Trịnh Cán hạ bút viết
Gọi a là số táo của con gái nhà họ Triệu;b là số táo của con gái nhà họ Tiền; c là số táo của con gái nhà Tôn ; d là số táo của con gái nhà Lý.Ta có:
2a+3b+4c+5d=32 .Vì 2a+4c luôn chẵn => 3b+5d là chẵn.
Mặt khác : Nếu d=4 => 5d=20 thì phần táo của các nhà còn lại là 12;gía trị nhỏ nhất của 2a+3b+4c= 2x3+3x2+4x1=16>12 – Không thõa mãn
Nếu d=3 => 5d=15 thì phần táo của các nhà còn lại là 17;gía trị nhỏ nhất của 2a+3b+4c= 2x4+3x2+4x1=18>17 – Không thõa mãn.Vậy d chỉ có thể là 1; 2
Vì 3b+5d luôn chẵn và a;b;c;d khác nhau và bằng (1;2;3;4) nên:
a/ nếu d=1 =>5d lẻ=>3b lẻ => b chỉ có thể =3.Ta có : 3b+5d=3x3+5x1=14=> 2a+4c=18. Với a=(2;4);c=(2;4)
Giá trị của 2a+4c:
Hoặc = 2x2+4x4=20 (không thõa mãn) hoặc =2x4+4x2=16 (không thõa mãn)
a/ nếu d=2 =>5d chẵn=>3b chẵn=> b chỉ có thể =4.Ta có : 3b+5d=3x4+5x2=22=> 2a+4c=10. Vói a=(1;3);c=(1;3)
Giá trị của 2a+4c:
Hoặc = 2x3+4x1=10 (thõa mãn) hoặc =2x1+4x3=14 (không thõa mãn)
Ta có đáp án duy nhất : a=3;b=4;c=1;d=2 .Nghĩa là :
Yên Hoa họ Triệu
Thanh Hoa họ Tiền
Phi Hoa họ Tôn
Nhược Hoa họ Lý…
Nhìn thấy Trịnh Cán vừa nói vừa hạ bút như bay trên giấy, đám người bên cạnh thật như muốn lòi con ngươi ra ngoài, từng lời hắn nói đều điểm trúng chỗ yếu hại. Nếu là mấy người không biết gì toán thuật, chắc nghe thấy u u mê mê, Nhưng đám người ở đây đều đã nghiên cứu thiên toán lâu ngày, mới nghe vài câu, ánh mắt liền trở nên ngưng trọng, chăm chú nghe cả quá trình Trịnh Cán giải đáp, như sợ bỏ sót một câu, ánh mắt lúc đầu hoài nghi biến thành vẻ dần dần hiểu ra, cuối cùng trở thành kích động và hưng phấn.
Một tên học sinh vái lạy Trịnh Cán sát đất nói:
“ Công tử quả nhiên biết nhiều hiểu rộng, Thật không ngờ lại có phương pháp giả thiết như thế, đạo của toán thuật quả nhiên vô bến vô bờ. Công tử thực có trí tuệ siêu phàm, hôm nay giải đáp nghi nan trong lòng chúng tôi, khiến chúng tôi đại khai nhãn giới, vừa rồi đắc tội mong công tử tha thứ”.
Mấy tên lái buôn cũng vòng tay thi lễ:
“ Mong công tử tha thứ”
Trịnh Cán bỏ bút xuống cười nói: “, chuyện này bỏ qua đi, chúng ta đều vì đam mê thiên toán của Vương thượng, không nên vì truyện này mà đánh mất hòa khí”.
Một tên học sinh lại đứng ra:
“ Công tử trí tuệ siêu phạm, xin hỏi tôn tính đại danh, chúng ta còn mong sau này được Công tử chỉ giáo”
Trịnh Cán cười lớn:
“ Tại hạ Lê Huy, nếu các vị muốn sau này ta sẽ thường xuyên tới đây đàm luận với các vị, hiện tại ta còn có việc, không dám nán lại”
………
Trên đường hồi cung, Tiểu Thuận Tử nói
“Vương thượng, sau này có lễ không nên ra ngoài a, bên ngoài rất nguy hiểm”
“Quả nhân tự có tính toán, ngươi không cần nhiều chuyện. Chúng ta trở về đã, cần nhanh chóng làm ra một thân phận mới cho Đinh tiên sinh ”, Trịnh Cán lắc đầu nói, câu này lập tức khiến Đinh Thì Trung cảm kích không thôi.
……………..
Lần này cả bọn không trở về Hoàng Cung mà đi thẳng đến Vương phủ chúa Trịnh, nơi tổ tiên của Trịnh Cán ở năm xưa, khi chuyển vào Hoàng Cung ở, Trịnh Cán đã quyết định biến nơi này thành một nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất Đại Việt, nơi này hiện tại chính lại đại bản doanh của Chín đơn vị Chu Tước, chín Thống lĩnh và các cơ quan đầu não của Chu tước đều đặt ở nơi này.
Ngồi trong đại sảnh, Đinh Thì Trung nói:
- Tội thần mặc dù rất muốn tinh trung báo quốc, nhưng Nếu bảo tội thần làm những chuyện dơ bẩn không dám gặp mặt người khác, chỉ có thể ẩn trong bóng tối, cả đời không thấy mặt trời, hơi có sơ suất lập tức bị ngươi vứt bỏ, vậy còn không bằng ngay bây giờ bị chém đầu
Đinh Thì TRung rơi vào bước đường cùng, bây giờ đã không còn đường nào có thể đi, bất cứ kẻ nào cho một chút hy vọng, bọn họ cũng phải nắm lấy không chậm trễ chút nào. Bởi vì trừ một cái mạng ra cũng không có gì có thể mang ra đánh cuộc được nữa. Đừng nói là Trịnh Cán tới, cho dù là người trước kia có thù oán sâu hơn nữa tới, hai người bọn họ cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn chui đầu vào tròng.
Nhưng còn phải xem đối phương muốn hắn làm gì, nếu như làm những chuyện xấu xa không thấy mặt trời, vĩnh viễn núp trong bóng tối, vậy còn không bằng chết quách
Làm những chuyện dơ bẩn, một khi chủ nhân cảm thấy có chuyện thường là vứt bỏ bọn họ trước hết như vứt giẻ rách. Mấy năm ở An Quảng hắn đã thấy qua không ít những chuyện như vậy, nghĩ đến kết quả bị vứt bỏ, bọn họ cảm thấy thay vì như vậy còn không bằng cứ sống ở trong ngục chờ chết, còn hơn phục vụ không công cho Trịnh Cán.
- hiểu lầm rồi.
Trịnh Cán mỉm cười trấn định như thường, giơ một ngón tay lên, tràn đầy tự tin nói:
- làm việc cho quả nhân, tuyệt không phải là việc không thể gặp người. Đại quyền sinh sát, uy phong hiển hách, bảo mã hương xa, quan hàm danh tước... hết thảy những gì các ngươi đã mất đi, quả nhân cũng có thể cho lại đầy đủ.
- Lúc này nơi đây phải quyết định sáng suốt, chớ có chấp mê!
Tiểu Thuận Tử quát ngắn một tiếng.
Đinh Thì Trung ngẫm nghĩ một lát rồi phủ phục xuống, đúng như Trịnh Cán nói, hắn đã không có lựa chọn nào khác.
Chiến dịch thượng lào đã bắt đầu được gần một tháng, cả hai bên đã đánh hàng chục trận lớn nhỏ, có thắng có thua, năm cánh quân của Đại Viêt đã tiến sâu vào đất Lan Xang hàng trăm dặm, thế nhưng trận chiến này có lẽ vẫn còn phải kéo dài nữa, nhưng Trịnh Cán cũng không sợ, phía nam Tây Sơn mới trải qua đại chiến đang khôi phục quốc lực, phía bắc, đã có bắc Đại Việt tranh đấu với Thanh triều, cho nên Nam Đại Viêt hiện tại chỉ cần chuyên tâm bình định Lan Xang là được, lần xuất quân này Trịnh Cán đã hạ quyết tâm. Nhất định phải tiêu diệt Lan Xang, không để bọn chúng cho cơ hội liên minh với các vương quốc người Thái khác.
………..
Phủ chúa Trịnh cũ tọa lạc trên bờ Hồ tây là nơi yên tĩnh nằm lọt giữa chốn phồn hoa. Nơi này chỉ cách phố Cấm thành một đoạn, bên trong tường hồng ngói xanh lại có cảnh tượng hoàn toàn khác với nơi phố thị bên ngoài ồn ào huyên náo. Trong này liễu rủ phất phơ theo gió bên hồ nước, trong vườn hoa muôn hồng ngàn tía, từng bầy bươm bướm chập chờn. đình đài miếu mạo, lầu các uy nghiêm, thực sự vô cùng xa hoa tráng lệ
Trong một gian phòng ở hậu hoa viên này có một người đang trú ngụ, chính là Đinh Thì Trung một trong tứ hổ danh chấn kinh sư năm xưa. Hắn theo Trịnh Cán an bài đã ở hậu hoa viên này mấy ngày. Thời gian qua hắn không hề ra khỏi cửa dù nửa bước, được một đám chu tước dũng sỹ canh phòng bên ngoài
- Tại sao Vương Thượng còn chưa tới
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Trịnh Cán cùng một tốp hộ vệ đi tới, theo sau Trịnh Cán là hai người một nam một nữ, tuổi chừng hai mươi mấy, tay xách hòm thuốc, thậm chí người nữ có hơi hưng phấn, sắc mặt còn vẻ trẻ con hơi mập hồng hào, theo thật sát bên người thanh niên kia. Người thanh niên thì toàn thân ánh lên vẻ tự tin thậm chí còn hơi mỉm cười cao ngọa
Đinh Thì Trung từ trong phòng ra đón, hắn cũng rất nghi ngờ, Vương thượng dẫn theo đám hộ vệ cũng không có gì là kỳ quái, vì sao cũng dẫn cả vị tiểu cô nương kia tới, ?
Trịnh Cán cười ha hả lập tức hỏi thẳng:
- Xem ra được nghỉ ngơi mấy ngày qua, tinh thần khí sắc của tiên sinh cũng không tệ lắm, như vậy hiện tại là lúc ta thực hiện cam kết. ngươi có muốn quang minh chính đại trở lại Thăng Long hay không, có bằng lòng trả giá cho chuyện này không?
Tới rồi! Rốt cục Đinh Thì Trung đã chờ được ngày này, nhưng câu trả lời đã chuẩn bị sẵn của y lại nghẹn trong cổ, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
hồi lâu hắn mới chậm rãi lên tiếng nói:
- Đây chính là mong muốn của tội thần, cầu còn không được. Nếu sự thật đúng như lời Vương thượng nói, Đinh mỗ không hề tiếc thân này!
- ngươi phải chịu khổ sở, thậm chí cửu tử nhất sinh thì sao?
Trịnh Cán lại hỏi.
Đinh Thì Trung chém đinh chặt sắt nói:
- Muôn thác không hối hận!
Hiện tại hắn không còn bất kỳ con đường nào, cho dù là từ nay thoát đi kinh sư ẩn tính mai danh, cũng chỉ như cái xác biết đi sống không còn ý nghĩa gì cả. hiện nay Lê Quý Đôn quyền cao chức trọng Vương thượng chắc chắn sẽ không vì hắn mà trở mặt với họ Lê cho nên, Muốn trở lại đường đường chính chính một lần nữa, dù là Trịnh Cán bảo hai người hắn lên núi đao xuống biển lửa, hắn cũng chỉ có thể nhắm mắt xông bừa.
Được! Trịnh Cán cười lạnh vỗ vỗ tay, trầm giọng nói:
- Giới thiệu với ngươi, hai huynh đệ họ Vương. Khai sơn đệ tử của lão thần y Lê Hữu Trác…..
Trong phủ có một tòa tiểu viện đã đề phòng sâm nghiêm, Hoàng Đình Quyết, dẫn dắt thân binh sai dịch phòng thủ nghiêm ngặt, thủ nơi này sánh ngang với mật thất trong cấm thành,
Đinh Thì Trung vừa vào đã ngửi thấy mùi rượu ngập cả nhà, dưới sàn rượu ngập đến mắt cá chân, khắp nơi đều là rượu cực mạnh.
Giữa phòng bày một chiếc bàn gỗ thô, Trịnh Cán chép miệng nói:
- Nằm lên đó.
Đinh Thì Trung bèn làm theo.
Cô gái Vương Liên bưng ra một chén nước thuốc màu đen:
- Uống thuốc này đi.
- Đây là cái gì?
Đinh Thì Trung không nhịn được hỏi.
- Thuốc mê
Vương Đại cười híp mắt nói, uống thuốc này vào cho dù là con voi cũng lăn ra bất tỉnh
Đinh Thì Trung ngửa cổ ực một cái, uống cạn sạch chén thuốc. Sau đó lẳng lặng nằm trên bàn, rất nhanh y có cảm giác mí mắt càng ngày càng nặng tríu, ý thức càng ngày càng mơ hồ...
Vương Liên lấy vải trắng ngâm rượu mạnh ra, lau mặt của Đinh Thì Trung .
Vương Đại mở hòm thuốc, lấy ra nào dao nào móc nào kẹp, ném tất cả vào khay rượu mạnh…
Trong khi Vương Đại sát trùng dụng cụ thì Vương Liên vẽ trên mặt của Đinh Thì Trung mấy đường, sau đó cầm lấy con dao nhỏ bóp miệng y há ra, đưa dao vào trong đó.
- Móc.
Vương Đại đưa tay ra.
Vương Liên thuần thục đưa móc vào tay hắn, sau đó không biết làm gì, chỉ nhìn thấy một dòng máu đỏ tươi từ miệng Đinh Thì Trung chảy ra.
Kẹp, cương châm, kéo… cùng với rất nhiều công cụ kỳ dị không thể gọi tên được đưa vào tay Vương Đại liên tiếp. Chỉ thấy hắn cúi người bận rộn làm gì đó trên mặt Đinh Thì Trung, có lúc đưa công cụ vào miệng, có lúc đưa vào mũi, có lúc cắt da đầu, có lúc lại rạch da xung quanh mắt…
Trịnh Cán vừa nhìn vừa điềm nhiên uống trà, khiến cho đám sai dịch bên cạnh sợ vỡ mật, Vương thượng quả nhiên thủ đoạn phi phàm, không phỉa người thường có thể bì được
Đinh Thì Trung lẳng lặng nằm trên bàn giống như một cỗ thi thể, dường như không hề hay biết gương mặt mình đang bị dao kéo mổ xẻ.
Sau khi được nửa canh giờ, có vẻ như đã kết thúc, Vương Liên vô cùng nhanh chóng dùng bông vải cầm máu cho Đinh Thì Trung đã mất hết tri giác. Cuối cùng nàng dùng kim khâu nhỏ như lông trâu may tất cả vết thương của hắn lại. Sau đó dùng vải trắng băng bó khuôn mặt, cả đầu y thật chặt.
Phù… rốt cục Vương Đại thở ra một hơi thật dài, trên trán hắn đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. lần đầu tiên trong đời hắn làm chuyện này, đến giờ hắn vẫn nghĩ như là mơ
- Bẩm vương thượng, đã mổ xong
Trịnh Cán vỗ tay rồi nói:
- Hai vị quả thật không hổ là đệ tử của thân y, thân thủ phi phàm, lần này coi như quả nhân mắc nợ các ngươi
Hai huynh đệ thấy Trịnh Cán nói vậy, vội vàng quỳ xuống, dập đầu:
- Phục vụ Đại Việt và Vương thượng là hồng phúc của chúng thần.