Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 402: Thế giới thần quái 24




Trong phòng còn có mấy cái đầu củ cải vây quanh ở bên giường, trong đó đứa lớn nhất còn chưa cao tới eo Thẩm Tiêu, đều vẫn là những đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Bọn nhỏ thấy Thẩm Tiêu đến đây, vô cùng vui vẻ, vây quanh Thẩm Tiêu líu ríu nói không ngừng.

Thẩm Tiêu bảo mấy đứa bé, nói người lớn ở trong nhà chính bên đó gọi bọn nhỏ qua đó ăn cơm, đám đầu củ cải bỗng chốc như ong vỡ tổ chạy ra ngoài, để lại Thẩm Tiêu và đứa con lớn nhất của nhà họ La đang run rẩy cả người.

Thẩm Tiêu hơi xốc chăn lên một chút, đứa con lớn nhất của nhà họ La ở dưới chăn gầy trơ cả xương, gần như chỉ có một lớp da bao trùm gân cốt. Cố tình trên da còn có từng vết xanh vết tím, nếu mình bị ngã, không đến mức ngã thành như vậy.

Cô thở dài, lấy ra một gốc thảo dược từ trong không gian cửa hàng ý bảo cậu bé ăn, đây là ở trong tu chân giới có được, công hiệu tương đương với nhân sâm, nhưng ôn hòa hơn nhân sâm, người thường chỉ cần một mảnh, có thể lập tức khôi phục hơn phân nửa nguyên khí.

Nhìn thấy đứa con lớn nhất nhà họ La ăn gốc thảo dược, khí sắc trên mặt tốt hơn một chút, Thẩm Tiêu mới nói: “Thế nào, có thể nói không?”

Đứa con lớn nhất của nhà họ La rụt đầu vào trong ổ chăn gật đầu.

“Sao em bị vết thương này?” Thẩm Tiêu nói. Nói chuyện với đứa trẻ bảy tám tuổi, không cần lòng vòng ngoằn ngoèo.

Nào biết đứa trẻ còn kinh ngạc hơn cô: “Bị thương?”

Vẻ mặt của cậu bé không giống giả bộ, nếu đây đều là nói dối, vậy hành động này không khỏi quá cao siêu rồi. Vì thế Thẩm Tiêu thay đổi cách hỏi: “Chị nhớ rõ ngày hôm qua em vẫn còn khỏe, sao trong một đêm đã không xuống giường được?”

Cô ở cách vách, từ sáng đến tối cô đều nghe thấy tiếng mắng trung khí mười phần của bà La. Mà đứa nhỏ nhà họ La đều rất chắc nịch, mỗi ngày chơi đùa ở ngoài cửa viện nhà họ La, có đôi khi cô có thể thông qua khe cửa nhìn vào.

Cậu bé lắc đầu: “Không biết. Buổi sáng em tỉnh lại, đã trở nên như vậy. Nhưng bây giờ em khỏe một chút rồi, em có thể đến nhà chính ăn cơm không?” Cậu bé nói đến câu sau, trong con mắt trắng đen rõ ràng tất cả đều là khát vọng.

Nghe vậy, Thẩm Tiêu nói: “Lúc này có lẽ đồ ăn trong nhà chính sắp ăn hết rồi, cho dù em qua đó cũng không ăn được. Em muốn ăn cái gì, không thì buổi tối chị mua cho em.”

“Thật sự?” Vừa nghe đến đồ ăn, đứa nhỏ đầu tiên là vui vẻ, Ngay sau đó lại ngượng ngùng: “Không được, bà em sẽ mắng em.”

“Em cảm thấy không ai mắng nhưng không ăn được đồ gì ngon, hay là ăn mắng một chút lại có thể ăn được đùi gà thịt kho tàu sườn xào chua ngọt bánh ngô thì tốt hơn?”

Thẩm Tiêu nói khiến nước miếng của đứa trẻ điên cuồng chảy ra. Cậu bé rất muốn ăn, nhưng lại cảm thấy không thể vô duyên vô cớ đi nhận ý tốt của người khác.

“Như vậy đi.” Thẩm Tiêu không chọc cậu bé nữa: “Chị hỏi em một câu, em trả lời một câu. Trả lời rồi, chị mời em ăn cái đùi gà to thế nào?”

Đứa trẻ nuốt nước miếng: “Chị hỏi đi.”

“Tối hôm qua em làm gì?”

“Em?” Đứa nhỏ nhớ lại: “Em ngủ.”

“Tối hôm qua em không nghe thấy âm thanh gì không?”

“Không có.” Cậu bé lắc đầu.

“Bà nội em đối xử với em có tốt không?” Thẩm Tiêu lại hỏi.

Cậu bé nói quanh co một hồi: “Tốt. Mẹ em không cần em, cha em cũng cưới mẹ kế. Tuy rằng bà không cho em ăn no, nhưng ít ra mỗi ngày đều có một miếng ăn. Xuân Linh ở đối diện, thậm chí bị cha cậu ấy để cho chết đói, ít nhất em không bị đói chết. Chỉ là có đôi khi sẽ đói chịu không nổi, cực kỳ muốn ăn cái gì đó.”

Đúng lúc này, cửa sương phòng bị đẩy ra. Người vào là đầu củ cải lớn nhất, cô bé bưng bát đi đến trước giường, cầm bát đưa cho anh trai: “Anh ơi, cho anh.”

Thẩm Tiêu thấy, trong bát có một miếng thịt ba chỉ đầy đặn, lý do không nói sáng bóng, là bởi vì cả miếng thịt kể cả trên da heo cũng không có nước canh, chỗ góc khuyết còn bị cắn một ngụm nho nhỏ. Lại nhìn khóe miệng của đầu củ cải bưng cơm vào có một chút dấu vết khả nghi, có lẽ khi bưng vào cô bé hết sức thèm nhỏ dãi muốn nuốt một ngụm vào vô số lần, nhưng cuối cùng vẫn chỉ ăn một miếng nho nhỏ, còn lại đều vội đem tới cho anh trai còn nằm ở trên giường.

“Thịt!” Đứa nhỏ trên giường vừa thấy thịt, ánh mắt sáng lên. Một đũa gắp vào miệng, hầu như nhai cũng không nhai đã nuốt xuống.

“Ăn ngon không?” Đầu củ cải chảy nước miếng hỏi.

“Ăn ngon!” Đứa con lớn nhất của nhà họ La thè đầu lưỡi liếm môi, tựa như còn đang nhớ lại vị thịt.