Trò Chơi Bách Quỷ

Chương 23




Tôi sốt ruột hỏi: "Rốt cuộc nhánh ẩn là gì?"

Bách Quỷ Minh Nguyệt thản nhiên đáp: "Không phải cô đã đoán ra rồi sao?"

Tôi ngẩn người: "Nhảy từ cửa sổ xuống hồ? Thế giới thực nằm trong mặt hồ sao?"

Giọng nói của nó dần trở nên xa xăm và vang vọng: "Haha, nói chính xác thì. Các người vẫn luôn bị mắc kẹt trong hình ảnh phản chiếu của thế giới thực trên mặt hồ. Muốn rời khỏi đây, nhảy từ cửa sổ là vô ích. Phải nhảy từ sân thượng xuống. Cái gọi là nhánh ẩn rất đơn giản: Tận dụng độ cao của tòa nhà trăm tầng, rơi xuống mặt hồ, có thể phá vỡ rào cản này, trở về thế giới thực. Không cần phải chơi tiếp nữa.

Đây chính là kết thúc của nhánh ẩn: Kính hoa thủy nguyệt."

Mặt trăng khép lại, giọng nói tan biến, Bách Quỷ Minh Nguyệt dường như đã rời đi. Mắt Liễu Tự đỏ hoe, có chút áy náy và sợ hãi: "Chị Dương, may nhờ có chị."

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy: "Không có gì, bây giờ quan trọng nhất là phải làm gì đây."

Liễu Tự trầm ngâm nói: "Chữ m.á.u ban nãy thực ra là 'Ngoài cửa sổ hồ ảnh'. Vậy nên nhánh ẩn là thật, và nó đúng là cách để sống sót. Nhưng... quá trình lên sân thượng, e rằng không đơn giản như vậy."

Bất ngờ, một đồng hồ đếm ngược 10 phút hiện lên trên màn hình điện thoại.

Có giới hạn thời gian ư?

Không ổn rồi!

Tôi và Liễu Tự nhìn nhau.

"Chạy!"

...

Tòa nhà ma ám này cao tới 103 tầng. Dù chúng tôi chạy hết tốc lực. Trong 9 phút, chúng tôi vẫn chỉ mới lên được từ tầng 50 đến tầng 80. Dù không gặp bất kỳ trở ngại nào trên đường, tôi vẫn cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ.

Sau khi thời gian đếm ngược kết thúc, có lẽ điều gì đó khủng khiếp sẽ xảy ra...

Tôi nhìn Liễu Tự, nét mặt cô ấy cũng trở nên căng thẳng hơn.

00:03.

00:02.

00:01.

Chúng tôi gần như kiệt sức, đổ gục xuống đất. Nhưng cũng chỉ mới bò lên đến tầng 90. Cùng lúc đó...

"Gào!"

"Gào!!!"

...



Vô số tiếng gào thét của quỷ dữ vang vọng khắp tòa nhà. Tiếng cửa bật mở ầm ầm vang lên khắp nơi. Cầu thang rung chuyển dữ dội. Nhìn qua khe hở cầu thang, vô số bóng ma đang chen chúc nhau!

Lũ quỷ trên tầng cao đang tràn xuống.

Lũ quỷ dưới tầng thấp đang tràn lên.

Tất cả Bách Quỷ... đều đã thức giấc.

Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao người dẫn chương trình lại dễ dàng để chúng tôi lên lầu như vậy. Cái gọi là nhánh ẩn... chẳng qua là một cái bẫy để đẩy nhánh chính đến cao trào. Đó không phải là một ân huệ.

Mà là một thủ đoạn để đưa buổi phát sóng trực tiếp lên đến đỉnh điểm.

...

Tiếng gào thét của Bách Quỷ khiến tôi choáng váng. Các giác quan dần mờ đi, cơ thể như chìm nổi giữa hư không. Trong lúc mơ màng và bất lực, một tiếng hét nhẹ kéo tôi trở về thực tại.

"Chạy mau!

"Đừng buông tay!"

Là Liễu Tự.

Cô ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, chạy trước dẫn đường. Bước chân vẫn vững vàng. Cô ấy dùng chút hồn lực cuối cùng, không ngừng triệu hồi phân thân để đánh lạc hướng lũ quỷ.

Mở ra một con đường m.á.u giữa bầy quỷ. Nhìn bóng lưng nhỏ bé đầy thương tích ấy. Cổ họng tôi nghẹn lại, lòng dũng cảm tưởng chừng đã cạn kiệt lại trào dâng.

Chúng tôi đã lên đến tầng 95.

Nhưng càng lên cao, lũ quỷ càng mạnh. Tốc độ leo lên gần như dừng lại.

Nhìn xuống phía dưới. Đám quỷ tầng dưới như đàn châu chấu đã bò lên gần sát.

Dưới sự bao vây của Bách Quỷ, hồn lực của Liễu Tự đã hoàn toàn cạn kiệt.

Tuyệt vọng lại ập đến.

...

Liễu Tự lau m.á.u ở khóe miệng, hơi thở yếu ớt nói: "Đừng sợ...Vẫn còn hy vọng… em còn một... lá bùa hộ mệnh mà đạo trưởng Diễn Nhất đưa cho... rất mạnh… Lát nữa em sẽ dùng nó mở đường...Chúng ta cố gắng hết sức xông lên... nhất định không được quay đầu lại!"

Tôi dìu Liễu Tự, m.á.u đặc sệt từ quần áo cô ấy chảy vào lòng bàn tay tôi. Nước mắt lặng lẽ rơi, tôi gật đầu thật mạnh.

...

Liễu Tự run rẩy, lấy từ trong n.g.ự.c ra một lá bùa màu tím vàng, trên đó có mấy chữ lớn như rồng bay phượng múa: "Nhất Diễn Thập Phương"

Vẻ mặt cô ấy đầy quyết tâm, châm lửa đốt lá bùa. Một làn sương trắng dày đặc bao trùm lấy tầm nhìn của tôi. Một lát sau, sương tan. Mười bóng người tỏa ra ánh sáng trắng chói lòa bước ra.

Tất cả đều là phân thân của Liễu Tự!



Có chúng mở đường và yểm trợ phía sau, chúng tôi lại tăng tốc.

Trước cửa sân thượng, ác quỷ bủa vây, tiếng gào thét của bách quỷ vang vọng. Chỉ còn lại 3 phân thân, chúng tôi cũng đã kiệt sức. Các phân thân dồn chút hồn lực cuối cùng, bắt đầu cuộc chiến sinh tử.

"Chạy đi!"

Liễu Tự hét lớn, đẩy tôi ra khỏi cửa. Cô ấy bị vô số bàn tay quỷ túm lấy. Nước mắt tôi tuôn rơi, tôi quay lại nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy. Một lực kéo mạnh khủng khiếp khiến tôi cảm thấy cánh tay mình như sắp gãy lìa.

“Không được... bỏ cuộc!"

Tôi nghiến răng, dồn hết sức kéo mạnh. Có lẽ là ý trời run rủi. Tôi đã giật được cô ấy ra khỏi tay lũ quỷ.

"Rầm!"

Cả hai bị lực quán tính kéo đi, cùng ngã xuống sân thượng. Gió đêm thổi mạnh, tôi có cảm giác như mây đen đã tan, ánh sáng đã ló dạng. Chúng tôi dìu nhau chạy đến mép sân thượng.

"Tiểu Tự!

"Nhảy!"

Chúng tôi lao ra khỏi tòa nhà như một đường vòng cung. Rơi vào bóng tối, lao xuống với tốc độ chóng mặt. Tòa nhà trăm tầng như một vực sâu thăm thẳm, cơ thể cũng gần như vỡ vụn. Nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như vậy, nắm c.h.ặ.t t.a.y Liễu Tự, cười lớn giữa cơn gió cuồng nộ.

Chúng tôi... cuối cùng cũng sống sót!

Gió như d.a.o cắt, tốc độ ngày càng nhanh, sắp rơi xuống hồ.

Liễu Tự đột nhiên ôm lấy tôi.

Cô ấy không nói gì, chỉ lặng lẽ vùi đầu vào lòng tôi. Tôi bỗng thấy lòng hoảng hốt.

"Tiểu Tự... em sao vậy..."

Cô ấy không trả lời tôi, nhắm mắt lại. Như một đứa trẻ đang ngủ say, vẻ mặt thanh thản. Cô ấy chắc là mệt rồi, muốn ngủ thôi.

Ừm, nhất định là vậy.

Nhưng tại sao nước mắt tôi lại rơi?

"Không... không..."

Liễu Tự trong vòng tay tôi, bắt đầu dần dần hóa thành sương trắng.

Chầm chậm tan ra.

Theo gió bay đi.

Cô ấy... chỉ là một phân thân.