai đổi thành vòng hạt châu mười tám viên." Nhắc đến chuyện này, chân Trường Niệm lại run lên, "Thái tử chỉ dâng lên một viên, mà quà ta tặng lại là mười tám viên."


Không đày nàng đi xa mới là lạ.



"Tặng quà giống nhau cũng là chuyện bình thường." So với nàng run rẩy lo sợ, thái độ Diệp Tương Bạch rất bình tĩnh.



Đôi mắt có chút lóe sáng, thấp giọng nói, " Điện hạ nếu như cảm thấy mình oan uổng, không bằng tìm thái tử điện hạ giải thích."



Tìm Thái tử giải thích? Trường Niệm lắc đầu liên tục: "Hắn không không để ý ta."

Một hoàng tử như nàng, không tiền không thế, không có sức ảnh hưởng cũng không tham gia đấu đá, lỡ chạm mặt trao đổi vài ba câu còn được.



Còn bình thường muốn đến cung bái kiến, Thái tử đều không tiếp.



Nhìn nàng như con khỉ nhỏ run lẩy bẩy trong gió lạnh, Diệp Tương Bạch hảo tâm nói: "Vậy có cần thần thay điện hạ trải đường?"

Nghe xong lời này, Trường Niệm ngước đầu nhìn người trước mặt, cảm thấy trên người hắn liền tản ra Phật quang từ bi!

"Vậy liền đa tạ quốc công!" Liên tục thở ra, Trường Niệm vui vẻ nói, " Có quốc công mở lời, Thái tử có thể sẽ nghe ta nói!"

"Không dám." Diệp Tương Bạch khoát tay áo nói, " Ngày mai giờ Mùi, thỉnh Thất điện hạ chuẩn bị."

Dứt lời, cúi người thi lễ với nàng rồi quay trở về bàn tiệc.



Trường Niệm nước măt lưng tròng mà nhìn theo bóng lưng của hắn, nghĩ thầm phụ quốc công thật ra là người tốt, tại sao lại có người nói hắn thâm sâu khó lường, nguy hiểm quỷ quyệt? Nhìn đi, đây rõ ràng là một vị Bồ Tát sống!


Diệp Tương Bạch địa vị trong triều cực cao, Thái tử cũng phải nể nang hắn ba phần.



Có hắn giúp đỡ, Trường Niệm vui sướng đem trái tim treo trong cổ họng nuốt trở lại trong ngực, thậm chí bắt đầu nghĩ, nếu nàng có thể tiếp tục ở lại kinh thành, nhất định phải mở kho tặng hắn một cái lễ vật lớn để tỏ lòng cảm kích.



Thọ yến bắt đầu, Diệp Tương Bạch trở lại vị trí của mình.



"Ngươi đi đâu vậy?" Hộ bộ thị lang Phong Đình Vân bưng chén rượu dừng ở trên miệng, thấp giọng hỏi một câu.



Diệp Tương Bạch ôn hòa cười cười, nói: "Đại tiệc nhàm chán, ta đi dã thực."

Dã thực*? Phong Đình Vân nhìn trái phải một chút nhưng không thấy người nào liền bĩu môi.




(*): ăn đồ sống



Diệp Tương Bạch kẻ này ăn thịt người không nhả xương, bị hắn nhìn trúng xem như bị nuốt sống, không biết là kẻ nào xui xẻo rồi.



Triệu Trường Niệm, cái kẻ xui xẻo kia, gì cũng không biết, cảm thấy mọi chuyện đều được xử lý ổn thoả liền vui vẻ ăn đầy bụng một bàn đồ ăn.



Sau đó nàng hồi cung ngủ một giấc thoải mái chờ Diệp Tương Bạch đến báo tin.



Nàng cứ nghĩ Diệp Tương Bạch sẽ tùy tiện cử người đến thông báo cho nàng, lại không nghĩ tới trưa hôm sau Diệp Tương Bạch lại tự mình tới.



"Điện hạ tâm tình rất tốt?" Nhìn khuôn mặt cười toe toét trước mặt, Diệp Tương Bạch câu môi, ngữ khí mười phần ôn hòa.



Nếu không phải còn mặc nam trang, Trường Niệm chắc chắn nhìn hắn đến chảy nước miếng.



Khí chất này thật sự quá đỉnh, tướng mạo cũng xuất sắc, cho dù không có năng lực đảo khuynh triều chính kia thì cũng nhất định có thể chiếm được một cái chức quan trong triều.



"Nghĩ đến quốc công mà lại ra tay giúp đỡ ta, ta rất cảm kích." Trường Niệm cao hứng kéo hắn ra ngoài, "Nhiều năm như vậy rồi, chưa có vị đại thần nào đến bái phỏng cung của ta cả."

Diệp Tương Bạch ở sau lưng nàng, thầm nghĩ người ngoài nói Thất Hoàng Tử ngốc cũng không phải không có đạo lý.



Hắn đi bái phỏng bất kỳ vị hoàng tử nào, người ta đều mời hắn vào cung ngồi, dâng trái cây điểm tâm, khen ngợi lấy lòng hắn một phen.



Vị này ngược lại thì hay rồi, cửa đều chưa cho vào liền trực tiếp đem hắn kéo ra bên ngoài.



Hơn nữa, đôi tay của vị hoàng tử này thật sự là quá nhỏ, trắng trẻo mềm mại, lại giống như tay con gái..