Ngày hôm nay, Lê Hiển Tông bỗng nhiên gọi viên thái giám già tới dặn dò lão, nhất định sau này phải để ý đến việc ăn uống của hắn, quyết không thể để ai thừa cơ hạ độc, gần đây tình hình khác thường, Lê Hiển Tông cũng đã ngửi thấy mùi nguy hiểm, mấy ngày này, lão cũng đã phái tay chân thân tín đi khắp nơi liên lạc, toàn bộ thành Cao Bình cơn sóng ngầm nổi lên, bắt đầu vận chuyển.
Thành Cao Bình. chuyện gia nô của Trung Dũng Hầu phủ chiếm đoạt ruộng tốt bay khắp kinh thành trở thành câu chuyện phiếm trong lúc trà dư tửu hậu.
Trung Dũng Hầu, em trai của Hoàng Thái Hậu, cậu ruột vua Lê Hiển Tông trong một đêm đã trở thành tiêu điểm chú ý của dân chúng. Kỳ thật dùng hai chữ ‘chiếm đoạt’ ít nhiều có chút đổ oan cho vị hầu gia này, chiếm đoạt đất đai, các vị vương công quý tộc nhà Lê ai mà không chiếm, ai mà không đoạt, nói ra thì vị Trung Dũng hầu này tuy chiếm đoạt nhưng vẫn còn thấu tình đạt lý. Các vị vương công khác chi dùng giá cả thị trường của ba năm trước mà trả, còn vị hầu gia này thì khá hơn mua bằng một nửa giá hiện tại, cho nên nếu xét về độ căm ghét thì dân chúng thà bán rẻ cho Trung Dũng Hầu chứ không muốn mất không cho người khác. Sự việc vỡ lở ra. không đợi triều đình có phán quyết, Vị trung dũng Hầu này đã chủ động trả lại đất đai đã chiếm, đồng thời cũng đem tên quản sự tự ý cưỡng bức mua đất ấy dùng dây thừng trói lại. đưa đến quan phủ trị tội. đồng thời công khai tỏ ra sẽ tuyệt không bao che. Theo tiền lệ, sự việc tới bước này rồi, chuyện mua đất ầm ĩ đó hẳn là cũng đến đoạn kết rồi, sự tình trước kia đều giai quyết như vậy cả, nhưng nhưng lần này, Đoan Vương có chỉ , lệnh cho tam ti (1) cùng nhau tra xét vụ án này, phải thanh tra triệt để . Hơn nữa vụ án chiếm đất lần này cũng là vụ án lớn đầu tiên dính líu đến hoàng thân quốc thích sau khi Trịnh Tông tiến hành tân chính do đó bèn tạo thêm những việc ngoài lề cho vụ đại án này tăng thêm rất nhiều phần hấp dẫn. Trên dưới cả triều đình, trong thành ngoài thành, vụ án này gây xôn xao ầm ĩ không ngớt. cơ hồ tất cả mọi người cũng đều chú ý đến việc này, chuyện này đã trở thành sự mâu thuẫn giũa quyền quý Bắc Đại Việt và triều đình.
Ngồi Trên tầng ba của tửu lâu, nghe đám khách nói chuyện mà Quan Xuân Bá thở dài. Đúng vậy hắn chính là Quan Xuân bá, kẻ mà mấy năm trước đã dẫn đầu tám trăm tử sĩ mưu sát Trịnh Sâm ở hành cung Tử Trầm, lần đó hành thích thất bại, hắn chạy theo Trịnh Tông lên đây, Trịnh Tông giao cho hắn giữ lực lượng tử sĩ mới, hy vọng có lúc dùng đến, lúc này hắn đang nghe đám người ngồi bên cạnh nghị luận
“Xem ra. Trung Dũng Hầu chỉ là một cái cớ của triều đình mà thôi, triều đình rõ ràng là muốn hạ thủ với hoàng thất mà.”
Đây là câu chuyện phiếm của mấy thái học sinh đang uống rượu ở đó. mọi người lo cho nước cho dân. lại có một chút học thức, nói câu nào câu nấy đều là những câu có lý cả.
“Ai! Triều đình cũng không dễ dàng. Đoan vương thế mạnh, Hoàng thượng mặc dù hơi lép về nhưng còn tông thất. mẫy khu đất giàu có đều bị phân ra mà phong cả rồi. mâu thuẫn lần này tất phải xảy ra, xem ra Đoan vương đã có chủ ý!”
“ngươi đem sự việc nghĩ đến quá đơn giản rồi, ta nói cho người nghe, tuy Đoan vương cần tiền nhưng cũng chưa đến nỗi phải đi con đường này, đây rõ ràng là muốn nhân cơ hội này triệt hạ thánh thượng, ý này chính là một ngày ngươi không thoái vị , ta sẽ giết anh em của ngươi, cho đến kỳ hết.”
‘ Suỵt”
Một tên thái học khác đưa tay bịt mồm đồng bọn
“ im ngay, đây là chuyện ngươi nên nói sao, dù là ai làm vua cũng không liên quan đến chúng ta, Hoàng uy không phải thứ tùy tiện bàn luận,!”
Quan Xuân Bá đặt chén rượu xuống bàn, nếu là những lần khác, hắn đã cho cấp dưới tóm cổ đám to gan phạm thượng này lại rồi, nhưng lần này hắn lại mặc kệ những thái học sinh này cũng có chút kiến thức, ngay cả thái học sinh cũng có thể nghĩ đến. thì những quan viên đó không thể nghĩ đến sao? Đáng tiếc, Trịnh Tông lại không nghĩ đến, đức hạnh như vậy xem ra khí số của hắn đã tận. Quan Xuân Bá đã nhìn ra, lần này Trịnh Tông quá vội vàng rồi, tiền thì có thể tạm thời không phát hành tiền bạc sang cảnh nội nam đại việt nữa, là sẽ có tiền, căn cơ còn chưa vững mà cũng dám động đến tôn thất, cầm quyền lớn trong tay, Trịnh Tông đã quên mất một điều lúc đầu cái gì đã đẩy đám tông thất này đi theo hắn, chính là chính sách mới của Trịnh Cán, không cho thâu tóm đất đai, nhưng lần này hắn lại muốn khai đao với đám tông thất, phen này thế lực tông thất chắc chắn sẽ không thể nhúng nhịn hắn nữa. mặc dù nhiều năm qua Vua Lê đều là bù nhìn, nhưng đó là lục vương phủ Trịnh còn mạnh, mà hiện này trịnh tông thế đã không đủ rồi, dù gì vua lê vẫn là lãnh tụ hoàng thất, lần này Hắn chắc chắn sẽ tập hợp tông thất lại ép Trịnh Tông lui xuống. mấy năm trước vì để an toàn tháo lui lão đồng ý liên kết với Trịnh Tông thì bây giờ rất có thể vì an toàn lão có thể diệt Trịnh Tông, Vương Phủ ở Cao Bình không thể so sánh với Vương phủ ở Thăng Long, Trịnh Tông không có lực lớn như Trịnh Cán, kẻ được đích thân Trịnh Sâm di chiếu, Quan Xuân Bá lại lắc đầu”
- Thôi rồi, Thôi rồi
Hắn dằn mạnh ly rượu xuống bàn, nhẹ giọng
- Số 1
Một tên thuộc hạ bên cạnh cúi xuống:
- Đại nhân có gì căn dặn
- Mau đi thông báo với các đường chủ, giờ tý đến gặp ta, chúng ta cũng phải bàn đường lui cho mình
……………..
Phủ đệ Trung Dũng Hầu tọa lạc tại Quảng Uyên, là một đại trạch rộng lớn. từ khi chị mình chết, và nhất là sau khi chạy trốn từ Thăng Long lên đây, ông đều không tham gia vào bất kỳ chính sự gì dù lớn, dù nhỏ, nhưng không ngờ khi về già lại bị cuốn vào cuộc tranh giành quyền lực của hoàng thất.
Nếu như ở thời này chắc hẳn, Trung Dũng Hầu là một tay đầu cơ bất động sản thứ thiệt lão bỏ tiền ra thâu tóm ruộng tốt, xung quanh nói lão ở, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi lão đã có số đất đai bằng với khi ở thành Thăng Long, có lẽ chi ly một chút là hơn ba vạn mẫu, dù cho tính bằng vạn thì xếp hạng trong tông thất của lão cũng chỉ mới thuộc hàng trung trung, người hơn lão còn rất nhiều.
Nhưng lão đã phạm phải một lỗi lầm chí mạng, trong số đám đất đai mà lão thu mua gần đây lại có một mỏ kim loại lớn, mà mỏ này mặt ngoài là bỏ hoang, nhưng bên trong lại chính là tay trong của Trịnh Tông kinh doanh. Cấp dưỡi của lão không biết đã cương bức mua luôn cả chỗ đất đấy, cho nên đám quản sự đã liên kết với một số nhà khác kiện lão vào kinh. Lúc này mới khiến Trịnh Tông nắm được cái cớ
Giữa trưa một đội Ngự Lâm Quân bỗng xuất hiện tại Quảng Uyên, bọn họ ai ai vũ trang toàn thân, sát khí đằng đằng; chỉ trong một thoáng đã vây kín của phủ đệ Trung Dũng Hầu. viên đội trưởng toàn thân mũ giáp, tây cầm chiếu chỉ, nói: “Đi phá cửa cho ta!”
Vài tên lực sĩ nghe lệnh lập tức xông lên đập cửa ầm ầm. cửa lớn sau một hồi chấn động thì đổ sang một bên. Đám gia nhân phát hiện hóa ra là quân đội ở bên ngoài, bỗng chốc bủn rủn cả tay chân không nói được lời nào.
“Thánh chỉ tới. mời Trung Dũng Hầu tiếp chỉ!”
Một tên quản gia chạy ra nói lớn:
- Hầu gia tuổi cao đang mệt mỏi, phiền tướng quân vào trong truyền chỉ,
- Thôi không cần
Viên đội trưởng xẹt một cái giờ thánh chỉ ra. cao giọng nói: “ Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết Trung Dũng Hầu xâm chiếm lương điền, tự ý tố chức binh sĩ trong trang trại coi thường pháp kỷ ; tội không thể dung thứ. đặc lệnh Ngự Lâm quân niêm phong chủ trạch, phàm vật sờ hữu phi pháp đều tịch thu; tự ý tổ chức quân lính nhất luật giải tán. Khâm thử!”
không đợi gã quản gia nói gì, viên tướng này đã chỉ thẳng kiếm vào hắn quát lớn
: “Thi hành”
Binh sĩ nghe lệnh cùng ùa lên ghì viên quản gia và mấy tên gia nhân xuống đất trói lại. Đội binh sĩ đông đảo lập tức xông vào phủ bắt đầu lục lọi, một chốc bỗng gà bay chó nhảy, hỗn loạn không tả nổi.
Sáng hôm sau. việc Hầu phủ bị niêm phong đã dần kiểm đếm xong. Các tài sản được tịch thu từ trong phủ chất đầy mấy chục cỗ xe ngựa, đủ loại vàng bạc châu báu cùng tiền đồng vô số, sau khi đám Ngự Lâm quân đã đút túi không ít thì chí ít vẫn còn trên 3 trăm vạn quan tiền, và còn có khế ước đất đai. Trong đó có không ít cái ghi giá tiền quá thấp so với ngày bán, đây chính là chứng cứ quan trọng trong việc ép mua ép bán. Hơn nữa pháp luật không cho phép có nhiều đất đai, mà đây khế ước có đến vạn m,ẫu, việc này bình thường không sao, nhưng khi muốn moi ra thì không thể nào giải thích được
Chẳng bao lâu sau khi hạ thủ Trng Dũng hầu, Trịnh Cán hạ chỉ cho đám hoàng thân quốc thích, hạn trong mười ngày phải giao trả lại đất đai nếu không thì cứ noi theo gương Trung Dũng Hầu, LÃO hiện nay đã bị ném vào đại lao chờ tam ty hội thẩm.
Diên Khánh cung. Lê HIển Tông ngồi lặng người trên ghế , hắn là bị tin tức Trịnh Tông đột kích phủ trạch cậu hắn làm cho tỉnh giấc bây giờ, hắn chỉ có phẫn nộ, Trịnh Tông lại thực sự lại không coi mình là gì, lại hạ thủ thực sự với hoàng thất, đây chẳng khác nào giáng một chưởng thật mạnh vào mặt hắn. Lê Hiển Tông còn đang nghĩ ngợi thì một tên thái giám chạy như bay vào, từ rất xa đã cao giọng la to: “Thánh thượng, không hay rồi, quân đội, quân đội đã bao vây Diên Khánh cung, không cho phép bất kỳ kẻ nào ra vào.”
Lê Hiển Tông cả kinh đứng phắt lên, hắn tức giận đến cả người phát run. Đám đồ sứ và chén đĩa trên bàn bị hắn nhất loạt đập vỡ, hắn gào lên:
- Khốn kiếp, ngươi dám phá bỏ lời hứa ban đầu, cũng đừng trách trẫm,
Sau một lúc lâu. Lê Hiển Tông từ từ tĩnh lại . Từ Công Công vội vàng an ủi hắn nói: “Thánh Thượng, hãy bình tâm, lão nô cho là hắn chưa dám làm gì người đâu”
Lê Hiển Tông ngồi dậy, trong lòng tràn đầy sự căm tức, mình đã cho hắn đại quyền, hắn lại động thủ với mình rồi, Lê Hiển Tông sững sờ ngồi một lúc lâu. đột nhiên cắn răng nói: “Từ lão, ta viết một bức mật chỉ. ngươi tìm người thay ta đưa cho Nguyễn Khản”
Từ sau sự kiện trốn chạy lên Cao Bình. Nguyễn Khản không tỏa sáng bằng Nguyễn Khắc Tuân, cho nên hắn được an trí chức quan cũng không cao lắm, không có sự ràng buộc của việc triều đình, cuộc sống của Nguyễn Khản quá an nhàn Từ một vị trấn thủ quyền cao chức trọng trước kai, giờ đây hắn thích câu cá. đọc sách, suốt ngày ở hậu viên buông cần. hoặc là ở thư phòng đọc sách, nhàn hạ thoải mái, vô tư vô lự. buổi chiều. Nguyễn Khản giống như ngày thường, đi ra bờ sông Mãng (2) gần phủ trạch buông câu. ở đây, hắn đã quen với một nhóm ông lão câu cá. lúc nhàn nhã trò chuyện nhân sinh phố phường, cũng không cảm thấy cô đơn. Không ai có thể tin rằng đây là một vị trước kia từng là trấn thủ quyền cao chức trọng
hôm nay hắn vừa buông cần vừa nghĩ đến bức mật chỉ lúc chiều.
Lê HIển Tông nếu đã quyết định trừ Trịnh Cán. vậy cục thế trước mắt rất bất lợi với hắn. nếu Trịnh Cán còn không có hành động hạ thủ ngay với Lê Hiển Tông thì Lê HIển Tông sớm muộn cũng tìm được cách hạ thủ, Trịnh Tông phế bỏ ruộng đất sát nhập, ít ra cũng sẽ giành được sự ủng hộ của nông dân và quan viên lớp trung và thấp, ở một mức độ nào đó, sách lược này của hắn vô cùng chính xác. Thế nhưng hắn quên mất một điểm, đó là lúc này Nguyễn Khắc Tuân không ở đây nữa mà đã thay hắn trấn giữ phía bắc, không có Nguyễn Khắc Tuân ủng hộ, lúc này hắn lại chống lại Hoàng Thất thì chỉ có con đường chết
lúc này một tên gia nhân cúi xuống nói:
- Lão gia, Phu nhân mời ngài về gấp
Hắn gật đầu từ từ thu dọn ngư cụ. chắp tay cười với mọi người: “Các vị ngư hữu, trong phủ có việc, ta đi trước một bước nhé.”
Ban đêm. một con bồ câu đưa thư vỗ cánh phành phạch bay về phía xa. mang theo mật thư của Nguyễn Khản, mang theo ý chỉ của Lê Hiển Tông, bay đi các hướng
………………
(1)Tam ty hội thẩm gồm :
Ngự Sử đài – cơ quan giám sát quyền lực thời phong kiến
Đại lý tự là cơ quan có nhiệm vụ xét lại những án nặng đã xử rồi, như án về tử tội hay tội lưu rồi gởi kết quả cuộc điều tra qua bộ Hình để đệ tâu lên vua xin quyết định.
Bộ hình: thẩm định các chủng loại pháp luật, xem xét tội danh và hình phạt trong các vụ án, lập hội đồng cửu khanh thẩm lý giam hậu (xem xét các án có tội danh là tử hình) và trực tiếp thẩm lý các vụ án lớn trong phạm vi kinh đô
Theo truyền thống sẽ do Ngự Sử trung thừa, Đại lý tự khanh, và hình bộ thượng thư liên thủ
(2)Sông Mãng: Chảy qua địa phận P. Đề Thám Cao Bằng hiện nay