Trò Chơi Đang Load

Chương 104: Thịt




Tôn Mục Thanh cho rằng gã dọa chưa đủ căng, bèn tiếp tục uy hiếp: “Cậu nghĩ tôi không dám phát tán ảnh chụp ra ngoài chắc?”

Tạ Tịch lạnh mặt bảo: “Tùy anh!” – Dứt lời xoay người bỏ đi.

Tôn Mục Thanh tức đến nổ phổi: “Cậu điên rồi! Ngay cả tiền đồ của mình cũng không cần nữa hả?”

Tiền đồ…

Sắc mặt Tạ Tịch trắng bệch nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp.

Cậu vốn chẳng có gì nên cũng chẳng sợ bị mất đi.

Thôi học thì đã sao? Cậu vẫn sẽ nỗ lực học tập, tiếp tục cải thiện bản thân, đại học tất nhiên quan trọng nhưng đâu phải không lên được đại học thì cuộc đời cậu sẽ vứt đi.

Tóm lại… Cậu tuyết đối không cho loại người như Tôn Mục Thanh bất cứ cơ hội nào!

Tạ Tịch về nhà, lúc mở cửa ra, sống lưng vẫn luôn ưỡn thẳng đột nhiên sụp xuống.

Cậu dựa vào cửa, cảm thấy nhớ Giang Tà khôn xiết.

Chỉ muốn nhìn thấy y, nghe y nói, hôn y, biết y vẫn ở đây… ngay lúc này.

Tạ Tịch không hối hận vì quyết định của mình, trên thực tế từ khi quyết tâm sống chung với Giang Tà cậu đã chuẩn bị xong tâm lý đối mặt với hết thảy.

Thôi học có sá gì, giành được chỗ lợi cũng phải bỏ ra cái giá tương xứng, làm người không thể quá tham lam.

Tạ Tịch suy nghĩ rất rõ ràng nhưng trong lòng vẫn lo lắng.

Cậu đến cả đại học cũng không tốt nghiệp được vậy có xứng với chức danh giáo sư của Giang Tà không?

Hiện tại bọn họ đều đang rất tốt, nhưng về sau thì thế nào? Giang Tà có ghét bỏ cậu không?

Nếu quả thực có một ngày như vậy…

Tạ Tịch cảm thấy cả người lạnh buốt, lạnh như một căn nhà đã tắt hệ thống sưởi.

Giang Tà gấp rút trở về, lúc về đến nơi trời vừa rạng sáng.

Tạ Tịch không ngủ được, cuộn tròn trên ghế sô pha đợi y.

Giang Tà sợ cậu đang ngủ nên khẽ khàng mở cửa, bước chân cũng thả chậm lại.

Toàn bộ những chi tiết đó Tạ Tịch cảm nhận được hết, giá lạnh trong lòng cậu nháy mắt bốc hơi, xộc lên xoang mũi, kéo theo mùi vị chua xót.

Giang Tà vừa cởi áo khoác đã bắt gặp Tạ Tịch ngồi trên ghế sô pha, y giật mình hỏi: “Chưa ngủ à?”

Tạ Tịch đứng dậy, nhìn y chăm chú.

Trong phòng chỉ bật mỗi dải đèn led, ánh sáng vàng ấm áp khiến người ta không nhìn rõ khuôn mặt người đối diện, Giang Tà cười hỏi: “Sao thế, tôi không về nên em không ngủ được hả?”



Y vừa nói vừa bước tới, chờ đến gần mới phát hiện biểu cảm muốn khóc nhưng cố kìm nén của bạn nhỏ.

Trái tim Giang Tà lập tức đau đớn: “Sao thế này, không thoải mái ở đâu?”

Quen biết nhau lâu, Giang Tà hiểu Tạ Tịch là một bạn nhỏ kiên cường hơn rất nhiều so với các bạn cùng lứa, ngoại trừ bữa bị ốm vào dạo đầu họ gặp nhau kia, y chưa từng bắt gặp dáng vẻ yếu ớt của cậu.

Tạ Tịch gắng chịu đựng nhưng càng nhịn càng mất kiểm soát, cậu cố rặn ra một nụ cười thật tươi, nói: “Em hầm một nồi cháo xương to, để em xơi cho thầy một bát.” – Giang Tà khẳng định không ăn cơm tử tế.

Cậu xoay người muốn đi, Giang Tà lại kéo người trở về, hỏi han: “Nào, gặp phải chuyện gì à? Kể tôi nghe xem nào.”

Tạ Tịch nhíu chặt mày, cậu muốn cúi đầu lại sợ nước mắt không kìm được chảy xuống, chỉ có thể mở mắt thật to: “Thầy.”

Giang Tà đau lòng khôn xiết: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tạ Tịch nhẹ giọng nói: “Nếu em ngay cả tốt nghiệp đại học cũng không xong, thầy…”

Cậu còn chưa nói hết câu, Giang Tà đã cau mày cắt ngang: “Sao em không tốt nghiệp đại học được?” – Y thấy được sự cố gắng từng ngày của Tạ Tịch, hành động của bạn nhỏ tuy hơi bướng bỉnh, nghị lực và sự kiên trì khiến người ta rất đau lòng nhưng lại không nỡ can thiệp.

Làm sao một người rất thích chuyên ngành này và không ngừng cố gắng vươn lên như Tạ Tịch lại không tốt nghiệp được chứ?

Tạ Tịch không có ý định giấu giếm chuyện Tôn Mục Thanh, cậu khẽ thở ra, kể lại sự tình hôm nay mình gặp phải.

“Trong tay anh ta có ảnh chụp, nếu công bố ra ngoài, thầy sẽ gặp phải phiền phức.”

Cho nên cậu mới muốn thôi học? Cậu muốn từ bỏ việc học để ở chung với y?

Giang Tà chết sững, nhìn Tạ Tịch thật lâu, mãi sau vẫn không sao bình tĩnh nổi.

Tạ Tịch cố nặn ra một nụ cười: “Em nghỉ học cũng không sao, dù gì có thầy ở đây thì em vẫn còn học tiếp được, không phải thầy vẫn nói muốn dạy riêng mình em sao? Về sau… em nhờ hết vào thầy đó.”

Giang Tà hoàn hồn, trong mắt chất chứa sự tiếc thương và tình yêu đong đầy, y thấp giọng nói: “Em là đồ ngốc.”

Sao trên đời là có đứa nhóc vừa đáng yêu vừa kiên cường lại cố chấp đến thế?

Mà đứa nhóc tốt như vậy lại móc tim móc phổi yêu y.

Trong đầu Giang Tà quanh quẩn một câu – Rốt cuộc y có tài đức gì?

“Ban đầu tôi định đợi đến sinh nhật mới nói cho em biết.” – Giang Tà dùng giọng điệu vô cùng dịu dàng bảo.

Tạ Tịch nào còn dư hơi nghĩ đến sinh nhật sinh nhiếc gì, cậu ngẩng đầu lên hỏi: “Sao ạ?”

Giang Tà nâng mặt cậu lên, thành kính đặt một nụ hôn lên trán, khóe mắt, chóp mũi và môi cậu: “Tôi đã từ chức rồi.”

Tạ Tịch sửng sốt.

Giang Tà nói: “Tôi đã nộp đơn xin từ chức ngay đầu học kỳ, có điều thủ tục hơi phiền phức, còn phải nghe khuyên nhủ riết nên mãi gần đây mới xong.”

Sắc mặt Tạ Tịch nháy mắt trắng bệch, nắm chặt lấy ống tay áo y: “Sao thầy phải từ chức? Thầy… Tại sao có thể từ chức!”

Giang Tà gõ nhẹ lên chóp mũi cậu, dịu giọng bảo: “Tôi là người ỷ vào thân phận giáo viên để bắt nạt học sinh à?”

Tạ Tịch nghe rõ từng chữ y nói thế nhưng lại không thể hiểu nổi y đang nói gì.

Giang Tà bảo: “Ngay vào thời khắc tỏ tình với em, tôi đã có dự định từ chức rồi, tôi muốn làm người yêu của em chứ không phải thầy giáo.”

Y chỉ muốn nâng niu bạn nhỏ trên đầu quả tim, sao có thể để cậu chịu áp lực vì chuyện tình yêu thầy trò bị ngăn cấm chứ?

Tạ Tịch mới năm nhất, cách thời điểm tốt nghiệp còn tận mấy năm. Nếu cậu không đồng ý lời tỏ tình của y, y sẽ tiếp tục chờ đợi, nhưng cậu đã trao hết trái tim cho mình rồi, sao y có thể phụ lòng được?

Thời gian bốn năm thực sự ẩn chứa quá nhiều biến số. Giang Tà không thể đẩy Tạ Tịch lên đầu sóng ngọn gió nên vừa khai giảng đã quyết định từ chức.

Chỉ cần mất đi thân phận thầy giáo, ai cũng đừng hòng ngăn bọn họ yêu nhau.

Tạ Tịch vội la lên: “Thầy đang trong thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, còn trẻ như vậy đã lên làm giáo sư, nhận được nhiều khen ngợi, sao có thể…”

Giang Tà cúi đầu, tì trán mình lên trán cậu, khóe miệng cong cong: “Không có thứ gì sánh bằng em cả.”

Tạ Tịch đột nhiên trợn trừng mắt.

Giang Tà nói: “Em mới mười chín, bị một ông chú sắp ba mươi như tôi trói buộc, sao tôi nỡ khiến em phải chịu tủi thân chứ?”

Chóp mũi Tạ Tịch cay cay, vẫn cố nén không cho nước mắt rơi xuống.



“Đừng khóc.” – Giang Tà lập tức luống cuống tay chân: “Sợ nhất là em rơi nước mắt đó.”

Người yêu vừa khóc, trái tim y đau đớn vô cùng, chỉ muốn hái trăng sao trên trời xuống dỗ cậu vui.

Tạ Tịch nức nở nói: “Sao thầy lại làm bừa như thế… Sao thầy lại từ chức, thầy rõ là… rõ là… đồ ngốc!”

Giang Tà lau nước mắt cho cậu, dịu giọng dỗ dành: “Được rồi được rồi, tức giận thì mắng tôi này, đừng rơi nước mắt nữa.”

Tạ Tịch sao nỡ mắng y chứ, cảm xúc trong lòng cậu lúc này rất khó hình dung, vừa ngọt vừa chua lại vừa đắng.

Yêu Giang Tà thực sự là chuyện hạnh phúc nhất đời cậu.

Hạnh phúc giống như một giấc mộng đẹp vậy.

Giang Tà không muốn thấy cậu khó chịu bèn cất giọng chòng ghẹo: “Em yên tâm, chồng em không làm thầy giáo còn kiếm được nhiều tiền hơn ấy, về sau em muốn mặt trăng trên trời tôi cũng có thể hái xuống cho em.”

Tạ Tịch: “…”

Mặt trăng trêu vào thầy à?

Giang Tà thấy khóe miệng cậu cong lên thì tiếp tục không ngừng cố gắng: “Sao trời gì đó thì thôi, còn to hơn cả địa cầu, hái xuống là xảy ra chuyện lớn đấy.”

Tạ Tịch dở khóc dở cười: “Chẳng nhẽ hái trăng xuống thì trái đất chịu được hả?”

Giang Tà nói: “Anh mặc kệ, dù sao vợ muốn gì thì anh chiều đó.”

Tạ Tịch bảo: “Em mới không cần mặt trăng!”

Khoan, ai là vợ anh!

Giang Tà hỏi: “Vậy em muốn gì?”

Tạ Tịch thoáng khựng lại, nhỏ giọng nói một câu.

Mắt Giang Tà sáng lên, suýt chút nữa thì nhào đến ôm bạn nhỏ: “Lặp lại lần nữa nghe nào.”

Tạ Tịch đỏ bừng mặt: “Không nghe thấy thì thôi!”

“Không được!” – Giang Tà kiên quyết: “Em không nói rõ ràng anh sẽ hái mặt trăng xuống tặng em thật đấy!”

Mặt trăng: Ủa alo?

Tạ Tịch vừa buồn cười lại thấy mềm lòng bèn mở miệng lặp lại lần nữa, nói rất rõ ràng: “Em chỉ cần anh thôi.”

Tình cảnh này mà làm thành phim hoạt hình thì chắc đồng chí lão Tà nổ bùm bùm thành pháo hoa mất.

Y ôm chầm lấy cậu, khiêng thẳng vào phòng ngủ.

Tim Tạ Tịch đập thình thịch.

Giang Tà ném cậu lên giường, giật cà vạt ra: “Anh không phải thầy giáo của em.”

Tạ Tịch rơi xuống đệm giường mềm mại, khẩn trương nhìn y.

“Anh là chồng em!” – Giang Tà cúi thấp người, cắn lên cần cổ mềm mại của cậu.

Nhịn lâu như vậy rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa, đồng chí Giang Tà chính thức thịt bạn học Tạ Tịch một cách hợp pháp.

Mai là thứ bảy, hai người nằm trên giường ngủ một mạch tới chiều.

Tạ Tịch tỉnh dậy trước, cậu mở mắt ra nhưng cơ thể uể oải đến độ đầu ngón tay cũng chẳng buồn nhúc nhích.

Giang Tà ngày thường hay nói nhảm xít, sau khi chọc thủng tầng giấy cuối cùng lại càng thêm…

Tạ Tịch nghĩ lại mà đỏ hết cả mặt, xấu hổ chết đi được.

Giang Tà còn đang ngủ, đã thiếp đi rồi mà vẫn ôm chặt lấy Tạ Tịch, giống như sợ cậu chạy mất vậy.

Hôm qua y ra ngoài từ sáng sớm, tham gia hội thảo cả ngày, nửa đêm lại vội vã trở về, đến cơm nước cũng không chịu ăn tử tế đã dốc sức ăn Tiểu Tường Vi.

Nếu Tạ Tịch từ chối còn đỡ, đằng này tim đều bị y sưởi ấm, suốt quá trình căn bản toàn lựa ý hùa theo.



Này hỏi ai mà chịu cho nổi?

Nếu không phải kiêng dè đây là lần đầu tiên của Tạ Tịch, đồng chí Giang Tà khả năng sẽ điên cuồng quẩy một ngày một đêm.

Cảm nhận được Tạ Tịch nhúc nhích, cặp mắt hai màu kia lập tức mở ra.

Trước kia cậu ghét bỏ đôi mắt này chết đi được, giờ thì…

Tạ Tịch chỉ muốn hôn lên đó thôi.

Một đỏ đậm và một lam đậm, trông xa gần như màu đen, nhìn gần mới phát hiện chúng đều có sắc màu rực rỡ riêng, xinh đẹp vô cùng.

Tạ Tịch không giỏi nhận mặt người, nhưng cậu có thể khẳng định, Giang Tà có đôi mắt và gương mặt đẹp nhất trong số những người cậu từng gặp, hết thảy đều vô cùng hài hòa.

“Đau không?” – Giang Tà hỏi.

Tạ Tịch không đau lắm, chỉ là… rất mệt.

“Vẫn ổn.” – Cậu vừa mở miệng đã bị chính giọng nói của mình dọa sợ.

Giang Tà cong môi cười: “Ai bảo em kêu lớn như vậy, họng khàn rồi kìa.”

Tạ Tịch: “…”

Giang Tà dùng cằm cọ cậu: “Có điều dễ nghe lắm, giờ nhớ lại thôi cũng thấy cứng.”

Tạ Tịch: “!!!”

Tạ Tiểu Tịch da mặt mỏng sao có thể là đối thủ của cáo già lưu manh được, đời này e rằng sẽ bị ăn sạch bách, còn cái lai quần cũng… bị chén.



Tôn Mục Thanh căn bản không có cơ hội đăng ảnh chụp lên, Giang Tà trực tiếp hack vào di động, máy tính và các thiết bị thông minh của gã, xóa sạch hình.

Kỳ thực ảnh chụp cũng chẳng có gì, căn bản không thấy mặt, chỉ bắt được bóng lưng mơ hồ.

Hơn nữa bóng lưng đó cũng chỉ là cảnh Giang Tà nắm tay Tạ Tịch, có bị công khai cũng chẳng tạo ra bất kỳ ảnh hưởng nào.

Giang Tà dĩ nhiên không nương tay với kẻ gieo họa, lần theo manh mối tìm chứng cứ phạm tội rồi trực tiếp tống gã vào tù.

Ngày Giang Tà từ chức, toàn bộ sinh viên nữ đại học X đều khóc xé ruột xé gan.

Giang Tà chỉ cười bảo: “Yên tâm, tôi sẽ thường xuyên về thăm trường.”

Các sinh viên nữ đều cho rằng y đang an ủi bọn họ, căn bản không tin.

Sau đó… Các cô bắt gặp Giang Tà ở trường thật.

Thầy Giang huênh hoang lái xe đến chờ bạn học Tiểu Tạ tan học.7: Định nhả 2 chương rồi lặn như mọi khi mà dịch đến đoạn gã đàn anh tức quá, ngắt ở chương 103 thì chắc đốt nhà luôn, nên làm thêm chương 104 cho cái kết trọn vẹn, đỡ bứt rứt. Hồi trước đọc bản convert sao mình không nhớ có đoạn thằng cha này ta, hay tại gã khốn nạn quá nên não tự động xóa bỏ luôn rồi =))).