Triệu Văn An hạ mắt nhìn Lan bên cạnh mình, cô nhóc đang tò mò xem chị gái trước mặt, không chú ý tới hắn. Hắn nhanh chóng ngẩng đầu đối diện với Lê Anh Thư: "Lúc nãy trò chơi 'Tìm sâu và bắt bướm' các cậu tìm sâu hay bướm?"
Lê Anh Thư bị hắn hỏi một câu mà trầm mặt, cô nói: "Tớ bắt được một con bướm."
"Cậu ấy tìm được một con sâu." Cô chỉ Trần Thị Trang rồi quay sang nhìn ba người đằng sau.
Ba người bị điểm danh căng thẳng da đầu, một bạn nam hơi cao chút nói: "Tớ bắt một con bướm."
"Còn em và cậu ấy bắt được hai con sâu nhỏ." Cậu bạn nam còn lại chỉ mình và cô bạn, hai người này có vẻ là học khóa dưới.
"Vậy à..." Triệu Văn An như suy tư gì mà cúi đầu xem nhóc Lan: "Tôi là bướm còn em ấy là sâu."
"Cậu phát hiện gì sao?" Lê Anh Thư nhìn thẳng vào cậu, cô rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác nên ngay lập tức phát hiện Triệu Văn An không đúng.
"Không, chỉ là đang nghĩ về trò chơi này vì sao lại có cả bướm và sâu."
Nếu như chỉ vì loại bỏ bớt nhân loại để cân bằng hai chủng tộc theo như cái giọng nói thông tin Deer kia bảo thì không cần thiết phải đưa ra hai lựa chọn. Nó có thể yêu cầu mọi người tìm sâu để giải quyết nhân số nhân loại nhiều hơn nữa vì nhân số của tộc Sett là hơn sáu trăm triệu người, thấp hơn nhân loại cả hai trăm triệu người. Nhưng cũng không thể chắc chắn giả thiết này lắm. Nếu cái thông tin Deer chỉ đơn thuần nghiêng về nhân loại... không, nó không thể nào nghiêng về nhân loại hơn được.
Triệu Văn An nhíu mày nhìn phía nơi xa. Những tòa kiến trúc ngổn ngang dưới mặt đường, xe cộ đâm thành một đường dài, máu vươn đầy đất, thịt nát rơi rãi khắp nơi. Hắn lại ngẩng đầu nhìn trên bầu trời, không khí đáng lẽ phải trở nên nóng hơn do vụ va chạm mưa thiên thạch nhưng nhiệt độ lại là 29°C.
Còn nữa, Triệu Văn An lạnh mặt, nhìn những vật thể lạ lẫm quanh thành phố. Xen kẽ trong các khối kiến trúc đổ vỡ là những kiến trúc khác không thuộc về nơi này, chúng giống như kiến trúc của Hy Lạp cổ, mái ngói đỏ và mảnh tường cũ nát. Cây cối cũng trở nên rậm rạp hơn, Triệu Văn An dẫm lên một dúm cây xanh, chúng nó đang phát triển nhanh hơn.
"An?"
Lê Anh Thư kéo tay cô bạn Trang của mình nhìn hành động của Triệu Văn An.
"Không có gì."
Hiện tại Triệu Văn An và Lan đang đi theo đề nghị của Lê Anh Thư là về nhà của cô nàng. Dù sao cũng cần một chỗ nghỉ chân để hắn có thể thuận lợi phân tích kỹ hơn những thứ sáng nay xảy ra nên cứ thuận theo bọn họ.
Như lời của Lê Anh Thư, nhà cô đúng là rất gần đây. Ngôi nhà bị tạp gần một nửa nhưng tạm thời vẫn có thể cư trú được.
Hắn tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, nhóc Lan cũng ngồi cạnh hắn. Cô bé khá là e dè với năm người kia, từ nãy tới giờ chẳng nói một câu nào.
"Cho nhóc nè."
Trần Thị Trang đưa một chiếc bánh giăm bông đến trước mặt Lan: "Bánh này ăn ngon lắm đó!"
Lan cầm lấy chiếc bánh được gói trong bọc, nói cảm ơn chị gái này mặc dù nhóc vừa nãy mới ăn một cái bánh mì nên chẳng đói chút nào.
"Mày lại lừa trẻ con đấy à, rõ ràng mày không thích bánh giăm bông nên mới cho con bé."
"Không có nha, tao cũng thích giăm bông chớ bộ..." Trần Thị Trang chột dạ, cô rụt cổ một chút, càng nói càng nhỏ.
Lê Anh Thư lắc đầu, với tình hình bây giờ mà cô bạn này còn kén ăn. Lúc nãy đi cửa hàng tiện lợi vì người quá đông nên bọn cô cũng chỉ có thể nhắm mắt mà giành lấy đồ ăn.
Hai nam một nữ kia cũng tìm chỗ ngồi xuống kiểm tra lại đồ ăn trong cặp. Hai nam tên là Nguyễn Anh Quốc, Trần Văn Nghĩa, nữ tên Võ Kim Quế. Bọn họ từng người cầm sandwich hoặc bánh mì lên bắt đầu ăn trưa. Thi thoảng lại nhìn quanh những người ở đây.
Triệu Văn An xé một viên kẹo bạc hà bỏ vào trong miệng. Hương vị thơm mát yêu thích khiến đầu óc căng chặt của hắn dần thả lỏng lại. Hắn lại suy nghĩ lên.
Dựa theo những thông tin hiện có thì có vẻ như thế giới đang gặp một thảm họa rất nghiêm trọng, thậm chí có thể gọi là tận thế.
Thiên thạch rơi xuống, nhật thực toàn phần, thông tin Deer, chủng tộc Sett, dân số giảm mạnh...
Dung hợp giữa Trái Đất và Saton.
Saton? Một hành tinh ư?
Hẳn là một hành tinh vì thông tin Deer có nói rằng dung hợp hành tinh thành công.
Một hành tinh mới ra đời...
Triệu Văn An chợt cảm thấy thật mỉa mai. Hành tinh mới ư? Cái đống đổ nát ngoài kia sao?
Đùa nhau đấy à?
Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục trầm ngâm lên.
Hắn nhớ lại bộ dáng của tộc Sett. Cơ thể cao lớn, khuôn mặt xinh đẹp, trên đầu có sừng và cả cách ăn mặc của họ. Khi vừa thấy nhân loại họ dường như thất thần một lát rồi lại rất nhanh trốn đi.
Nếu dựa theo tình huống bình thường, khi hành tinh nơi mình sinh sống đột nhiên dung hợp với hành tinh khác, đáng lẽ họ phải kinh hoảng hoặc ít nhất là ngạc nhiên chứ không phải là ngay lập tức chạy trốn, ẩn nấp. Điều này chỉ có thể chứng minh rằng họ đã biết trước việc hành tinh của mình sẽ dung hợp thành nhất thể với một hành tinh khác. Nhưng theo phản ứng thất thần vài giây của họ thì có vẻ như họ cũng không biết Trái Đất.
Và có một vấn đề khác.
Thông tin Deer đã nói chỉ số sức chiến đấu và nhân số của cả hai chủng tộc không đồng đều...
Họ mạnh hơn nhân loại.
Mạnh đến mức nào?
Việc này còn quan trọng hơn cả cái thông tin Deer bí ẩn kia, bởi vì thông tin Deer có nói nó sẽ làm lạnh ba mươi ngày. Ít nhất ở ba mươi ngày nó sẽ không xuất hiện, nhưng tộc Sett này không giống vậy. Bọn họ ở ngay tại đây, ngay tại mảnh đất này. So với cái giọng nói thông tin Deer hư ảo kia thì tộc Sett lại là thực thể tồn tại bằng xương bằng thịt. Hắn cần thiết biết thêm thông tin về những kẻ ngoài hành tinh này hơn bất cứ thứ gì bây giờ.
Chỉ cần dựa vào cái tốc độ khi chạy trốn của bọn họ hắn đã cảm thấy một trận rùng mình.
Khi không biết tộc Sett này là địch hay bạn, đặc biệt là hiện tại họ đang ẩn nấp đâu đó và rất có thể đang âm thầm quan sát nhân loại. Triệu Văn An yêu cầu cảnh giác cao độ.
Thời gian dần trôi qua, đồng hồ điểm mười ba giờ hai mươi bốn phút. Nhóc Lan đôi mắt mơ màng buồn ngủ, nhóc có thói quen ngủ trưa nên hiện tại buồn ngủ lắm. Cuối cùng cô nhóc vẫn là dựa vào đùi Triệu Văn An ngủ mất.
Trong phòng không ai nói gì, không khí rơi vào im lặng.
Đến khi Lan tỉnh ngủ thì đã muốn đến chiều tối. Mặt trời dần ngả về Tây, bầu trời nhuộm màu cánh gián, quỹ đạo của thời gian vẫn cứ như cũ trôi qua. Dù cho thế giới này có thành thế nào đi nữa, nó cũng chưa bao giờ dừng lại vì thứ gì.
Suốt một buổi chiều im lặng trong căn nhà sụp đổ gần một nửa này, có vài tiếng thút thít vang lên. Cô gái tên Võ Kim Quế không nhịn được mà khóc. Cô chỉ mới mười bảy tuổi, sau khi thiên thạch rơi xuống bạn bè xung quanh cô bị thiên thạch tạp đến chết. Rồi khi bị bắt yêu cầu cưỡng chế tham gia trò chơi, lúc bắt được một con sâu có người muốn cướp của cô nhưng cô giữ chặt sâu nhất quyết không chịu đưa cho hắn. Đến khi trò chơi kết thúc, cô nhìn hắn tan biến thành những quang điểm. Không phải cô cố ý mà, rõ ràng nếu đưa sâu cho hắn cô sẽ biến mất. Nhưng hắn cứ nhìn chằm chằm cô, đôi mắt oán độc nhìn thẳng vào mắt cô, miệng không ngừng mắng.
Tiếng khóc phá vỡ bầu không khí im lặng, cảm xúc ấm ức và sợ hãi thể hiện qua từng giọt nước mắt, dần dần cũng có người khóc theo. Cứ như bong bóng căng phồng đến tột cùng, nó sẽ nổ.
Cả căn phòng vang lên tiếng khóc nức nở liên thanh, mọi người trút hết cảm xúc của mình qua việc đó.
Chỉ mới đây thôi, bọn họ còn đang ở trường học vui vẻ cười đùa với bạn bè, ôn tập bài thi cuối năm mà giờ đây trường học sao? Người nhà ở đâu? Mọi người đâu?
Không một ai nói lời nào, cứ khóc và khóc mãi, khóc đến miệng đắng chát, mắt sưng vù, mũi không thở được.
Triệu Văn An không tham gia vào vụ khóc lóc này. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn mọi người, im lặng mà nhìn.
Nhóc Lan hồi trưa đã khóc rất nhiều, đôi mắt đã không còn sưng đỏ lại ngậm đầy nước mắt. Nhóc đưa tay lên cổ nắm chặt hai chiếc nhẫn trên dây chuyền. Sợi dây chuyền là Lan tìm thấy trong nhà Lê Anh Thư. Cô nhóc xin sợi dây luồn hai chiếc nhẫn vào trong rồi đeo lên cổ mình.
Sau sáu giờ tối, tiếng khóc lóc mới dừng lại. Khuôn mặt lấm lem nước mắt dơ hề hề, khóc gần hai tiếng mọi người gần như không còn sức lực. Bụng đói kêu vang, bọn họ mới cầm lấy đồ ăn ăn lên.
"Mọi người tạm thời nằm ở đây đi, có việc gì dễ gọi nhau." Lê Anh Thư cầm ra mấy tấm chăn mỏng, trong nhà không có nhiều đệm giường nên chỉ có thể lấy chăn trải trên thềm thay cho đệm.
Cô nàng phát chăn mền cho những người khác, Trần Thị Trang chợt kéo tay cô.
"Hình... Hình như có thứ gì đó vừa lướt qua cửa sổ..."
Trần Thị Trang trợn to mắt nhìn ngoài cửa sổ, cửa là bằng cửa kính nên có thể thấy hoàn cảnh bên ngoài. Trần Thị Trang vừa nói như vậy, mọi người căng cứng thân thể, da đầu tê lên mà nhìn về phía cửa sổ. Nhưng không có gì ngoài tiếng lá cây xào xạc đung đưa và bóng đêm đen kịt ngoài đó, nhìn kỹ mới thấy cách vài trăm mét sẽ xuất hiện một ngọn đèn cam nhợt nhạt. Hiện tại trong phòng cũng chỉ đốt vài ngọn nến lấy ánh sáng.
"Cậu có thấy rõ thứ kia không?"
Triệu Văn An nâng bước đến gần cửa sổ nhìn một hồi, quay đầu lại hỏi: "Lướt qua rất nhanh sao? Chắc chắn?"
Trần Thị Trang liên tục gật đầu.
"Hay là chúng ta ra đó xem thử..."
Triệu Văn An nhìn về phía nơi phát ra giọng nói.
Nguyễn Anh Quốc bất an mà nhìn hắn. Gương mặt tái nhợt, hắn nuốt nước bọt một ngụm, bay nhanh rút lại lời vừa rồi: "Hay thôi vậy..."
Triệu Văn An nheo lại đôi mắt nhìn nơi xa bóng đêm, hắn quay lại chỗ cũ ngồi xuống, xé mở một gói kẹo bỏ vào trong miệng nhai đi lên.
Hắn sẽ không tùy tiện ra ngoài trong khi không biết tình huống rõ ràng.
Đương nhiên, hắn cũng sẽ không thả lỏng cảnh giác. Đợi đến khi trời sáng lại đến siêu thị xem xem, nơi đó chắc hẳn sẽ tụ tập rất nhiều người.
Triệu Văn An ngã vào sau tường, Lan nhích lại gần dựa sát vào người hắn. Cô nhóc thẳng lưng lo lắng nắm chặt chăn mỏng. Lê Anh Thư và Trần Thị Trang cũng đã về chỗ của mình, cả hai nắm chặt tay nhau cho nhau an ủi. Võ Kim Quế Trần Văn Nghĩa ngồi sát hai người họ, Nguyễn Anh Quốc thì ngồi bên phải Triệu Văn An.
Đêm nay có lẽ sẽ là một đêm khó ngủ.