Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 351: Tận thế cầu sinh 16




“Sao anh kiếm ra được nhiều than vậy?” Thẩm Tiêu có chút kinh ngạc, hiện tại có ống dẫn khí gas, ở trong thành thị rất ít người sử dụng than, Chử Đình có thể kiếm được nhiều than tới vậy, anh thật có bản lĩnh.

“Của một người ở khu chung cư cũ” Chử Đình nói: “Bà cụ nhà đó bị con trai con dâu đuổi ra khỏi nhà một mình ở bên ngoài. Khi tôi tìm thấy bà ấy, bà ấy đã nằm ở trên giường nửa chết nửa sống. Bà ấy nói bà ấy muốn ăn bát mì nóng, tôi làm cho bà ấy, bà ấy ăn xong thì qua đời. Than của bà ấy đều thành của tôi.”

Đây không phải câu chuyện làm cho người ta nghe xong cảm thấy vui vẻ, Thẩm Tiêu yên lặng một lúc, yên lặng chất đống than qua một góc bên cạnh.

Buổi tối, nhiệt độ lại giảm xuống một chút.

Hai người Thẩm Tiêu và Chử Đình ngủ ở trong ổ chăn từ đầu đến cuối bị lạnh đến mức ngủ không được, bọn họ đành phải mặc áo lông, đem túi ngủ ra, cả người nằm ở trong túi ngủ, bên ngoài lại thêm một lớp chăn. Như thế mới cảm thấy ấm áp, người nặng nề thiếp đi.

Hôm sau đến lượt Thẩm tiêu ra ngoài.

Cô cũng ăn thức ăn năng lượng cao, làm trống không gian cửa hàng, đội mũ lông chó rời khách sạn.

Trải qua cả đêm giảm nhiệt độ đã có người cũng bắt đầu tìm kiếm nhiên liệu khắp nơi. Cảnh quan cây cối chết héo xung quanh khách sạn đã sớm bị khách sạn thu dọn, người tìm kiếm nhiên liệu như Thẩm Tiêu bọn họ chỉ có thể đi nơi khác trước.

Tuy rằng tuyết bên ngoài ngừng rơi, nhưng giao thông vẫn không thuận tiện. Lúc này chiếc xe trước kia khách sạn dắt mối kiếm ra cho Thẩm Tiêu bọn họ đã thành thứ tốt. Ngày hôm qua Chử Đình lái xe đến thành thị bên cạnh, hôm nay Thẩm Tiêu đương nhiên cũng lái xe.

Khi Thẩm Tiêu lái xe, có người đón xe muốn nhờ xe đi cùng, nhưng đều bị Thẩm Tiêu từ chối. Cô lái xe đi thẳng đến ngoài thành thị, cô tự nhận không có vận may tốt như Chử Đình, cho nên cô trực tiếp nhắm thẳng đến gỗ. Có đôi khi gặp được nơi như tiệm đồ nướng, cũng sẽ đến tiệm đồ nướng nhìn xem, than củi trong tiệm đồ nướng là thứ tốt, cô xem có thể đổi một ít hay không.

Nhưng tình huống còn tệ hơn cô tưởng tượng.

Khi cô nhìn thấy một tiệm đồ nướng ở ven đường, cửa cuốn trước cửa hàng đó đã sắp bị cạy ra, cửa thủy tinh cũng nát bấy. Cô đi vào, vừa đi vừa nhìn, đồ bên trong bị cướp đoạt không còn, trong tủ lạnh trống rỗng, cái gì cũng không có.

Thẩm Tiêu ló đầu vào sau bếp, cô tìm được một ít than còn lại trong quán. Nhưng cô không lập tức lấy, mà từ cầu thang lên tầng hai ở phía sau, lại phát hiện tầng hai lộn xộn. Cuối cùng cô thấy người ở trong phòng ngủ tầng hai —— một người lớn và một đứa bé đang ngủ.

Đứa bé đang cuộn tròn trong lòng người phụ nữ, hai người đều ngủ rất bình thản.

Thẩm Tiêu tiến lên dò xét hơi thở của bọn họ thử, sau đó yên lặng thu tay về.

Trước tiên xuống lầu gom than, sau đó lại lên lầu ôm người phụ nữ và đứa trẻ xuống lầu, đặt ở trong cốp sau ô tô. Thân thể người phụ nữ cứng ngắt, không vào được cốp sau, Thẩm Tiêu đành phải mở đường phía trên cốp sau.

May là cô còn có kiếm cổ, kiếm cổ có thể phá vỡ mặt đất đã bị đông cứng, đến lúc đó cô chôn người phụ nữ và đứa nhỏ đó xuống. Chỉ cần cô chôn đủ sâu, mẹ con bọn họ hẳn là sẽ thoát khỏi vận mệnh bị ăn.

Cuối cùng khi Thẩm Tiêu lái xe trở lại khách sạn, trời đã tối. Trên đường băng tuyết quá dày, cô không dám lái quá nhanh.

Trở lại phòng khách sạn, Thẩm Tiêu đặt lần lượt than và gỗ qua một bên. Chử Đình thấy sắc mặt cô nhuốm xanh, rót một cốc lớn nước gừng đã sớm chuẩn bị tốt: “Trước làm ấm thân thể.”

“Ừ.” Thẩm Tiêu nhận lấy trước tiên làm ấm bàn tay sắp đông cứng, sau đó mới uống hết. Nước gừng làm ấm thân thể cô một chút, cả người cô như sống lại.

“Bên ngoài có rất nhiều người không sống nổi.” Thẩm Tiêu nói, cô nhìn thấy không ít người nằm ở trên giường chết đi: “Chỉ có một điều an ủi chính là, khi bọn họ đi hẳn là không có thống khổ. Tôi chôn người mà tôi nhìn thấy, chỉ mong tương lai không ai đào bọn họ ra làm đồ ăn.”

“Rất nhiều người đã đi tới chỗ nông thôn.” Chử Đình cũng chia sẻ tin tức anh nhìn thấy ở khách sạn: “Hôm nay khách sạn lại có một đám người rời đi. Nhưng phòng khách sạn vẫn không đủ. Hôm nay người phụ trách khách sạn lại đây hỏi chúng ta, có thể thêm ít người ở phòng ngoài hay không, tôi từ chối.”

“Ừ. Tôi có hơi mệt, muốn nghỉ ngơi.” Thẩm Tiêu bị đông lạnh có hơi đau đầu, lúc này cô nghẹt mũi rất nghiêm trọng, muốn ngủ một chút.

“Đi ngủ đi, cơm chiều hôm nay để tôi nấu. Lúc nào ăn sẽ gọi cô.”

“Được.”