Uống ít rượu, ăn bữa sáng, bất tri bất giác, bên ngoài tiếng càng vang. Thẩm Tiêu mượn cơ hội say rượu, Chử Đình tỏ vẻ đưa cô lên lầu, lại bảo tiểu nhị lên một vò rượu mới, hai người rút lui khỏi bàn rượu.
Nhìn thấy bọn họ rời đi, Triệu Đông liếm răng nanh, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên thân kiếm trên lưng Thẩm Tiêu.
…
Hôm sau, Dung trạch ngoài thành.
Người trừ quỷ họ Vương đi theo phía sau Trương Đại Viễn, mà Trương Đại Viễn một tay cầm tóc máu của thần đồng nhà họ Dung, một tay cầm lạc phách. Cuối cùng anh ta dạo quanh một vòng giếng cổ ở nhà cũ nhà ho Dung, xác định nói: “La bàn chỉ hướng này, người mất tích ở đây.”
Người nhà họ Dung vừa thấy giếng cổ, trước mắt tối sầm, độc đinh nhà bọn họ!
Trong giếng cổ có nước, người mất tích ở đây, tám chín phần mười là không còn.
“Các vị đại sư, bình thường chúng tôi đều lấy nước dùng ở giếng này, bên trong không có vật khác lạ gì, sao con tôi có thể… Có thể ở đây chứ” Dung lão gia vô cùng chờ mong là mấy vị đạo trưởng sai lầm.
“Phía trên không có đồ, không có nghĩa là phía dưới không.” Trương Đại Viễn nói: “Đi chuẩn bị dây thừng, chúng ta chuẩn bị xuống giếng nhìn xem.”
Người nhà họ Dung không có cách nào khác, đành phải nghe phân phó của anh ta, đi tìm ba cọng dây thừng. Miệng giếng trong nhà không lớn, một lần chỉ có thể chứa một người đi xuống.
Triệu Đông không đi, chỉ mỗi Trương Đại Viễn, Tiền Viên và người trừ quỷ họ Vương trước sau xuống giếng.
Nhưng chưa đến nửa khắc, trong giếng lập tức truyền đến một trận kêu thảm thiết, tiếp theo người trừ quỷ họ Vương xuống giếng đã nhanh chóng cầm lấy dây thừng đi ra, vừa đi vừa mang sắc mặt trắng bệch nói: “Rắn! Một con rắn thật lớn!”
Con rắn quả thật là một con rắn rất lớn, cả đời ít thấy, nếu không người trừ quỷ họ Vương cũng sẽ không sợ tới mức trực tiếp đi ra khỏi giếng.
Sau khi người trừ quỷ họ Vương đi ra giếng không lâu, Trương Đại Viễn và Tiền Viên cũng trước sau ra khỏi giếng.
Sắc mặt của bọn họ cũng chỉ tốt hơn người trừ quỷ họ Vương một chút, sau khi hai người bọn họ đi ra, thuận tiện bổ sung lời mà người trừ quỷ họ Vương chưa nói hết: “Đáy giếng có một con rắn lớn, chiếm cứ đáy giếng, nhìn hình thể, ít nhất cũng có trăm năm đạo hạnh. Khi chúng tôi đi xuống, nó đang ngủ, nếu không ba người chúng tôi chưa chắc có thể đi ra.”
Nghe vậy, toàn bộ người nhà họ Dung đều mang vẻ mặt nghi ngờ: “Làm sao có thể, mỗi ngày chúng tôi uống nước bên trong, hoàn toàn không thấy gì cả.”
“Rắn ở đáy giếng, các người đương nhiên không nhìn thấy.” Người trừ quỷ họ Vương trợn trắng mắt nhìn họ nói.
Trong một chốc người nhà họ Dung hai mặt nhìn nhau.
Thế mà bên trong giếng cổ có một con rắn tinh, vậy nước mà bọn họ uống chẳng phải là…
Nghĩ vậy, trong dạ dày bọn họ đều cuồn cuộn một trận.
So với phản ứng của hạ nhân trong phủ, mấy lão gia nhà họ Dung tốt hơn một chút, dù sao nước mà bọn họ uống đều là nước suối trong lành vận chuyển từ ngoài thành tới, trái lại phản ứng không quá kịch liệt. Lúc này biết trong nhà mình có một con quái vật, lại thấy vẻ mặt các vị đại sư không muốn đối phó, Dung lão gia bước lên phía trước nói: “Vậy ba vị đại sư có thể có nhìn thấy con tôi không?”
“À…” Lúc này người trừ quỷ họ Vương đã dịu lại có hơi xấu hổ, lúc ấy anh ta vừa thấy thân rắn tráng kiện, sợ tới mức quay đầu bỏ chạy lên trên, thật sự không chú ý.
Tỉnh táo nhất vẫn là Trương Đại Viễn: “Không nhìn thấy tiểu công tử, nhưng lại thấy một mảnh quần áo, không biết đây có phải của cậu ấy hay không.” Ở dưới tình huống như vậy, thế nhưng anh ta còn có thể mò ra một mảnh quần áo.
Dung lão gia nhận lấy vừa nhìn, Dung phu nhân ở bên cạnh lập tức rơi nước mắt: “Đây là vải quần áo mà tôi tự tay may cho mấy anh em, lão gia, thằng bé ở trong giếng! Ông nhất định phải cho người cứu thằng bé ra!”
Dung lão gia không nói hai lời, trực tiếp quỳ xuống với Trương Đại Viễn: “Đại sư, xin hãy cứu con tôi một mạng!”
Trương Đại Viễn không phải người máu lạnh, nhưng lòng người có mềm đi nữa, thứ trong giếng đó anh ta tự nhận không giải quyết được: “Dung lão gia không ngại lại hỏi thử bên quan phủ có tiền bối lợi hại nào khác hay không, việc này… Tôi thật sự bất lực.”