Thật ra đã tới bước này, trong lòng Dung phu nhân đã tuyệt vọng. Cuối cùng chút hy vọng ấy, cũng chỉ là một chút giãy dụa cuối cùng trước lúc chưa thấy thi thể mà thôi.
“Có thể đi không?” Những người khác không để ý tới Dung phu nhân, mà nhìn về phía Trương Đại Viễn.
Trương Đại Viễn nhìn cái cây, bản thân thử đi đến bên cạnh giếng, thấy cái cây không có động tĩnh, lúc này anh ta mới gật đầu: “Tôi xuống giếng nhìn xem.”
Hành động này của anh ta khiến Thẩm Tiêu có chút cảm thán, cho dù là ở thế giới thần quái, người tràn ngập hiệp khí vẫn phải có.
Sau khi Trương Đại Viễn xuống giếng, Tiền Viên ở bên cạnh giếng. Một là theo dõi động tĩnh dưới giếng, hai là phòng có người bỏ đá xuống giếng.
Rất nhanh, dây thừng bị kéo động, lúc này Tiền Viên kéo dây thừng ra ngoài.
Tiếp theo Trương Đại Viễn xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, mà hấp dẫn ánh mắt nhất cũng thiếu niên mà anh ta ôm trong lòng.
Không giống với người bị ngâm nước quá lâu, quần áo của thiếu niên chỉnh tề, làn da trắng nõn, khuôn mặt tuấn tú, một thân trường bào màu xanh ngay nếp gấp cũng không có.
“Cậu bé vẫn có thở!” Trong đám người có người đột nhiên kêu lên.
Mọi người bỗng chốc tập trung nhìn về phía thiếu niên trong lòng, thấy lồng ngực quả thực phập phồng, thật sự còn sống!
Phát hiện này làm cho tất cả mọi người tinh thần chấn động.
Sau khi trương Đại Viễn ra khỏi giếng, đặt thiếu niên lên mặt đất, nói: “Cậu bé còn sống.”
Lúc này Dung phu nhân không để ý hình tượng ‘gào’ một tiếng bổ nhào vào trên người thiếu niên: “Con ơi!”
Ai có thể nghĩ đến sau tuyệt cảnh lại thấy đường sinh, người trong viện đều lộ vẻ xúc động.
Lại đợi một lát, Dung lão gia giàn giụa nước mắt thấy gọi con trai thế nào cũng không tỉnh, không khỏi lo lắng nói: “Trương đại sư, vì sao con tôi vẫn hôn mê bất tỉnh?”
“Tôi đã xem qua, ngủ mấy ngày là tốt rồi.” Trương Đại Viễn nói.
Nhận được câu trả lời của Trương Đại Viễn, trong lòng Dung lão gia an tâm một chút.
Sau khi người nhà họ Dung xác nhận thần đồng của nhà họ Dung còn sống, mà cảm xúc của Dung phu nhân cũng dần ổn định, không khí trong viện không còn nặng nề nữa. Chỉ là mọi người còn hơi sợ hãi thụ yêu, lúc này tất cả đều ngồi ở bên cạnh sân.
“Cái cây này nhiều năm như thế cũng chưa từng làm hại người, thậm chí con rắn chạy trốn vừa nãy, cũng ở đây nhiều năm mà cũng không có động tĩnh, sao trong một đêm tất cả đều bại lộ chứ?” Lúc này Chử Đình mở miệng nói.
“Đúng vậy.” Mọi người không phải không nghi hoặc, ngoại trừ yêu ma quỷ quái, ai cũng không muốn bị trở thành đồ ngốc để đùa giỡn: “Dung lão gia, tôi cảm thấy chúng tôi cần một lời giải thích.”
“Đúng vậy.” Người trừ quỷ họ Vương thảm nhất, cắn răng nhìn về phía Dung lão gia, tỏ vẻ nhất định phải đưa ra giải thích.
“Việc này… việc này tôi cũng không biết…” Vẻ mặt Dung lão gia khổ sở: “Viện này là nơi con tôi ở. Trước khi thằng bé mất tích, cũng không hề xảy ra chuyện gì cả. Tính cách con tôi hòa thuận, không có khả năng làm chuyện gì đại nghịch bất đạo, chọc giận các yêu ma quỷ quái…”
“Cái gì mà chọc giận yêu ma quỷ quái, đây rõ ràng chính là con yêu quái động tâm tư đáng xấu hổ, cho nên mới cố ý bắt con tôi đi.” Trong lòng Dung phu nhân, con trai mình là tốt nhất thiên hạ, sao có thể làm chuyện sai trái, nếu có sai cũng là người khác.
Chử Đình trực tiếp ngăn cản lời nói của Dung phu nhân, nói với Dung lão gia: “Nếu nơi này là viện của Dung thiếu gia, vậy trước khi Dung thiếu gia mất tích, dù là việc to hay nhỏ hễ đã xảy ra chuyện gì, xin đều nói cho chúng tôi biết một tiếng. Nói không chừng tất cả nguyên do ở trong đó. Dù sao con xà tinh đó chạy trốn rồi, chúng ta cũng phải tìm ra cách giải quyết mới được.”
Nửa câu sau thật ra đã hơi uy hiếp.
Nghe vậy Dung lão gia bèn nói ngay: “Tôi gọi sai vặt của con tôi lại đây nói với chư vị.”
Rất nhanh, gã sai vặt bị đưa lại đây. Anh ta nhớ lại một ngày trước khi xảy ra chuyện thiếu gia nhà mình mất tích, mỗi một việc thậm chí việc thiếu gia mấy giờ đi vệ sinh cũng nói ra.
“Từ từ, anh nói thiếu gia nhà anh hạ lệnh muốn chặt cái cây?” Thẩm Tiêu nghe gã sai vặt nói chặt cây, lúc này lên tiếng nói.
“Cây trong viện hả?”
“Đúng vậy, thiếu gia nói cây quá to, che ánh mặt trời, khiến thư phòng cậu ấy không nhìn thấy ánh sáng, cho nên hạ lệnh chúng tôi chặt cái cây.”
“…” Liên tưởng đến uy lực vừa rồi của cây to, mọi người đều im lặng.
“Xem ra đã tìm thấy điểm mấu chốt rồi.” Chử Đình nói.
“Bắt con tôi chính là xà tinh.” Dung phu nhân còn muốn tranh cãi thay con trai.