Một đường ôm lấy Phong Thiên Lam đang ngủ say về nhà, Lâm Kiến Hào đưa tay lấy điện thoại, đôi mắt dịu hòa nhìn cô gái đang tựa vào vai mình.
"Alo, Hào a... Cuối cùng cũng liên lạc được với mày rồi..." Lâm Cẩn tựa như vỡ òa nói, làm gương mặt của Lâm Kiến Hào thoáng chốc hiện ra vài vạch đen.
"Nếu như cha tao có hỏi về chuyên đêm qua, đừng nói..." Lâm Kiến Hào sâu xa nói, nghe được lời cam kết từ đầu dây bên kia mới im lặng cúp máy.
Đưa tay sờ sườn mặt xinh đẹp của cô, Lâm Kiến Hào lại nói nhỏ gì đó, tựa như là đang độc thoại một mình.
__________________
Tiếng chuông cửa inh ỏi vang lên, Nhạc Nhạc nhướng mày nhìn hướng cửa, đứng dậy ra mở cửa.
"Cháu....có thể mở cửa cho chú được không?" Thấy gương mặt nhỏ nhắn ngạc nhiên đến sửng sờ của Nhạc Nhạc, Lâm Kiến Hào mất tự nhiên nói.
"Két". Không nói gì, Nhạc Nhạc trực tiếp dùng hành động thể hiện, nhanh chóng mở cửa cho Lâm Kiến Hào.
"Nhà hơi nhỏ một chút, cha đừng chê ngột ngạt a..." Thấy Lâm Kiến Hào đang đánh giá "nhà" mình, Nhạc Nhạc dùng giọng điệu non nớt nói.
Lâm Kiến Hào nhẹ nhàng đỡ Phong Thiên Lam xuống giường, thấy cô vẫn đang ngủ ngon thì không khỏi cười.
Quả là mèo con không chút phòng bị gì cả...
"Nhạc Nhạc, mẹ cháu..." Thấy gương mặt y đúc mình trước mặt, Lâm Kiến Hào cũng có cảm xúc thân quen hơn rất nhiều.
Quả thật, không ai có thể tàn nhẫn với bản thân mình...
"Đừng lo, con sẽ lo cho mẹ mà...." Vừa nói, Nhạc Nhạc vừa nấu chút nước ấm, xem ra là định pha nước lau người cho Phong Thiên Lam.
Thấy như thế, trong lòng của Lâm Kiến Hào lại cảm thấy khó chịu, tựa như có việc gì đó không thích hợp...
"Được, vậy chú đi trước." Loại bỏ suy nghĩ phức tạp trong lòng, Lâm Kiến Hào đứng dậy, bất giác đưa tay xoa đầu Nhạc Nhạc một cách dịu dàng.
"Đây là danh thiếp của chú, trên đó có số điện thoại và địa chỉ của chú. Khi mẹ cháu tỉnh thì đưa cho cô ấy..." Giống như cảm thấy mình nói quá dong dài, Lâm Kiến Hào khụ khụ hai tiếng rồi đứng dậy rời đi, bỏ qua một ánh mắt buồn bã của Nhạc Nhạc.
_________________
Trên đường đến công ty, Lâm Kiến Hào đã thu hút vô số ánh mắt của nhân viên và người đi đường. Phải biết, tổng tài của họ nổi tiếng là người ôn nhu quyết đoán... Nhưng hôm nay...
"Lâm tổng, chủ tịch cho mời..." Thư ký Văn tựa như không nhận thấy sự khác biệt của Lâm Kiến Hào và mọi người xung quanh mà tiến lại chỗ anh, nghiêm túc truyền lời.
Chỉ thấy, từ đuôi mắt đến khóe môi đang tràn đầy ý cười ngây ngô của Lâm Kiến Hào lập tức lạnh đi chín phần, hầu như không còn độ ấm.