Trò Chơi Đối Kháng

Chương 174




Edit: Kazuo



“Ý của anh là, tình cảm trước giờ anh dành cho tôi đều là sự lợi dụng?” Trên mặt Thứ Từ nở một nụ cười nhạt, như thể đang tự giễu mình.

“Tôi nghĩ cậu sớm phải biết rồi chứ.” Lý Hàn Phong mặt không biểu cảm nói.

Tang Thứ im lặng một lát, sau đó mới khẽ cười nói: "Bởi vì anh mà tôi không thể trở thành người thừa kế của gia tộc Kiến Ngộ, mà lại trở thành món đồ chơi tiêu khiển của những lão già đó. Anh có biết lúc bọn chúng đang đùa giỡn thân thể tôi thì nói ra những lời gì không?"

"Nếu như lúc đó cậu nói cho tôi biết kế hoạch của Lý Cừu, có lẽ cậu đã thành công thay thế Tang Điền, kế thừa gia tộc Kiến Ngộ, sẽ không rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay."

“Anh đang trốn tránh vấn đề của tôi.” Tang Thứ ngồi trên người Lý Hàn Phong, hai tay đặt lên vai Lý Hàn Phong, “Bọn họ khen thân hình của tôi so với hồi niên thiếu còn quyến rũ hơn rất nhiều, không chỉ mềm mại mà cảnh nhìn thích mắt hơn nhiều, không hổ là người bị Lý Hàn Phong chơi qua. Đúng vậy." Nói đến đây, Tang Thứ cười giễu cợt, "Bởi vì được anh chơi qua, cho nên ngay cả giá trị của tôi cũng tăng vọt, anh có biết thân thể của tôi có thể kiếm được bao nhiêu khi mang đi đấu giá ở 'Underground' không?"

Lý Hàn Phong mặt không đổi sắc, thờ ơ nhìn Tang Thứ, không trả lời.

“Giống Chu Lẫm, một trăm triệu.” Tang Thứ nhẹ giọng nói.

Lý Hàn Phong cười lạnh, "Cậu lầm rồi, một trăm triệu của Chu Lẫm là một đêm, không phải cả đời."


Tang Thứ nhìn chằm chằm vào Lý Hàn Phong, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt máu lạnh và vô tâm này, đột nhiên bật cười, cuối cùng bất đắc dĩ rơi nước mắt, "Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, tôi không phải là người bị anh bỏ rơi, chỉ cần tôi ngoắc ngón tay, rất nhiều người nguyện ý cho tôi vinh hoa phú quý, chẳng phải anh đang âm thầm giúp đỡ nhị thiếu gia của Hồng Viêm Đường sao, để tôi nói cho anh biết, hắn đã mời tôi rất nhiều lần, ngay cả Cố Thâm Mục cũng bị tôi mê hoặc."

“Thật sao?” Giọng nói trầm thấp của Lý Hàn Phong vẫn không có chút cảm xúc nào.

Tang Thứ rốt cuộc chịu không nổi nữa, ôm lấy Lý Hàn Phong, vùi đầu vào ngực Lý Hàn Phong, "Nhiều người yêu thích tôi như vậy, anh vì sao không muốn tôi."

Lông mày của Lý Hàn Phong hơi hạ xuống, dường như không còn uy nghiêm như trước, hắn đưa tay vuốt tóc Tang Thứ, "Nếu như cậu muốn sống một cuộc sống yên bình, tôi có thể sắp xếp cho cậu một công việc. Tất nhiên, nếu cậu muốn làm nô lệ của người khác, tôi cũng sẽ không ngăn cản cậu."

Tang Thứ lau nước mắt, "Anh là đang muốn cầu xin tôi tha thứ sao?"

"..."

Trên thực tế, Lý Hàn Phong biết Tang Thứ xuất hiện trước mặt hắn, chín mươi phần trăm là do Chu Lẫm đã thể hiện lòng tốt với Tang Thứ. Tang Thứ đối với Lý Hàn Phong mà nói sớm đã không còn quan trọng, sau quá nhiều đấu tranh và xích mích, Lý Hàn Phong từ lâu đã tê liệt với cái gọi là tình yêu này. Chỉ khi ở bên cạnh Chu Lẫm, cái gọi là h@m muốn mạnh mẽ chiếm dục cùng tình yêu mới có thể xuất hiện.

Lý Hàn Phong lúc này tràn đầy tức giận, tâm tình ôm Chu Lẫm xem phim dường như đã biến mất, mặt lại bắt đầu đen lại, Tang Thứ bắt đầu sợ hãi, chỉ vào chân đèn góc phòng, "Ở đó."

Lúc này Lý Hàn Phong mới lấy ra một con bọ nhỏ ở chân đèn, híp mắt nguy hiểm ném con bọ trong tay vào ly nước trên bàn.

“Không liên quan gì đến tôi!” Tang Thứ giơ hai tay lên, giả bộ vô tội nói: “Là Chu Lẫm nói muốn thử thách trước hôn nhân, hiện tại cậu ta đang ở phòng bên cạnh.”

Lý Hàn Phong nghe xong liền đứng dậy đi ra cửa, Tang Thứ thì thào nói: "Xin lỗi Chu Lẫm, ai bảo cậu đoạt nam nhân của tôi."

...........................................

Chu Lẫm đang tự hỏi tại sao con bọ sau vài tiếng trầm đục rồi đột nhiên dừng lại, trong lúc cậu đang loay hoay tìm cách sửa, chuông cửa bỗng nhiên vang lên. Chu Lẫm cho rằng đồ ăn mình gọi đã đến, liền đứng dậy đi mở cửa.

Đến lúc nhìn thấy khuôn mặt đen kịt sau mắt mèo, Chu Lẫm theo bản năng nuốt nước bọt, cái này, có nên mở cửa hay không? Trong khi cậu còn đang bối rối ở bên trong, Lý Hàn Phong ở bên ngoài đã cất giọng.

"Bảo bối, mở cửa đi, em phải biết là cho dù em không chịu mở, tôi cũng có cách vào được."

Chu Lẫm nghe xong, cắn răng mở cửa. Khách sạn này vốn là của Lý Hàn Phong, Lý Hàn Phong nếu muốn vào, chỉ cần một cú điện thoại là có thể giải quyết. Chu Lẫm chỉ có thể chấp nhận.

||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Cuồng Đế |||||


“Bà xã, sao em lại ngủ ở phòng bên cạnh?” Lý Hàn Phong cười nhìn Chu Lẫm đang giả vờ bình tĩnh.

“Chỉ là… Tôi chỉ cảm thấy giường trong phòng đó quá nhỏ, hai người ngủ có chút chật chội, cho nên thuê phòng khác.” Chu Lẫm ha hả cười, bộ dáng muốn bao nhiêu giả liền có bấy nhiêu.

"Ồ ~~" Lý Hàn Phong giả vờ bừng tỉnh, "Muốn ngủ riêng với tôi?"

"Đương nhiên... là không phải, vừa rồi tôi chính là định tới tìm anh, ai dè anh lại đến trước." Chu Lẫm cười khúm núm.

Lý Hàn Phong cười nhạt một tiếng, bước vào phòng, vừa đi vừa thản nhiên nói: "Tôi cũng cảm thấy giường quá nhỏ."

Chu Lẫm gật đầu lia lịa: "Đúng vậy! Trên chiếc giường đó làm gì cũng bất tiện. Anh nghĩ xem, nếu tôi ngã từ trên giường xuống, bị thương nặng, thì hôn lễ của chúng ta có phải bị trì hoãn không, cho nên lúc ngủ tốt nhất không nên động đậy, lăn lộn cái gì đó, quá nguy hiểm..."

Lý Hàn Phong nghe Chu Lẫm nói như vậy, trong lòng không khỏi bật cười, tên ngốc này không phải nói nhiều như vậy ám chỉ hắn không nên làm gì cậu sao.

"Tôi thấy em nói cũng có lý!" Lý Hàn Phong thâm ý nói.

Chu Lẫm cười xán lạn, một người chồng tốt chính là một người đàn ông hiểu biết.

“Vậy tắm rửa đi ngủ đi.” Chu Lẫm nói xong, đi về phía phòng ngủ, lại bị Lý Hàn Phong túm lấy, xoay người đè lên thảm.

“Bảo bối, tôi biết em đang ám chỉ tôi nên làm như thế nào, cho nên lão công của em sẽ chiều theo ý em mà làm trên thảm.” Lý Hàn Phong tà mị ôm lấy khuôn mặt biến sắc của Chu Lẫm, cúi đầu hôn lên.

"Tôi... tôi không có ý nói rằng anh phải... ngô..."


Nụ hôn có chút tức giận của Lý Hàn Phong hoàn toàn áp đảo lý trí của hắn, lời nói từ khóe miệng của cậu cuối cùng thốt ra chính là: "Lý Hàn Phong, tắt... tắt đèn!"

Tựa hồ có chút phát điên, Chu Lẫm rốt cục bắt đầu cầu xin tha thứ, chỉ cảm thấy phần eo đứt lìa bị tháo ra lắp vào lại bắt đầu tháo ra, qua lại nhiều hiệp, Lý Hàn Phong tựa hồ rất không vui, ôm lấy Sở Lẫm lên giường, Chu Lẫm tưởng đã xong, ai ngờ phát hiện lên giường lại tiếp tục hiệp mới.

Chu Lẫm kêu lên, trong lúc hưởng thụ, cậu cũng lo lắng đến sáng mai, tư vị túng dục quá độ, Lý Hàn Phong sẽ không bao giờ cảm nhận được đâu.

“Em đang suy nghĩ đến cái gì?” Sau khi chấm dứt, Lý Hàn Phong ôm Chu Lẫm thở hổn hển hỏi.

“Sáng mai... Nếu ngày mai tôi không thể ra khỏi giường thì sao?” Chu Lẫm phàn nàn, “Tôi không muốn bị anh cõng.”

"Thì sao nào? Hồi nãy đến giờ tôi dùng sức rất nhẹ nhàng." Lý Hàn Phong cười nhạt nói.

“Nhẹ nhàng cái quần què!” Chu Lẫm trách mắng, “Chân của lão tử mất cảm giác rồi đây nè."

"Vậy tôi xoa cho em."

“Thật sao?” Hai mắt Chu Lẫm sáng lên.

Lý Hàn Phong cười gật đầu, Chu Lẫm lập tức duỗi chân đến trên tay Lý Hàn Phong, "Ngoan ngoãn mà đấm bóp cho tốt, nếu không trước khi kết hôn, cái gì cũng không đạt tiêu chuẩn."