Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 378: Tận thế cầu sinh 43




Ông cụ đành phải dẫn người đào đất suốt đêm, khi đào được một nửa, ông cụ nhớ tới kiếm cổ của Thẩm Tiêu: “Chử Đình?” Ông ta gọi to xung quanh, không hề có tiếng động. Đột nhiên, ông cụ nghĩ tới đống thịt nát vừa nãy nhìn thấy.

Bình thường sẽ không dễ dàng sử dụng bom, dưới loại tình huống này, chỉ có gặp phải kẻ địch mạnh mới có thể… Đám giặc đó đấu với người già trẻ em ở sườn núi chắc chắn không cảm thấy đấu với kẻ địch mạnh, nhưng ngược lại thì sao?

“Đào nhanh lên!” Ông cụ bình tĩnh bảo người ta tăng tốc đào cửa vào.

Cũng may phía dưới cửa vào đám người kỹ sư Lý cũng đang đào đất, khoảng hơn nửa tiếng trôi qua, hai nhóm người trên dưới rốt cuộc gặp nhau. Ông cụ ở trên mặt đất nhìn xuống một vòng, cũng không nhìn thấy Chử Đình.

“Chử Đình đâu?” Ông ta hỏi.

“Nói là đang trông coi ở trong nhà tuyết trên mặt đất.”

“Vợ cậu ta đâu?”

“Không phải ở cùng cậu ta sao?”

Ông cụ không nói.

Kỹ sư Lý nghĩ đến tiếng nổ mạnh vừa rồi, thăm dò nói: “Mới nãy trên mặt đất xảy ra chuyện gì vậy?”

Ông cụ lắc đầu, nhân viên quản lý lão Vương cũng thở dài: “Các ông đi lên nhìn xem sẽ biết.”

Mấy người kỹ sư Lý đi ra, nhìn thấy thi thể bên ngoài lập tức im lặng.

Tai họa đã đến, thật ra bọn họ từng thấy không ít thi thể của đồng loại. Khi đi tìm vật tư, tình huống đào phải thi thể của những người khác cũng không hiếm thấy. Nhưng hiện tại nhìn thấy thi thể bị nổ thành khối vụn, vẫn làm cho bọn họ có chút khổ sở, huống chi, trong những thi thể nát bấy này rất có thể còn có thi thể của Chử Đình Thẩm Tiêu.

“Trước tiên dọn dẹp rồi đem chôn đi.” Nơi này còn có trẻ con, ông cụ không muốn để bọn nhỏ nhìn thấy những thứ máu me đó.

Nhân viên quản lý lão Vương đương nhiên là dẫn theo những người khác làm việc này.

Kỹ sư Lý và ông cụ ngồi ở trong nhà tuyết bên cạnh cửa vào. Kỹ sư Lý đã rất lâu không hút thuốc tìm cọng cỏ cầm ở trong tay, nói: “Tôi nhớ bên cạnh hai người Chử Đình còn có một đứa nhỏ nhỉ? Sau khi đứa nhỏ đó trở về, làm sao ăn nói với người ta đây.” Cuối cùng, ông ta lại nói: “Sao tôi cảm thấy tất cả việc xảy ra giống như một tuồng kịch, hai người đang yên đang lành nói biến mất là biến mất?”

Ánh mắt ông cụ nhìn bên ngoài, từ đầu đến cuối cũng không nói chuyện.

Mãi cho đến khi lão Vương trở về, ông ta mới nhìn về phía lão Vương nói: “Thế nào?”

Lão Vương ngồi xuống đối diện bọn họ: “Đều chôn rồi. Tứ chi đầy đủ một chút, có thể nhìn ra đều là nam. Nát một chút, trông không lớn.”

“Hiện trường còn nhặt được món đồ khác hay không?”

“Có, súng ống có tổng cộng hai mươi mốt khẩu.”

“Ngoại trừ những thứ này, cũng không thứ khác?” Ông cụ tiếp tục hỏi.

Lão Vương lắc đầu: “Không có.”

Nghe thế, ông cụ nở nụ cười, mắng một câu: “Giả thần giả quỷ. Được rồi, đợi lúc đi xuống, nói cho những người khác, nói hai người bọn họ vì bảo vệ mọi người mà hy sinh. Đứa nhỏ mà bọn họ để lại, về sau cứ ghi ở trên danh nghĩa của tôi làm cháu gái tôi. Dù sao, nguy cơ lần này quả thật là nhờ bọn họ giải quyết.”

Khi Lâm Đồng trở lại sườn núi, nhận được tin chính là Thẩm Tiêu, Chử Đình vì bảo vệ mọi người đã bỏ mình mà mình được ông Mạc nhận làm cháu gái.

Cô gái nhỏ có chút không tin, cô bé quấn quít lấy nhân viên quản lý lão Vương hỏi tất cả chi tiết, cuối cùng sau khi xác định hai người Thẩm Tiêu không còn, bản thân ngồi ở trong nhà tuyết lén lấy bánh quy giấu ở trong quần áo nhét từng miếng vào miệng.

Lão Vương thấy thế, an ủi nói: “Về sau bọn ông sẽ chăm sóc cháu thật tốt.”

Lâm Đồng nhìn mọi người xung quanh, phần lớn mọi người đang dùng ánh mắt thương hại, lo lắng nhìn cô bé.

Giống như, bởi vì sự ‘hy sinh’ của hai người Thẩm Tiêu, sau này cô bé sẽ nhận được sự chăm sóc của mọi người, ít nhất không cần lo lắng bị người ta bắt nạt, thậm chí cô bé còn có thể ăn no mặc ấm, không cần làm chuyện vất vả nhất, có thể nhận được thù lao không tệ, có thể sống sót thật tốt.

Cô bé rất cảm kích, cũng rất khổ sở.

Đến sau cùng vẫn chỉ còn lại một mình cô bé.