Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 1




Chưa thấy thời tiết nào kì lạ thế này.

Đang độ giữa hè, Bắc Kinh được dự báo là nhiều mưa thì lại nắng chói chang, còn Thâm Quyến cách đó mấy ngàn cây số được dự báo là trời xanh mây trắng thì lại mưa tầm tã.

Vừa đối chiếu xong bản cáo bạch* mới nhất, Hoài Hâm bước ra khỏi phòng họp nhỏ ồn ào với đôi mắt mỏi nhừ, cô ngồi xuống sofa mềm bên cạnh cửa sổ sát sàn nghỉ ngơi một lúc.

* Bản cáo bạch là tài liệu hoặc dữ liệu điện tử công khai những thông tin chính xác, trung thực, khách quan liên quan đến việc chào bán hoặc niêm yết chứng khoán của tổ chức phát hành.

Xuyên qua lớp cửa kính, logo khổng lồ của công ty điện tử "đầu rồng" nào đó xuất hiện trên cao ốc đối diện, xa xa lấp ló đỉnh nhọn "Măng xuân" của Hoa Nhuận, ánh nắng sau mưa soi chiếu một màu xanh lam như hòa làm một với đường chân trời của vịnh Thâm Quyến, cực kỳ xinh đẹp.

Nhóm người phía ngân hàng đầu tư MGS của Hoài Hâm bay từ Bắc Kinh đến Thâm Quyến hồi đầu tuần, liên tục tăng ca đến hai ba giờ sáng suốt mấy đêm liền. Trước khi các tài liệu chính thức được đệ trình vào thứ hai tuần sau, mọi người luôn phải trong trạng thái sẵn sàng đợi lệnh ra trận, dồn hết sức lực làm việc, vì thế thời gian tan làm càng lúc càng muộn hơn.

Đây là một dự án chứng khoáng của Hongkong đang trong giai đoạn đăng ký lên sàn, các đại diện các bên và lãnh đạo công ty thường xuyên phải họp tại Printer (bên thứ ba độc lập in bản cáo bạch) sửa đổi và trau chuốc bản cáo bạch suốt đêm, chọn lọc từng câu từng chữ một cách cẩn thận, kiểm tra lại những thiếu sót và bổ sung ngay lập tức, đảm bảo công ty có thể được niêm yết thành công tốt đẹp

* Những chú thích trong ngoặc là của tác giả.

Song, có vẻ như tiến độ hiện tại đã rơi vào giai đoạn dậm chân tại chỗ.

Chỉ một số liệu nhỏ trong bản cáo bạch thôi, mà cả ba bên luật sư, kiểm toán và ngân hàng đầu tư mỗi bên mỗi ý, không ai nhường ai.

Bên tai là tiếng tranh cãi không ngớt của các bên, Hoài Hâm bất lực xoa trán nhằm làm dịu huyệt thái dương đang căng cứng.

-- Thần tiên giao chiến, một cô nàng thực tập sinh nhỏ bé như cô cũng phải "tuẫn táng" theo.

Hoài Hâm tìm lễ tân xin một ly Americano hòa tan, nhấp một ngụm cà phê đăng đắng rồi quay về chỗ ngồi của mình.

Màn hình điện tử trên tường đang kết nối với các bên của Hongkong và Bắc Kinh, cuộc họp 24/24 được diễn ra, chỉ cần phát hiện ra vấn đề thì mọi người có thể đặt câu hỏi bất cứ lúc nào và tiến hành trao đổi trực tiếp.

Vấn đề trước đó hiển nhiên vẫn chưa được thống nhất: "Vì sao số liệu ban đầu của doanh số bán hàng cùng cửa hàng bên các anh lại không khớp với số liệu bên kiểm toán?"

"Của bọn tôi là bản mới nhất do CFO gửi, của các anh từ đâu ra?"

"Bọn tôi cũng do công ty cung cấp, nhưng dữ liệu logic phân dòng sản phẩm lại khác nhau. Lúc sáng bọn tôi cũng đã giải thích rõ sản phẩm của công ty được chia thành ba nhóm tinh bột, rau củ quả và thịt, bánh bao cũng được xếp vào loại một, không cần phải tách riêng ra."

"Con số này không khớp với lợi nhuận gộp của danh mục sản phẩm đơn lẻ, ai chịu trách nhiệm..."

* Lợi nhuận gộp hay lãi gộp (Gross Profit) là phần lợi nhuận của công ty thu được sau khi đã trừ đi các chi phí liên quan đến việc bán sản phẩm, hàng hóa hay cung ứng dịch vụ của công ty.

Hoài Hâm sớm đã quen với khung cảnh ồn ào thế này.

Nhìn đống bản cáo bạch chất thành chồng trước mặt, cô tiện tay sửa sang lại ngay ngắn, sau đó dời ly cà phê sang một góc khuất để tránh đụng phải, nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc.

Bản cáo bạch dày cỡ một viên gạch, cô còn đang kiểm tra phần yếu tố rủi ro và tổng quan, chưa xem đến những phần sau, nghe thấy thế cô vội lật đến mấy chục trang sau, cầm bút đỏ vẽ hình tam giác đánh dấu phần phát triển và lợi nhuận gộp của các sản phẩm đơn lẻ, để sau này sẽ kiểm tra và đối chiếu lại.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có người lên tiếng, "Dừng lại chút đã."

Trên màn hình điện tử là văn phòng từ phía Hong Kong, trong phòng không có bóng người, chỉ nghe thấy tiếng.

Người đàn ông dừng lại một chút, sau đó giọng nói trầm ấm lại vang lên, "Bây giờ không phải là lúc tranh cãi, từ đầu đã nói kiểm toán chịu trách nhiệm thì cứ để kiểm toán đến giải quyết, chúng ta không cần phải tốn thời gian vào vấn đề này nữa, có được không?"

Hoài Hâm sửng sốt, trong lòng như có một sợi lông vũ khẽ khàng lướt qua.

-- Giọng điệu cầu khiến thôi mà vẫn thấy êm tai.

Một chuyên viên phân tích bên phía ngân hàng đầu tư nghe thấy thế thì cất giọng oán trách qua micro, "Nhưng anh Thừa à, nếu dựa theo phương pháp phân loại của bọn họ thì phần đánh giá phía sau của chúng ta đều phải đổi..."

"Cực cho mọi người rồi." Giọng nói lành lạnh trầm thấp nhưng vẫn lộ ra vẻ cương quyết, hờ hững đáp, "Lần sau nhớ bàn bạc cho kỹ."

Chuyên viên phân tích muốn nói rồi lại thôi, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn xách laptop quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Phòng họp chìm vào yên lặng, nhóm người vừa nãy còn tập hợp lại giờ đây đã tản ra, mỗi người tập trung kiểm tra phần văn kiện trước mặt mình, im lặng không nói gì. Nhưng chưa tới hai mươi phút sau, bên phía luật sư và nhóm kiểm toán lại bắt đầu có chuyện.

Hoài Hâm chứng kiến từ đầu đến cuối, bỗng dưng lại thấy buồn cười.

Mấy ngày qua, cô thấy thời gian bọn họ tranh cãi với nhau còn nhiều hơn thời gian giải quyến vấn đề.

Dưới cường độ áp lực cao, ai nấy đều muốn bớt việc, chẳng ai muốn đứng ra gánh vác trách nhiệm. Con người là loài động vật vừa phức tạp lại vô cùng đơn giản, phức tạp là khi thỉnh thoảng xuất hiện thiện ý, đơn giản chính là hình thành suy nghĩ ích kỷ không bao giờ thay đổi.

Khi lợi ích của bản thân gặp nguy cơ, làm gì có ai quan tâm đến quy tắc nữa chứ.

Printer đã thống nhất sẽ đặt cơm cho mọi người. Lúc ăn cơm bên ngoài phòng họp, Hoài Hâm lại nghe thấy người phân tích nổi cáu lúc nãy thì thầm với đồng nghiệp bên ngân hàng đầu tư, "Anh Thừa hôm nay cũng thật là, sao lại giúp người ngoài thế không biết."

Đối phương cười nói, "Tiểu Văn này, cậu đừng để trong lòng làm gì. Dù ai sửa đổi thì cuối cùng chúng ta vẫn phải thống nhất, tôi thấy vì nghĩ tình là người nhà nên sếp Thừa mới để chúng ta nhường một bước, nếu không cứ cãi qua cãi lại thì hiệu suất công việc lại càng thấp."

Sắc mặt Lưu Văn dịu đi đôi chút, người kia đảo mắt một vòng rồi nói tiếp, "Thôi, tranh thủ ăn nhanh rồi vào làm tiếp, biết đâu tối nay có thể về sớm."

Ánh mắt hai người đều rã rời, không ai nói thêm gì, lấy cơm rồi rời đi.

Bên ngoài phòng họp có khu pantry, nếu muốn thư giãn có thể sang bên đó ngồi ăn, nhưng nếu không có thời gian thì chỉ đành mang cơm về chỗ làm việc xử lý tại chỗ.

Vì cơm vừa được mang đến nên khu pantry vẫn còn khá vắng người, Hoài Hâm và một SA (Senior Associate - quản lý cấp cao) khá thân thiết là Diệp An Kỳ cũng sang bên đó, vừa ăn vừa tám chuyện.

Diệp An Kỳ là người chịu trách nhiệm chính trong dự án chứng khoán Hong Kong của MGS Bắc Kinh, rất chạy việc và tỉ mỉ, mọi chuyện lớn nhỏ đều được đẩy hết cho chị ấy nên dạo gần đây chị ấy bận đến tối tăm mặt mày.

Nhưng chị ấy vẫn quan tâm hỏi thăm Hoài Hâm vài câu, xem cô đã thích ứng với cường độ công việc cao thế này không.

"Ổn lắm ạ, em cũng học được rất nhiều điều." Hoài Hâm cười nói, "Chị An Kỳ cần gì thì cứ giao cho em làm là được."

Cô nhóc trông rất lanh lợi, làn da trắng nõn, đôi mắt long lanh cong cong cực kỳ xinh xắn.

Nhưng khi khoác lên bộ váy công sợ lại toát lên vẻ chín chắn, lúc làm việc lại nghiêm túc chăm chỉ, còn biết đối nhân xử thế, Diệp An Kỳ lại càng thêm có hảo cảm với Hoài Hâm hơn, đưa tay vỗ vai cô trấn an, "Chờ xử lý xong xuôi rồi có thể xả hơi một tí."

Theo lý thuyết, vào Printer này áng chừng đã được một tuần, tiến độ vừa qua một nửa, còn trông mong gì nữa đây. Dù sao thì quá trình càng về sau sẽ càng khó nuốt, Hoài Hâm cười, không nói tiếp.

Xung quanh người đến người đi, cô chợt nhớ ra gì đó, "Chị An Kỳ ơi, em muốn hỏi chị cái này."

Diệp An Kỳ, "Hửm?"

Hoài Hâm hạ giọng, chỉ tò mò ở mức độ vừa phải, "Anh Thừa kia... là ai thế chị?"

"À, Úc Thừa à, anh ta là VP (Phó tổng giám đốc) của MGS Hong Kong, là người phụ trách dự án lần này giống chị." Diệp An Kỳ đáp.

VP cao hơn SA một bậc, theo như bình thường thì Hoài Hâm đoán chừng người kia khoảng độ ba mươi mấy. Nghe giọng thì không nhận ra là người nơi nào, nhìn chung thì có lẽ là kiểu đàn ông trưởng thành, sự nghiệp ổn định.

Nhờ quan hệ công việc của ba nên cô từng gặp kiểu người thế này vài lần, đa phần đều là người kiểu mẫu, sự nghiệp thành công, gia đình viên mãn, tạo cho mọi người một ấn tượng cực kỳ tốt.

Đến khoảng ba giờ sáng thì công việc cũng kết thúc.

Làm trong ngành tài chính là thế, công việc lương triệu tệ một năm thường không được thoải mái về thời gian, mà sinh viên theo ngành này cũng không được lơ là, hễ thực tập xong là lại tiếp tục thực tập.

Học kỳ đầu năm ba là mùa ứng tuyển, sẽ có một đợt ngân hàng đầu tư vốn nước ngoài tuyển dụng, thành tích của Hoài Hâm ở trên trường khá cao, tiếng Anh cũng lưu loát, nên đã thành công xin được một chân thực tập hè trong ngân hàng đầu tư vốn nước ngoài là MGS.

Hoài Hâm được điều đến văn phòng MGS ở Bắc Kinh, tính đến bây giờ thì cô chỉ vừa thực tập được hai tuần, nhưng lại đụng ngay thời kỳ cấp bách, trong thời gian ngắn nhất đã hiểu rõ trạng thái tăng ca ở ngân hàng đầu tư chỉ biết công việc chứ không biết giờ giấc.

Mọi người tốp năm tốp ba rời khỏi tòa nhà, trở về khách sạn.

Hoài Hâm cũng có một căn nhà nhỏ ở Thâm Quyến, trước khi rời khỏi Bắc Kinh cô đã sang chỗ ba mình lấy chìa khóa. Cô tạm biệt đồng nghiệp rồi lên đường về nhà.

Vừa lên xe thì cơn buồn ngủ như vũ bão ập tới không sao ngăn được.

Tài xế rõ là trông cũng rất buồn ngủ, cũng chẳng có lòng bắt chuyện, Hoài Lâm cố gắng ghìm lại cơn buồn ngủ, trả lời những tin nhắn chưa đọc, rồi lại lướt vòng bạn bè một lượt, bấm like từng trạng thái một.

Trở lại giao diện Wechat, vẫn trống trải giống mấy phút trước.

Ba giờ khuya, từ trưa đến giờ, group chat gia đình được ghim trên đầu vẫn không có động tĩnh gì.

Độ cong nơi khóe môi dần phai, Hoài Hâm úp điện thoại lại đặt sang một bên, khép mắt nghỉ ngơi.

Căn hộ ở Thâm Quyến không lớn cho lắm, nhưng được cái vị trí đắc địa, ban đầu vốn là để ba mẹ cô đầu tư.

Sự thật chứng minh đầu tư bất động sản sinh lời theo thời gian là quyết định hoàn toàn đúng đắn, đã qua bao năm, ba cô đã ly hôn rồi tái giá, nhưng giá nhà ở Thâm Quyến vẫn tiếp tục tăng cao, nếu so với ngày xưa thì không chỉ tăng gấp đôi.

Lâu rồi không có người ở, nhớ mấy hôm trước lúc cô kéo va li vào, bệ cửa sổ còn đóng cả một lớp bụi, cô quen lối cởi giày, thay đồ ngủ rồi lên giường.

Trước đây cô có thói quen phải viết gì đó trước khi đi ngủ, chẳng hạn như tiểu thuyết, những câu chuyện tự cô chấp bút, nhưng dạo gần đây bận tối mắt tối mũi nên không có thời gian để ý tới mấy món này.

Chín giờ sáng hôm sau, Hoài Hâm bị tiếng chuông báo đánh thức, cô hít một hơi sâu, vuốt mấy sợi tóc lỉa chỉa sau một đêm.

Cô nhớ rõ tối qua vì quá buồn ngủ nên không tắm rửa gì, cô cầm khăn và quần áo vào phòng tắm. Mười phút sau, Hoài Hâm ăn mặc chỉnh tề bước ra, tóc cũng đã được sấy khô.

Làm tài chính dù mệt cách mấy cũng phải chỉn chu, đặc biệt là những người làm bên mảng nghiệp vụ khách hàng như bọn cô, hình tượng luôn phải đứng đầu.

Cô trang điểm nhẹ nhàng, cầm chai nước hoa trên bàn xịt vài hơi.

Đó là một nhãn hiệu cao cấp, Frederic Malle, dòng Frederic Malle En Passant chính là mùi mà Hoài Hâm thích nhất. Tầng hương đầu tiên là mùi tử đinh hương hòa vào làn gió mát dịu sau cơn mưa. Tầng hương sau là mùi xạ hương và tuyết tùng, mang theo cảm giác mát lạnh sâu lắng.

Hương thơm là cách thức đánh dấu lãnh thổ của người khác, Hoài Hâm rất am hiểu con đường này.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi từ đầu đến chân, cô bắt xe đến Printer.

Quy định nội bộ công ty là mười giờ sáng tập hợp, nhưng không tính những ngày tối hôm trước tăng ca quá trễ khiến mọi người không dậy nổi. Dần dần, tỷ lệ nhân viên đi làm đúng giờ cùng giảm đi.

Hoài Hâm gần như là chạy đua suýt soát với giờ làm, thế nhưng trong văn phòng rộng mênh mông ấy ngoại trừ CFO và chuyên viên phân tích đang có mặt thì chẳng còn ai.

Đêm hôm trước cô đã kiểm tra bản cáo bạch bản tiếng Anh lần thứ ba được một nửa, bảng số liệu phía sau vẫn chưa xem xong. Hoài Hâm gần như đã quen với việc nếu không được giao việc mới thì cô sẽ tự mình đối chiếu số liệu.

Điều hòa trong phòng họp hơi lạnh, sáng nay vì muốn ăn diện xinh đẹp nên cô mặc một chiếc váy chỉ dài đến đầu gối, bây giờ lạnh đến độ phải khép chặt hai chân, lấy áo khoác đắp lên đùi.

Ngoài cửa truyền đến tiếng đóng mở, Hoài Hâm mải đối chiếu số liệu nên không ngẩng đầu.

Đến khi chiếc ghế bên cạnh được kéo ra, mùi hương gỗ trầm dễ chịu thoảng qua cô mới nhìn sang bên cạnh.

Mấy ngày trước vị trí bên cạnh Hoài Hâm vẫn luôn là Trình Vi - một Associate khác trong nhóm, vì quen thức khuya dậy trễ nên bình thường đến giữa trưa anh ta mới xuất hiện. Hoài Hâm ngẩng đầu lên, ra vẻ ngạc nhiên cất giọng trêu chọc, "Sao hôm nay anh Trình đến sớm..."

Âm cuối bất chợt nín bặt như chiếc xe vừa phanh gấp.

Người đàn ông với gương mặt điển trai, gọng kính viền bạc vắt ngang sóng mũi cao thẳng, trông cực kỳ anh tuấn lỗi lạc, ngũ quan sắc nét, hoàn toàn không ăn khớp với gương mặt của Trình Vi.

Hoài Hâm ngớ người.

Trông anh rất trẻ, dáng người cao ráo, chiếc áo thun màu đen trông cực kỳ thoải mái trong văn phòng chất đầy giấy tờ như thế này, phần tay ngắn phác họa đường cong nơi cánh tay.

Anh vừa đặt túi đựng laptop xuống, một tay kéo ghế, có vẻ như nghe thấy cô nói nên giữ nguyên tư thế nhìn sang cô, đúng góc độ từ trên cao nhìn xuống.

Tim Hoài Hâm hẫng mất một nhịp, cô nghe thấy người đàn ông lên tiếng, giọng trầm ấm vô cùng êm tai, "Cô quen tôi sao?"

Khi Úc Thừa tập trung nhìn ai đó, ánh mắt anh hơi cụp xuống, đôi mắt hoa đào đen láy tạo ra một độ cong hững hờ.

Ngay khoảnh khắc ấy, tròng kính phản xạ một luồng ánh sáng nhàn nhạt, Hoài Hâm lại cảm nhận được đôi mắt sâu thẳm của anh.

Hô hấp như ngừng lại, nhịp tim như trống đánh thùng thùng, bàn tay đặt trên áo khoác của Hoài Hâm chợt siết chặt, lần đầu tiên cô nhận ra mình cũng chẳng mấy lành nghề trong giai đoạn thực tập này.

***

Tác giả:

Chức vị, Analyst (chuyên viên phân tích) - Associate (quản lý) - SA (quản lý cấp cao) - VP (Phó tổng giám đốc) - ED (Giám đốc điều hành) - MD (Tổng giám đốc) - Partner (Đối tác)

Thừa tổng 27 tuổi đã làm VP, bây giờ đã 30, năm cuối thăng chứ lên VP, có thể xem là tuổi trẻ tài cao, có vài VP không thể tiếp tục thăng chức, đến 40 tuổi vẫn là VP.

***

Editor có lời muốn nói:

Hố này mình vẫn chưa có lịch đăng cụ thể vì còn Hoàng Thành và Thiên Nga, sau khi Hoàng Thành hoàn thì mình sẽ lên chương đều đặn hơn.

*Một góc vịnh Thâm Quyến

Không hiểu sao mình up Wattpad cứ bị thiếu chữ 😭😭😭. Nếu trong quá trình đọc mà các bạn thấy có một đoạn khoảng trắng lớn khác thường thì comt báo mình nhé, nó bị thiếu đấy ạ. 😭😭😭😭