Trò Chơi Ngày Tận Thế

Chương 2: Thảm họa




[Thời kỳ đen]

Trường Phan Bội Châu-Phan Thiết.

Sắp vào tháng năm, cơn gió đã mất đi cái mát của mùa xuân, thời tiết dần chuyển nóng. Có thể cảm nhận được cái sự nôn nóng khi thi cuối kì sắp đến, tiếng nói chuyện không dứt bên tai và cả tiếng vui đùa giữa những tiết nghỉ giữa giờ.

Lớp 12A1, chín giờ mười phút sáng.

Xuyên thấu qua lớp bàn ghế chật hẹp và học sinh, Triệu Văn An nằm dài trên bàn, nghiêng mắt nhìn ngoài cửa sổ. Cũng không biết hắn nhìn gì ngoài đó, chỉ thấy hắn lẳng lặng mà nhìn, song trong mắt lại chẳng phản chiếu thứ gì. Có lẽ Triệu Văn An chẳng hề nhận ra, cô bé ngồi bàn dưới cũng đang lút lút nhìn cậu.

Lê Anh Thư cảm thấy cậu chàng thật kỳ lạ. Cô cũng không biết Triệu Văn An kỳ lạ chỗ nào, chỉ là cảm giác. Cậu chàng này chuyển đến đây từ cuối năm trước, đẹp trai, thân thiện và dễ gần, ít nhất mọi người trong lớp đều có cái đánh giá như vậy. Nhưng khi vào những lúc cậu chàng như vầy, cô lại cảm thấy những biểu hiện trước đó đều là giả. Có thể do cô nghĩ nhiều chăng.

Cô nghe thấy có bạn học gọi mình, vứt cái cảm giác đó ra sau đầu, Lê Anh Thư xoay người đối diện với cô bạn thân của mình.

"A, mày kể đến đâu rồi?"

"Nãy giờ mày không nghe tao nói thật luôn đấy à?"

Trần Thị Trang rất bất mãn với cái kiểu như vầy, đang kể giữa chừng lại phát hiện người nghe tâm trí để đâu không.

Lê Anh Thư cười ra hiệu cô bạn tiếp tục nói, dù sao cũng là bạn chơi gần ba năm nên Trần Thị Trang cũng quen cái tính nhỏ bạn này rồi, buồn bực thì buồn bực mà vẫn muốn kể.

"Mấy nước bên Châu Âu lại có động đất ấy, nghe bảo trận này còn lớn lắm cơ. Bên Nhật vừa có sóng thần giờ lại thêm vụ này, không biết cái năm nay nó bị cái gì nữa." Cô vừa nói vừa bĩu môi. Cũng do mấy tháng nay cứ liên tục có núi lửa ngầm phun trào rồi lại động đất sóng thần liên miên.

"Nghe bảo hai năm trước xuất hiện hiện tượng vua chuột..." Lê Anh Thư không chắc chắn lắm, dù sao cũng chỉ là tin đồn cô nghe người ta nói.

"Thiệt không?! Chắc nghỉ hè tao không dám đi du lịch luôn quá!."

"Nghỉ hè cũng có đi được đâu, lo cho đống bài ôn thi đại học đi kìa."

"Đừng... Đừng nhắc nữa..." Cô bạn mặt nhăn thành khổ qua khi nhớ tới đống bài ôn tập kia. Lê Anh Thư cười đánh cô bạn một cái rồi lại lén liếc lên chỗ bàn trên. Triệu Văn An đã chỉnh lại tư thế từ nằm dài sang ngồi thẳng dậy, hắn đang kiểm tra lại sách vở trên bàn của mình. Lê Anh Thư nhìn chằm chằm vào sườn mặt cậu ta, da mặt mà lũ con gái mơ ước, thậm chí chẳng thấy cả lỗ chân lông ấy hằn một vết đỏ do nằm úp lâu, ngay cả khi như vậy nó cũng chẳng mất chút thẩm mỹ nào.

Đột nhiên Triệu Văn An quay đầu lại đối diện với cô. Lê Anh Thư giật mình trong lòng, rồi lại cố bình tĩnh mà nở một nụ cười với cậu ấy. Triệu Văn An cũng cười lại với cô, đôi môi hơi nhạt màu nhếch lên, vừa hiền lành vừa nhã nhặn.

Triệu Văn An cũng chỉ nhìn hai cô nàng một cái liền lập tức xoay đầu, mở sách Văn học ra, chuẩn bị cho tiết tiếp theo.

"A! Cái gì kia?"

Thình lình có người hô to lên một câu như thế. Cả lớp chen chúc chạy tới cửa sổ, Triệu Văn An thuận mắt nhìn ra bên ngoài, đồng tử bỗng co rụt lại. Gần là vài giây sau, một tiếng vang lớn ở nơi xa truyền tới, tiếp đó là hai tiếng, ba tiếng... Khói lửa vờn quanh trên đỉnh những tòa nhà, tiếng bùm bùm như bom nổ vang vọng trên không trung.

"Cái quái gì vậy?"

"Mưa thiên thạch!!!"

"Không thể nào! Tụi bây nhìn trên trời kìa!!"

Lớp học loạn hết cả lên, Lê Anh Thư bị cô bạn bên cạnh mình nắm lấy tay, cả khuôn mặt đều là hoảng hốt nhìn nơi xa.

Gần như là cả bầu trời, thiên thạch khắp bầu trời!

"Thông báo toàn trường!! Tất cả mọi người mau tìm chỗ trống chạy, tránh xa các vật kiến trúc!! Xin nhắc lại! Tất cả mọi người mau tìm chỗ trống chạy, tránh xa các vật kiến trúc!!"

Loa thông báo của trường vang lên ba lần, mọi người tất cả đều chạy ra lớp học, xung quanh hỗn loạn, tiếng kêu la không dứt bên tai. Những viên thiên thạch nhỏ đường kính mười centimet cứ thông thả rơi xuống từng viên từng viên một, có người bị nó đập vào người liền cả tiếng la hét cũng chưa đã thành nét bấy.

Triệu Văn An phản ứng rất nhanh, hắn ôm chặt cặp xách của mình chạy ra khỏi lớp, chen vào giữa đám người bên trong. Ngay sau đó, một viên thiên thạch rơi thẳng vào phía sau lớp học, có vài người vẫn còn bên trong, tiếng kêu cứu khóc lóc phát ra liên miên, lại chẳng ai có thời gian quan tâm đến những người đó.

Triệu Văn An chạy khỏi trường học, có vài lần suýt thì bị chôn vùi bởi thiên thạch. Hắn không ngừng tránh né những nơi thiên thạch rơi xuống và những người bên cạnh xô đẩy lẫn nhau. Chạy đến giữa đường phố, Triệu Văn An đột ngột khựng lại. Trên phố xe máy, ô tô đâm vào nhau tán loạn, tạo ra các vụ nổ liên hoành, chẳng có chỗ trống nào để chạy cả. Nhưng không có thời gian cho Triệu Văn An do dự, hắn cắn răng nhảy qua các xe máy và vụn vỡ của những thiên thạch, vòng quanh chạy xiêu xiêu vẹo vẹo thành đường công. Cứ thế, Triệu Văn An chạy gần mười phút, mưa thiên thạch mới ngừng lại.

Bấy giờ mới có thời gian cho Triệu Văn An thở dốc, hắn ôm chặt ngực mình, tránh một mảnh thiên thạch vụn nhỏ. Bởi vì chạy quá vội vàng, lúc này Triệu Văn An mới thoáng quan sát xung quanh, vừa nhìn hắn liền hoảng sợ.

Cơ hồ là toàn bộ trong phạm vi tầm nhìn của Triệu Văn An, thành phố đổ nát gần như không nhìn ra được hình dáng trước đó, xen lẫn trong đống đất đá là những mảnh chân tay và thịt nát, máu chảy đầy đất. Người còn sống cũng giống Triệu Văn An như vậy, cả người chồng chất vết thương nhìn cảnh vật xung quanh.

Thiên thạch đã ngừng rơi, song thế giới này cũng đi theo thay đổi.

Khói bụi giăng trên đỉnh đầu từng người, cứ như lọt vào sương đêm.

Có người mờ mịt ngẩng đầu nhìn bầu trời, dường như đang tự hỏi tại sao thiên thạch lại xuất hiện khiến thế giới trở nên như vậy. Nhưng bầu trời nào có thể trả lời hắn đâu, chỉ có không trung im lặng như đang trào phúng hành động của hắn.

Hoãn quá vài phút, vài người phản ứng lại đây mới hoảng loạn mà tìm điện thoại hoặc chạy về nhà. Giờ đây khủng hoảng mới thật sự bắt đầu.

"Không Được! Tại sao lại không gọi được?! Tín hiệu!? Tại sao lại không có tín hiệu!?"

"Không không không... Không thể nào như vậy được... Không thể nào..."

"Ha ha! Tận thế! Tận thế đến rồi!"

"Mẹ... Hức... Mẹ ơi..."

"Đừng như vậy, làm ơn... Đừng xảy ra chuyện..."

"Cậu thấy sao?! Thiên thạch đó! Mưa thiên thạch luôn!! A không đúng, Huân đâu rồi? Anh ấy đâu rồi?"

Trước mặt Triệu Văn An là một chiếc xe con, máu tươi văng đầy trong xe, hắn đứng yên nhìn thẳng vào chiếc xe một lúc lâu, trên mặt cũng có vài phần trắng bệch. Bỗng nhiên hắn nghe được trong xe có tiếng động, lúc này mới giật mình tỉnh táo lại.

Triệu Văn An lại gần chiếc xe, cúi đầu nhìn vào bên trong, hắn như nghe được có tiếng khóc của trẻ con.

Hắn vội vàng mở cửa xe ra, mùi máu tươi xông thẳng vào mũi khiến hắn váng đầu một trận. Chỉ thấy trên ghế điều khiển ngồi một cổ thi thể nam, đầu đụng vào tay lái, mảnh kính vỡ từ ghế phụ bên cạnh đâm rách thân trên. Triệu Văn An hơi nghiêng đầu nhìn về phía ghế sau, có một thi thể nữ nằm trên đó, trên lưng cũng đồng dạng có những mảnh kính vỡ đâm xuyên qua người, máu chảy suốt xuống chân ghế.

Triệu Văn An nhăn lại mi, vòng ra cửa xe sau, hắn vươn cánh tay hơi run nhè nhẹ ra đẩy thi thể người phụ nữ lên, lộ ra một bé gái phía dưới.

Bé gái cả người là huyết, cô bé trợn to đôi mắt đầy nước của mình ngước lên nhìn Triệu Văn An, có lẽ là máu bắn vào mắt nên cô bé lập tức nhắm lại, nước mắt ào ạt chảy ra. Hắn nâng bé gái này ra khỏi xe, cô bé cứ dụi mắt không ngừng, vừa khóc vừa lẩm bẩm: "Cứu ba mẹ... Cứu ba mẹ em..."

Nếu có thể, Triệu Văn An cũng rất muốn cứu họ, nhưng họ đã chết rồi. Hắn im lặng đứng đó, không nói lời nào.

Có lẽ là không nghe thấy Triệu Văn An nói lời nào, bé gái đột nhiên hốt hoảng, chẳng sợ đôi mắt đã sưng lên cũng phải mở bừng ra. Bé gái xông lên nắm lấy tay Triệu Văn An, ra sức cầu xin giúp đỡ: "Anh trai làm ơn cứu ba mẹ em! Cứu giúp ba mẹ em với! Em xin anh!"

Để mặc cô bé lôi kéo tay mình, Triệu Văn An chỉ có thể bó tay: "Ba mẹ em... Họ chết rồi."

"Anh nói dối!" Bé gái tầm mười tuổi, cánh tay phải bị rạch một đường máu, cố hết sức để phủ nhận sự thật này: "Lúc nãy ba mẹ em vẫn còn... Vẫn còn..."

Cô bé cúi đầu, cứ như cổ họng bị thứ gì chặn lại, cứ đứt quãng mà khóc. Chợt cô bé quay người, bò vào trong xe ôm chặt mẹ của mình, cứ ôm mãi, tiếng ức thanh cũng vang mãi.

Triệu Văn An không phải là người biết an ủi người khác, hắn chỉ có thể lẳng lặng mà nhìn một màn này rồi lại như nhớ tới cái gì mà xoay người ngồi xuống trước xe.

Trong xe tiếng khóc liên miên không dứt, ngoài phố người kêu khóc la không ngừng.

Có thể là thấy thế giới này chưa đủ khủng hoảng, trên trời xuất hiện hiện tượng nhật thực. Bóng đen dần dần che khuất mặt trời, cái bóng của nó cũng dần che khuất lục địa. Tất cả mọi người nhốn nháo mà nhìn lên trời, trong lòng là cái cảm giác gì đâu?

Phẫn nộ, oán hận ư?

A, có lẽ là cái tâm lý này!

Đúng vậy, đương nhật thực hoàn toàn nuốt chửng thế giới này, cả lục địa trên toàn bộ Trái Đất đều rung lên. Nước biển sôi trào, mặt đất nứt ra, trên không chim bay tứ tán, cứ như có thứ gì muốn hòa hợp nhất thể với cái hành tinh này vậy.

Mà khi bóng đêm lui ra, ánh sáng thắp lại thế gian, mọi người mới phát hiện thật sự có thứ gì đó đang dung hòa với hành tinh này.