Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 29




Trong những quyển tiểu thuyết do Hoài Hâm chắp bút, tình tiết mà cô thích nhất chính là những cái ôm từ phía sau của các cặp đôi, tư thế này cực kỳ có cảm giác an toàn, cũng vì thế mà trở thành hình ảnh được xuất hiện thường xuyên nhất.

Khi cơ thể Úc Thừa áp sát vào, cô vô thức nhớ ngay đến chuyện này, trái tim hẫng mất một nhịp rồi sau đó mới trở lại bình thường.

Không chờ cô lấy lại tinh thần, chú ngựa dưới thân đã bắt đầu co chân chuẩn bị chạy.

"Á..."

Hoài Hâm hoảng sợ hét lên một tiếng.

Lưng ngựa xóc nảy, cả người cô như muốn bay lên trời, nhưng rồi lại bị cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông siết chặt lấy kéo về chỗ cũ, cứ lặp đi lặp lại như thế. Trong tầm mắt đong đưa, Hoài Hâm không sao hiểu được làm cách nào mà anh có thể khiến con ngựa này chạy đi như thế.

-- Kích thích quá đi.

Gió lạnh thấu xương quất thẳng vào mặt, mỗi một lần xóc nảy đều mang theo cảm giác mất trọng lượng cực kỳ rõ ràng. Về mặt sinh lý thì đây là cảm giác trực tiếp, mấy ngón tay Hoài Hâm siết chặt lấy yên ngựa, hơi thở dần trở nên gấp gáp trong cơn tăng tốc. Nhưng xét về mặt tâm lý, cô lại cảm giác như có một thứ gì đó đã phá tan xiềng xích, trở nên nhẹ nhàng và thoải mái hơn.

"Đừng sợ." Môi Úc Thừa dán bên tai cô, giọng điệu trầm ấm dịu dàng vang lên trong tiếng gió gào thét không hiểu sao lại mang theo chút quyến luyến.

Hoài Hâm bị anh kéo hờ, hai cơ thể gần như áp sát vào nhau, cô thấy mình sắp ngất đến nơi.

Một phần là do hoảng sợ... phần khác là vì... quá kích thích.

Lát nữa cô phải ghi lại chuyện này, cho vào tiểu thuyết mới của mình mới được!

Anh ôm lấy cô, độ ấm xuyên qua lớp vải bông truyền vào trong, cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh phả xuống phần cổ cô, truyền đến cảm giác tê dại.

Núi tuyết trắng xóa phía xa xa, bọn họ tự do tự tại rong ruổi trên thảo nguyên bao la bát ngát, thoải mái nhẹ nhàng. Lâu lắm rồi Hoài Hâm mới có cảm giác này, tựa như linh hồn cũng được phóng thích, lưu lạc khắp chân trời góc bể.

Không chút ràng buộc.

Mọi rắc rối, phiền não đều được xóa tan.

Cô rất vui.

Ngay lúc này đây, Hoài Hâm chẳng muốn suy nghĩ đến bất cứ chuyện gì, chỉ muốn được lưu lại thời khắc hồn nhiên vui vẻ thế này mãi mãi.

...

Không biết đã qua bao lâu, tốc độ của bạch mã dần dần chậm lại.

Mặt Hoài Hâm đã cóng đến độ chẳng còn có cảm giác gì, nhưng đôi gò má hây hây đỏ như vừa được phủ một lớp phấn, môi hồng răng trắng, gương mặt vẫn mang theo cơn kích động, dáng vẻ dạt dào hứng thú.

Từng bước từng bước vững vàng, cuối cùng không còn xóc nảy nữa, ý thức dần quay về, Hoài Hâm cũng bắt đầu nhận ra tư thế này có hơi tế nhị.

"Anh Thừa, anh làm sao mà nó chạy hay thế?" Cô cắn môi, giận dỗi nói, "Lúc nãy nó chẳng chịu nghe lời em."

"Em phải thúc chân vào bụng nó."

Úc Thừa làm mẫu, bạch mã lại bắt đầu tăng tốc.

"Ồ."

Hoài Hâm quay mặt lại, mỉm cười, "Hóa ra là thế."

Úc Thừa cụp mắt, đối diện với ánh mắt của cô.

Ở khoảng cách rất gần, đôi mắt đen láy của anh tương phản với sắc trời, sâu thẳm không sao nhìn thấu. Hoài Hâm hé môi, mấp máy một lúc rồi nhìn thẳng vào anh và nói, "Anh Thừa này."

"Hửm?"

"Cám ơn anh nhé, em thấy vui lắm." Chất giọng dịu dàng còn mang theo chút véo von, vô cùng êm tai.

Ánh mắt Úc Thừa hơi dao động, anh nheo mắt, chưa kịp lên tiếng thì nghe thấy tiếng ông chủ gào to cách đó không xa, "Anh Úc, hai người cưỡi ngựa sao rồi?"

Nhẩm tính thời gian thì cũng đã đến giờ phải quay về rồi.

Úc Thừa cho ngựa quay đầu trở lại điểm xuất phát, sau đó anh đổi sang chú ngựa đen của mình vừa nãy.

Hoài Hâm cũng đã bắt đầu quen dần, trong lúc thúc ngựa vừa rồi cô cũng đã nắm được các bí quyết và điểm quan trọng, chẳng mấy chốc đã có thể tự mình điều khiển ngựa.

Ông chủ thấy cô tiến bộ vượt bậc thì cất giọng khen ngợi, "Cô nhóc học nhanh quá."

Úc Thừa nhếch môi như cười như không, vẫn giữ vẻ mặt hờ hững.

Hoài Hâm không để tâm ánh mắt anh có ý gì, chỉ níu dây cương mỉm cười, đón lấy ánh mắt của anh, "Là do thầy dạy tốt ạ."

Chơi một trận đã đời, tâm trạng Hoài Hâm như chim được xổ lồng, nhưng xương cốt lại muốn rã ra từng khúc, trở lại chân núi, cởi bỏ đồ bảo hộ, rửa tay rửa mặt sạch sẽ liền lên xe, co ro ngồi trên ghế.

Lần này mới thực sự là lên đường trở về, hôm nay bọn họ sẽ đến Tân Đô Kiều, quãng đường hơn ba trăm cây, kiểu gì cũng phải chạy một mạch đến tối.

Trời đã về chiều, mặt trời xuyên qua tầng mây phía xa, ánh tà dương rực rỡ phủ xuống những dãy núi vô tận, từng áng mây chầm chậm trôi theo cơn gió, bóng sáng bóng tối như đan vào nhau.

Thời điểm thế này rất dễ buồn ngủ, mới đầu Hoài Hâm còn nghiêng đầu ngắm cảnh ngoài cửa sổ, nhưng rồi lại thiếp đi lúc nào chẳng hay.

...

Lúc tỉnh dậy thì trời đã nhá nhem tối, xe vẫn còn đang băng băng trên đường cao tốc.

Hoài Hâm dụi mắt, khàn giọng hỏi, "Mấy giờ rồi?"

Hỏi xong rồi cô mới nhận ra giọng mình hơi tùy tiện, vội quay lại nhìn người đàn ông bên ghế lái.

"8 giờ rưỡi rồi." Úc Thừa cũng chẳng bận tâm, nhìn cô rồi dịu giọng nói, "Ghế sau có nước khoáng, em lấy uống đi."

"Dạ." Hoài Hâm ngoan ngoãn đáp lại, làm theo lời anh, lúc vặn nắp còn than thở, "Tối thế rồi cơ à?"

Úc Thừa không đáp lại, cô ngắm một bên mặt anh, một thoáng sau, cô chợt cong tít đôi mắt, đưa chai nước mình vừa mới mở sang cách bờ môi anh một khoảng vừa tầm.

"Lái xe lâu thế chắc anh cũng mệt rồi nhỉ?" Hoài Hâm nói với giọng điệu vô cùng tự nhiên, "Anh uống nước đi."

Úc Thừa khựng lại, hàng mi rủ xuống, ánh mắt đảo một vòng.

Anh không nhúc nhích, chỉ nói, "Nhích lên một tí."

"Dạ?" Cô giật mình.

"Tôi nói là... em nhích lên một tí." Anh chậm rãi lặp lại, nhấn nhá từng chữ một.

"..."

Ý anh là muốn cô... đút ư?

Chỉ trong một thoáng ấy, Hoài Hâm suýt nữa đã mất bình tĩnh, vẻ mặt lúng túng đang nghĩ xem nên đáp lại thế nào thì Úc Thừa đã đưa tay lên, nhận lấy chai nước trên bàn tay căng cứng giữa không trung của cô.

"Em không nhích lên tôi không thấy đường." Anh cười đáp

"..."

Khỉ thật, lại bị trêu rồi.

Đối thủ cao tay hơn, sau một thoáng đớ lưỡi, Hoài Hâm nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, không thèm so đo với anh nữa, hào hứng chống cằm thưởng thức dáng vẻ uống nước của anh.

Úc Thừa hơi nâng cằm, hàng mi rủ xuống, quả táo Adam chậm rãi nhấp nhô vẽ nên một đường cong cực kỳ gợi cảm.

Như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh nhìn sang, thoải mái hỏi, "Sao thế?"

Hoài Hâm chỉ cười, "Chờ anh trả chai nước lại cho em thôi."

Anh không nói gì, lúc buông chai nước suối xuống còn nhếch môi, "Cám ơn em."

Hoài Hâm nhận lấy, đóng nắp chai, nhưng chỉ vài giây sau, cổ tay trắng muốt lại duỗi ra.

-- Đầu ngón tay siết chặt miếng khăn giấy, khẽ khàng chạm vào khóe môi người đàn ông.

Muốn nói rồi lại thôi, cô chỉ chạm nhẹ rồi rời đi ngay.

"À, vừa nãy nước bị bắn ra ngoài." Ánh mắt Hoài Hâm rơi xuống vạt áo anh, ngón tay cũng lướt xuống theo, nói với vẻ đương nhiên, "Anh Thừa cứ tập trung lái xe đi, để em lau giúp anh."

...

Bọn họ lái xe đến tầm chín giờ hơn thì đến Tân Đô Kiều.

Vì phải đi gấp rút cho kịp giờ nên bọn họ không hề dừng lại nghỉ ngơi dọc đường, thế nên bữa tối cũng chỉ được giải quyết bằng chút đồ ăn vặt đã mua ở trấn Shangrila trước đó.

Lúc đến khách sạn, Hoài Hâm đói muốn xỉu, tiếp tân làm thủ tục nhận phòng cho cô trước, Úc Thừa vừa nhận một cuộc điện thoại nên nói với cô, "Em lên trước đi, lát nữa chúng ta đi ăn sau."

Hoài Hâm gật đầu, kéo va li vào thang máy.

Khách sạn này không lớn lắm, decor không khác mấy so với khách sạn cô từng ở cách đây mấy ngày, điều kiện cũng tàm tạm. Phòng cô nằm ở cuối hành lang tầng hai, cô quét thẻ vào phòng, đi một vòng kiểm tra, bàn và giường đã cũ lắm rồi.

Cửa sổ chưa đóng, màn đêm phủ xuống kèm theo làn gió nhẹ nhàng se lạnh.

Ray cửa hơi rỉ, Hoài Hâm phải cố hết sức mới có thể đóng cửa lại được.

Ở trong phòng không lâu thì nhận được Wechat của Úc Thừa, anh bảo cô đi xuống thẳng sảnh khách sạn.

Anh dặn dò cẩn thận, [Tối trời lạnh, em mặc ấm một tí.]

Lúc xuống lầu, Hoài Hâm phát hiện va li của Úc Thừa vẫn còn đặt bên cạnh anh, có vẻ anh vừa nói chuyện điện thoại xong chưa kịp lên lầu. Như nhận ra cô đã đói nên tranh thủ thời gian.

Úc Thừa gửi va li ở quầy tiếp tân, mặc áo khoác vào rồi cùng Hoài Hâm ra khỏi khách sạn. Theo hướng dẫn trên điện thoại thì cách đây vài trăm mét có một quán Tứ Xuyên khá ngon, hai người không có lựa chọn nào khác, thế là thả bộ đi dọc về hướng đó.

Đã qua giờ cơm từ lâu, nhưng trong quán vẫn còn rất đông khách, đa phần là bàn tròn to. Bọn họ tìm một bàn nhỏ cỡ bốn người ngồi, cầm menu gọi món.

Qua mấy ngày ở chung, hai người đã hình thành một loại ăn ý -- Úc Thừa vẫn để Hoài Hâm chọn món trước, cô ngâm cứu vài lượt rồi nhanh chóng quyết định, sau đó lại hỏi anh có muốn gọi gì thêm không.

Bốn mặt của quán Tứ Xuyên đều được làm bằng kính, có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài. Màn đêm dần sâu, sắc trời sầm sì, không biết là may hay là "xu" mà nhân viên vừa ghi món xong thì bên ngoài bỗng chốc đổ mưa to.

Mùa đông ở đây hiếm khi có mưa, nhưng hễ mưa là mưa tầm tã, mưa tối đất tối trời.

Hoài Hâm và Úc Thừa ngồi bên cửa sổ sát sàn, cô quay đầu nhìn màn mưa nặng hạt, chỉ thấy vài ngọn đèn đường leo lét trong màn đêm đen như mực.

Mùi đồ ăn thơm nức mũi và bầu không khí ấm áp trong quán khiến Hoài Hâm được an ủi phần nào, quán này lên món khá nhanh, chẳng mấy chốc một tô canh thịt dê đã được bưng lên. Hoài Hâm húp hết một chén canh nóng mới thấy dạ dày dễ chịu hơn một chút.

Món Tứ Xuyên tuy cay nhưng lại rất dậy mùi, gà xào ớt, thịt lợn xé sợi xào cay đều rất đúng vị, Hoài Hâm ăn đến ngon miệng.

Cô thật sự rất đói, trái lại, tướng ăn của Úc Thừa rất tao nhã, từ tốn gắp thức ăn, nhai kỹ nuốt chậm. Nhưng hai người đều có một điểm chung chính là không thích nói chuyện trong lúc ăn cơm.

Ăn cơm là để bản thân thưởng thức món ngon chứ không phải vì bất cứ thứ gì.

Đồ ăn đã được mang lên đầy đủ, Hoài Hâm hì hục chiến đấu một buổi mới bắt đầu thấy lửng dạ, cô thỏa mãn dựa lưng vào ghế.

Đúng lúc đó, Úc Thừa lại có điện thoại gọi đến.

Hoài Hâm cũng lôi điện thoại ra kiểm tra tin nhắn, nhìn thấy Triệu Triệt gửi tin nhắn trong nhóm chat gia đình, [Chị đi chơi thế nào rồi! Mấy ngày nay không thấy trồi lên, đi đến đâu rồi chị? *Wow*]

Hoài Hâm, [Tân Đô Kiều, đã lượn được một vòng sắp về đến Thành Đô rồi.]

Hoài Hâm, [Chắc là sắp về rồi. *Nhe răng*]

Triệu Triệt, [Ồ!]

Triệu Triệt, [Thế thì tiểu nhân xin được ngồi nhà cung nghênh người trở về. *Nhe răng*]

Lại còn "Tiểu nhân" cơ đấy, chẳng lẽ cô còn không biết thằng nhóc này có ý đồ gì sao?

Hoài Hâm vào khung chat riêng với Triệu Triệt, hỏi cậu, [Lại có chuyện gì thế? *Nhe răng*]

Triệu Triệt, [Đúng là không gạt được chị chuyện gì hết. *Đổ mồ hôi*]

Hoài Hâm, [*Nhe răng*]

Triệu Triệt, [Chị cũng biết chuyện em có bạn gái mà nhỉ. *Toát mồ hôi lạnh*]

Hoài Hâm, [Ừ.]

Triệu Triệt, [Kỳ nghỉ đông lần này em muốn để cô ấy sang nhà chúng ta vài ngày ăn Tết, nhưng không biết phải nói với ba mẹ thế nào...]

Hoài Hâm, [Em ấy không ăn Tết với gia đình à? *Khó hiểu*]

Triệu Triệt, [Từ Giao thừa đến tết Nguyên tiêu hơn mười ngày đều gọi là ăn Tết mà, bọn em đã bàn em đến nhà cô ấy chơi vài ngày, cô ấy cũng sẽ đến nhà chúng ta chơi vài ngày. *Nhe răng*]

Đã nghĩ đến chuyện dẫn người ta về nhà, xem ra tình cảm cũng thắm thiết lắm.

Hoài Hâm giần giật khóe môi, đáp, [Được rồi, chờ chị về chị sẽ nghĩ cách nói giúp em.]

Triệu Triệt, [A a a a a a a a a a a a!]

Triệu Triệt, [Yêu chị!!!]

Triệu Triệt, [Chị của em đúng là tiên nữ.jpg]

Triệu Triệt, [Mong chờ.jpg]

Đúng là biết nịnh thật, Hoài Hâm chợt phì cười. Cô ngước lên, lơ đãng chạm phải ánh mắt của Úc Thừa.

Anh đã cúp điện thoại.

Hoài Hâm cười, chủ động giải thích, "Là em trai em."

Đôi mắt Úc Thừa khẽ chớp, nhưng anh vẫn không lên tiếng.

Mưa vẫn chưa chịu tạnh, vẫn còn dư thời gian trò chuyện, thế là Hoài Hâm thuận miệng nhắc đến, "Anh Thừa này, anh có anh chị em nào không?"

"Không." Úc Thừa hỏi lại, "Nhà em có hai chị em à?"

"Xem là thế ạ." Cô ngẫm nghĩ rồi thẳng thắn nói, "Nhưng đó là con riêng của mẹ kế, nhỏ hơn em ba tuổi."

Úc Thừa khẽ giật mình, "Tôi xin lỗi."

"Không sao ạ, chuyện đã lâu rồi nên em cũng quen." Hoài Hâm phất tay, thoải mái nói, "Bọn em bây giờ giống như một gia đình vậy. Có chuyện gì cũng chia sẻ với nhau."

Úc Thừa nhìn cô, gật đầu nói, "Vậy thì tốt."

Anh nâng ly trà nhấp một ngụm, im lặng không có ý hỏi tới.

Hoài Hâm mấp máy đôi môi, trộm nghĩ đúng là tiếc thật.

-- Khi giao tiếp ở ngoài đời, quả thật rất khó để thân thiết với đối phương. Có một quy tắc ngầm gần như bất thành văn rằng, nếu đôi bên đều tạm dừng trước một chủ đề thì có nghĩa là họ chỉ giữ phép lịch sự, chứ không hề có ý đi sâu thêm.

Muốn hiểu anh, muốn tiếp cận anh, nhưng cô lại không biết phải mở miệng thế nào.

Suy cho cùng thì bọn họ không thân thiết đến thế, nên làm gì cũng khó.

Nhưng mà, mượn thân phận Lisa lại là một cách hay.

Nghĩ như thế, Hoài Hâm càng thêm quyết tâm phải bảo vệ acc phụ này đến cùng, phải cẩn thận hơn, không được để bị lộ.

Mưa vẫn chưa có dấu hiệu tạnh, trái lại càng thêm nặng hạt. Ăn xong rồi, tiền cũng đã tính, nhưng không biết phải ngồi ở đây chờ đến khi nào, Hoài Hâm đến quầy thu ngân hỏi thăm, nhưng chủ quán cũng không có cây dù nào dư để cho họ mượn.

Bên ngoài mưa như trút nước, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng sấm sét đùng đoàng cực kỳ đáng sợ, Hoài Hâm cau chặt hàng mày nhìn ra bên ngoài, quyết định quay lại chỗ ngồi đợi, xem ý Úc Thừa thế nào.

Nhưng đi chưa được vài bước, bóng đèn trên đỉnh đầu bỗng nhiên nhấp nháy vài cái thật nhanh rồi chợt tắt ngúm.

Cả quán ăn đều chìm trong bóng tối.

-- Cúp điện rồi.

Trong quán bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

Cô không nhìn rõ đường, chỉ nghe thấy tiếng sợ hãi của mọi người, tiếng chén đũa vỡ nát, và cả tiếng bước chân đầy rối loạn.

Hoài Hâm đứng yên tại chỗ chưa kịp nhúc nhích, bỗng nhiên bị ai đó xô một cái suýt nữa đã ngã. May là cô nhanh tay vịn vào một cái bàn gần đó mới đứng vững.

Không chỉ mỗi quán ăn, vì mưa quá to nên nước mưa chảy vào làm hỏng toàn bộ hệ thống cung cấp điện.

Thị trấn ngoài cửa sổ cũng chìm vào màn đêm đen như mực, đèn đường tắt ngóm, không còn bất cứ tia sáng nào.

Điện thoại Hoài Hâm còn đặt ở bàn ăn không mang theo bên mình, cô vô thức sờ vào túi, bỗng cảm thấy bất an. Giữa những bóng người đan xen vào nhau, cô mò mẫm trong bóng tối, lần theo con đường trong trí nhớ quay trở về.

Lòng cô vô cùng sốt ruột, cứ sợ không tìm thấy Úc Thừa hoặc nếu anh đã rời đi thì cô phải làm sao, thế là bước chân càng thêm tăng tốc, nhưng không biết đạp phải cái gì mà cô mất trọng tâm ngã nhào về phía trước.

Trái tim cô như nhảy ra khỏi cuống họng, trước khi hét lên, bên hông bỗng truyền đến một luồng sức mạnh kéo cô lại.

Hoài Hâm bất ngờ rơi vào một vòng ôm cực kỳ ấm áp.

Nơi chóp mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, nhưng cô lại bối rối đến độ không thể phán đoán chính xác, giãy dụa muốn đứng dậy.

Giữa biển người xa lạ, trong cơn mưa tầm tã, bóng đêm đen như mực, bầu không khí ấm áp, tất cả các giác quan khác đều như bị chôn vùi, chỉ còn lại nhịp tim rộn ràng, giữa đêm khuya thanh vắng.

Một thoáng bối rối, lòng bàn tay cô như khẽ chạm vào một nơi vô cùng mềm mại.

Hình như là đôi môi của đàn ông.