Trịnh Nguyễn Tranh Hùng

Chương 35: Thực Thi Luật Pháp (1)




Nghe thấy Trịnh Hồng Quyền hỏi, Bùi Danh Toại như mở cờ trong bụng, hắn còn đang sợ Trịnh Hồng Quyền không hỏi, một khi lão hỏi tất bị kế hoạch này cướp lấy hồn phách, không thoát ra được

Kỳ thực chủ ý này là do Trịnh Cán nghĩ ra, hăn chỉ là người thực hiện mà thôi, nhưng Trịnh Cán cũng đã nghĩ trường hợp này nên đã cho hắn một câu trả lời thuyết phục.

Đám hào môn, quý tộc cố nhiên là cường hào ác bá ức hiếp dân lanh, bình thường làm không ít chuyện không ra gì thế nhưng chuyện này không phải lỗi tại họ mà là do chính sách triều đình, một triều đại mà chỉ thích cứu giúp dân nghèo mà chèn ép đám hào môn này lại càng không ổn, khi trong nước có biến ai là người góp tiền lương thực, cố nhiên có tiền mà không có bách tính làm lính thì cũng không được, nhưng có lính mà không có lương ăn cũng là không được

Cố nhiên chuyện này là do chính sách của triều đình Nếu chính sách đủ kín kẽ, họ cũng không gây ra biến cố gì quá lớn, mục tiêu hiện tại mà Trịnh Cán hướng tới chính là tạo thêm cơ hội buôn bán phát triển cho đám quý tộc, từ đó đám quý tộc sẽ tạo thêm công ăn việc làm cho những nạn dân kia, Trịnh Cán không phải là loại người suốt ngày hô hào, sáo rỗng, hắn quan niệm rất rõ, giàu không có tội, Bất cứ tập đoàn ích lợi nào trong lịch sử lớn mạnh đến một mức độ nào đó sẽ lột xác, ví như có người mở một hàng ăn lúc đầu chỉ có ba bốn bộ bàn ghế, sau này họ làm ăn được họ muốn mở rộng thêm ra, để thảo mãn nhu cầu. Đám người ở An Quảng này cũng vậy, tài phú của họ đã thúc ép họ phải mở rộng giao thương, triều đình lại không cho phép thông thương, vậy họ chỉ còn cách đi buôn lậu, mà cố nhiên Ở vùng này muốn buôn lậu trên biển ha trên đất liền cũng phải nuôi một số người hộ tống hàng hóa đáng kể, lâu dần tự nó hình thành một phương thế lực, mà thế lực quá lớn lại dẫn đến sự để ý của triều đình

Vì vậy tập đoàn Quan thương này bị vây khốn không có không gian phát triển hợp lý ra bên ngoài, họ đành gia tăng bóc lột nông dân bản địa, hoặc buôn lậu hàng cấm. đây chính là nguyên nhân khiến cho mâu thuẫn giữa các tầng lớp với nhau.

Vậy có diệt được họ không, cố nhiên là không được, cứ cho là Trịnh Cán có thể chém đầu hết thương nhân vùng này, còn các vùng khác thì sao hắn đương nhiên không thể làm thế, trọng nông ức thương là một quyết định vô cùng ngu xuẩn

Tốt nhất là chỉ rõ cho bọn họ một con đường kiếm tiền, để họ dồn tâm lực vào đó, mà chuyện kiếm tiền này so với việc bóc lột phải càng lợi gấp 10 lần

Bùi Danh Toại cười ha ha trả lời:

- Không dối gạt các vị thông thương vừa mở tài nguyên cuồn cuộn ập tới, lúc ấy cũng không cần, bóc lột dân chúng quá mức nữa. Điện hạ chỉ có một yêu cầu nhỏ như vậy

Thấy đám người Trịnh Hồng Quyền vẫn không nói gì, Bùi Danh Toại lập tức vỗ mạnh lên mắt bàn khiến cho chén trà kêu loảng xoảng, hắn nói lớn :

- Các vị làm con trời giàu có bốn biến, phú xưng địch quốc, trong phủ đệ rộng thẳng cánh cò bay cổ nhạc vang rên, vậy mà bên ngoài kẻ nghèo lại không tấc đất cắm dùi. Nếu như tương lai xảy ra biến loạn, các vị chính là đích nhắm đầu tiên của nạn dân, chi bằng bớt đi một chút lợi ích, Bùi mỗ cho là đôi bên đều có lợi.

Trịnh Hồng Quyền gõ gõ hai ngón tay lên mặt bàn hồi lâu rồi thở hắt ra một hơi



- Thôi được! Điện hạ yêu dân như con, Bùi đại nhân công trung với nước lo lắng cho bá tánh như vậy, chúng ta thân là thần tử chẳng lẽ lại không có một chút lòng trắc ẩn sao? Tân pháp của điện hạ, Chúng ta nhất định sẽ ủng hộ,

Thẩm Mộc Phong, Đoàn Hữu Doanh cũng quyết định chủ ý rất nhanh, vỗ ngực rằng mình sẽ không ngăn trở Luật đất đai, và luật cư trú, đồng thời nhất định ước thúc gia tộc đi kê khai nhân khẩu, kẻ nào dám chống lại sẽ à công địch của ba vị đại quan đang ngồi đây.

Bùi Danh Toại cười ha hả, có ba vị đại địa chủ này đồng ý, việc thu thuế và kê khai nhân khẩu sẽ mười phần chắc chín.

Bàn luận xong xuôi, Bùi Danh Toại đích thân tiễn ba vị Vĩnh Xương Bá, Nhất đẳng tử rước, thái tử thái phó ra tận cửa mới quay vào, đợi bóng Bùi Danh Toại đi khuất, Đoàn Hữu Dự lại gần Trịnh Hồng Quyền nhăn nhó hỏi:

- Bá gia, nhượng bộ như vậy có phải hơi nhiều không?

Trịnh Hồng Quyền còn chưa nói gì thì Thâm Mộc Phong đã nói :

- Đoàn lão đệ, lợi nhuận của thu tô thuế lương thực đã kém xa không bằng lợi nhuận chúng ta buôn bán với Đại Thanh, . Tỷ như đệ buôn muối lậu kiia chẳng hạn, một chuyến lại bằng thuế của mấy năm Nếu là bởi vì chuyện này mà đàm phán không thành, chẳng phải là vì nhỏ mất lớn hay sao,

- Thẩm huynh nói chí phải

Đoàn Hữu Dự âm thầm hối hận, suýt chút nữa là đã phạm sai lầm, may mà Trịnh bá gia quyết đoán.

Trịnh Hồng Quyền vỗ vai hắn cười nói

- Thông thương với bên ngoài, nơi khác ta không nói, nhưng cảnh nội An Quảng phần nhiều ích lợi sẽ thuộc về Trấn Thủ Phủ và ba người chúng ta, nay trấn thủ tạm khuyết. điều đó đại biểu cho lợi ích sẽ càng lớn hơn nữa, cho dù sau này trấn thủ mới tới cũng là tới sau, không còn bao nhiêu trong chén canh cả, số thuế thu được giảm đi cũng chỉ có hạn, nhân khẩu tuy rằng kê khai thì cũng chỉ là mất quyền kiểm soát thôi, bọn chúng không là cho ba nhà chúng ta thì lấy gì bỏ vào mồm, cần gì phải vì việc này mà bỏ lỡ cơ hội kia, phải biết chúng ta có thể từ chối, nhưng rất nhiều nhà sẵn sàng đồng ý.



Hai người Thẩm Mộc Phong cùng Đoàn Hữu Dữ đồng loạt giơ ngón cái lên khen.\Bá gia quả thật là thần cơ diệu toán, tài ngang Du Lượng. không biết chu du và Gia cát lượng mà biết đám người này so mình với tư tưởng của con buôn, liệu có tức giận mà chết thêm lần nữa hay không

…………..

Hành Dinh Khâm Sai

Bùi Danh Toại đang ngồi cùng với Nguyễn Huy Bá, lão im lặng không nói, mắt nhìn đăm đăm vào tờ giấy mà Trịnh Cán viết rồi lại nhìn tên mục sư Amador ngồi cạnh, cuối cùng không nhịn được lão hỏi:

- Mục sư đại nhân, điện hạ không dặn dò gì thêm sao, tỷ như bắt đầu từ chỗ nào, làm ra sao

Bùi Danh Toại có phần hơi lo lắng, Trịnh Cán chỉ dặn hắn đến đây, còn bước tiếp theo thế nào thì trong thư hắn lại không nhắc đến,

Vị mục sư này tươi cười nói với Bùi Danh Toại:

- Vương gia có nói, làm thế nào chính là ở một ý niệm của đại nhân. Điện hạ còn nói đang cân nhắc, cho ao làm Trấn thủ an quảng

Bùi Danh Toại tuy là còn danh tướng, nhưng nhạy cảm chính trị cũng chỉ có hạn, lão tất nhiên hiểu ý Trịnh Cán rằng nếu lão thực hiện tân pháp tốt ở an quảng thì lão sẽ là trấn thủ, tuy nhiên thực hiện như nào thì lão lại hoàn toàn mù tịt.

Công phu quan sát sắc mặt đoán ý của Nguyễn Huy Bá không phải tầm thường, hắn vội đứng lên cung kính:

- Bùi đại nhân, hạ quan có ý này.

….