Bóng đêm sâu thẳm bao trùm lên mọi cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ sát sàn, hắt vào đôi mắt đen láy của Úc Thừa, rồi anh bước đến, ấn cô tựa vào bên cạnh chiếc ghế chân cao, cúi mắt nhìn cô chăm chú.
Ánh mắt anh đầy ắp tính chiếm hữu hệt như một tay thợ săn đang rình con mồi, Hoài Hâm bất giác nuốt nước miếng, vô thức lảng mắt nhìn sang chỗ khác.
"Anh..."
Cô mở to đôi mắt đen lay láy nhìn anh, đầu óc vận hành nhanh chóng tìm chuyện để nói, "Anh và anh Phó quen nhau thế nào vậy?"
Cách chuyển chủ đề vô cùng vụng về, Úc Thừa từ trên nhìn xuống cô một lúc, bình tĩnh điều chỉnh lại nhịp thở.
Anh cụp mắt, đáp, "Trước đây bọn anh là bạn học cấp 3 ở Hong Kong."
Phó Đình Hựu và Úc Thừa quen nhau qua khóa học đánh Polo. Trong ngôi trường quý tộc mà anh vừa được chuyển đến, Phan Tuyển đã xui khiến mọi người cô lập, kiếm chuyện với anh, dẫn đến sự cố ngã ngựa kia. Khi ấy là Phó Đình Hựu cho người đưa anh đến bệnh viện, sau đó còn đứng ra nói giúp anh, nhờ chuyện này mà cuộc sống trong trường học của Úc Thừa cũng không còn gặp khó khăn nữa.
Đây cũng là lần đầu tiên Hoài Hâm nghe thấy chuyện này, cô tức giận trợn trừng đôi mắt, ghìm giọng thật thấp, "Sao bọn họ lại làm thế! Đúng là quá đáng!"
Úc Thừa bất ngờ vì lời lên án của cô, anh hơi ngẩn ra, ngay sau đó đuôi mắt khẽ nhếch vẽ lên một nụ cười.
"Chuyện đã qua lâu lắm rồi."
Giọng người đàn ông chẳng còn đọng lại cảm xúc gì, anh xoa đầu cô rồi an ủi, "Anh đã không thèm để ý từ lâu rồi."
Hoài Hâm vẫn cau chặt hàng mày, lo lắng nhìn anh, "Khi ấy anh bị thương ở chỗ nào?"
Đôi mắt cô long lanh thấp thoáng ánh nước, Úc Thừa nhìn vào đôi mắt ấy, giọng nói hơi trầm xuống, "Bị thương nặng nhất là ở cánh tay trái, gãy xương."
"Có để lại sẹo không anh?"
Hoài Hâm vừa hỏi xong đã biết mình hỏi thừa, bèn đổi cách hỏi,
Úc Thừa chống tay lên mặt bàn, áp lại gần cô hơn, ánh mắt anh thẫm lại, lòng bàn tay khẽ khàng vuốt ve bờ vai cô.
"Phải cởi đồ đấy." Lời anh khiến lòng cô dậy sóng, Hoài Hâm há miệng, lại thấy Úc Thừa mỉm cười, đáp, "... Trở về cho em xem sau."
Hoài Hâm mím chặt môi, không nói gì thêm.
Úc Thừa lẳng lặng ngắm nhìn cô thêm vài giây, giúp cô vén sợi tóc lòa xòa ra sau tai, dịu dàng hỏi, "Em no chưa?"
Hoài Hâm thỏ thẻ dạ một tiếng.
Anh rủ hàng mi, nói với cô, "Anh còn chút việc phải xử lý, em về phòng trước đi."
Cô ngước mắt, mím môi nhìn anh, Úc Thừa thở dài, đành giải thích, "Ở bên đây anh sẽ phân tâm, e là không thể không chăm sóc em được."
Sự thật chính là thế. Hoài Hâm bỗng thấy hơi mệt, ngân dài giọng đáp lại anh, "Được, vậy em về đây."
Úc Thừa dặn dò cẩn thận trước khi cô rời đi, "Về đến phòng nhớ gửi tin nhắn cho anh."
"Dạ."
Anh bình tĩnh đưa mắt dõi theo bóng người thướt tha trong làn váy xanh đậm dần biến mất ở ngã rẽ, bỗng dưng có người vỗ vào vai anh, "Cậu ở đây à, làm tôi tìm cậu khắp nơi."
Là Phó Đình Hựu.
Anh ấy nương theo tầm mắt của Úc Thừa, nở nụ cười rạng rỡ, "Tiễn cô bạn gái nhỏ của cậu về rồi à?"
Úc Thừa không ừ hử gì, thản nhiên nhìn sang anh ấy, "Nói chuyện với bọn họ xong rồi sao?"
"Đuổi đi hết cả rồi." Phó Đình Hựu ngồi xuống, sự chú ý đã va vào chiếc ly chân dài đang đặt trên bàn, danh thiếp của Diệp Hồng bị cắm ngược trong ly, nhuốm đẫm rượu vang đỏ, trông rõ là đáng thương.
Anh ấy nhìn một lúc, vui vẻ quay sang hỏi lại Úc Thừa, "Là cô ấy làm sao?"
Úc Thừa không đáp lời, Phó Đình Hựu tặc lưỡi khen ngợi, "Đúng là một cô nhóc đáng yêu, bảo sao cậu lại thích người ta."
Úc Thừa nhướng mày, vẻ mặt không chút cảm xúc, anh lên tiếng sửa lại, "Cô ấy chỉ nói là bạn gái đêm nay của tôi."
"Đúng là thế, ban đầu tôi cũng thấy không có gì đặc biệt." Phó Đình Hựu nói với ẩn ý sâu xa, "Sau đó khi quan sát sự tương tác giữa hai người, tôi mới biết có điều bất thường."
Úc Thừa khẽ nhếch môi, xem như ngầm thừa nhận lời bạn mình nói.
"Nếu là tôi thì tôi cũng thích mẫu người như cô ấy."
Phó Đình Hựu cười, rồi lại như nghĩ đến điều gì, buông tiếng thở dài, "Tiếc là gặp được người như chúng ta ắt hẳn sẽ phải đau khổ."
Úc Thừa biết anh đang nói đến chuyện gì, gọi phục vụ mang đến một chai Whisky.
Ly thủy tinh được rót đầy rượu, bọt khí sủi lên, hai người nâng ly chạm cốc.
Em ruột của Phó Đình Hựu - Phó Đình Tư và mối tình đầu của cậu ta cũng đã từng ở trong hoàn cảnh như thế. Gia tộc ép buộc kết thông gia, chia rẽ đôi uyên ương tội nghiệp này. Bạn gái cậu ta vì không thể chịu được cảnh bạn trai mình phải lấy người khác nên đã tự tử. Còn Phó Đình Tư mắc bệnh trầm cảm, lúc nào cũng trong tâm trạng u uất.
Úc Thừa rủ hàng mi, "Thế nên cậu đã biết vì sao tôi vẫn luôn không muốn quay về nhà họ Phan rồi chứ?"
Anh muốn được tự do.
"Có lý." Phó Đình Hựu nhấp một ngụm rượu, hỏi Úc Thừa, "Thế vì sao bây giờ cậu lại muốn trở về?"
Bởi vì anh nhận ra rằng, trốn tránh mãi cũng không thể giải quyết được vấn đề.
Chỉ khi trở nên mạnh mẽ, anh mới có thể bảo vệ những thứ thuộc về mình.
Như đọc được suy nghĩ của Úc Thừa qua ánh mắt của anh, Phó Đình Hựu trở nên trầm mặc, một lúc lâu sau mới lên tiếng, "A Thừa à, con đường này rất chông gai."
Vừa muốn có tự do lại vừa muốn nắm quyền hành, trên đời này nào có chuyện dễ ăn như thế.
"Tôi biết." Úc Thừa gật đầu, điềm tĩnh nói, "Tìm đường sống trong cõi chết, cứ thử xem sao."
Hứa Tông có thể sai người đổi thuốc của Hầu Tố Hinh, sau này cũng có thể giở trò hủy hoại tương lai của Hoài Hâm. Chỉ cần Úc Thừa có điểm yếu, thì đây vẫn sẽ là "ngõ cụt".
Chuyện của Hầu Tố Hinh chỉ là một kíp nổ, Úc Thừa có thể thông qua đó mà đoán được tương lai.
Anh đã dốc hết sức để bảo vệ ba mẹ Úc, nhưng theo thời gian dần trôi, một khi cán cân này có thêm người nào nữa, Úc Thừa không dám chắc liệu mình có thể bảo vệ mọi người chu toàn hay không.
Anh biết mình tham lam, muốn có nhiều thứ, nếu đã không buông bỏ được, vậy thì phải dốc toàn lực đánh cược một lần.
Phó Đình Hựu biết ý anh đã quyết nên không khuyên gì thêm, chỉ nâng ly với anh, an ủi, "Hôm nay là ngày vui, không nói mấy chuyện này nữa."
Hoài Hâm vừa gửi tin nhắn cho Úc Thừa, báo rằng cô đã về đến phòng. Úc Thừa cất điện thoại vào, lại châm đầy rượu cho Phó Đình Hựu, bỗng nghe thấy anh ấy lên tiếng, "Mấy nhân vật ở nơi này xem như tôi đã giới thiệu gần hết với cậu rồi. Lúc sang Hong Kong nhớ tìm tôi, tôi sẽ đưa vài người đến để cậu làm quen."
"Được." Úc Thừa vỗ vai anh ấy, "Cậu có chuyện gì cứ nói với tôi."
"Đương nhiên rồi."
Phó Đình Hựu nhớ lại chuyện từng xảy ra hồi còn đi học, sự kiện kia như hiện ra rõ mồn một ở trước mắt, anh ấy không dằn lòng được thở dài đánh thượt, "Thoắt cái đã qua mười mấy năm rồi."
Thời gian là thứ tàn nhẫn nhất, nhưng nó lại có thể khiến cho nhiều chuyện trở nên ý nghĩa và sâu sắc hơn.
Ví dụ như tình nghĩa chân thành, không tiếc mạng sống với nhau, mặc cho thời gian có mài mòn thế nào thì nó vẫn vẹn nguyên như xưa.
Chai Whisky gần cạn đáy, hai người đã ngà ngà say. Đúng lúc này, điện thoại Úc Thừa đặt một bên chợt rung lên, là Hoài Hâm gọi đến.
Phó Đình Hựu liếc sang, hiểu ý mỉm cười, "Người ta chờ sốt ruột rồi đấy, cậu nhanh về đi, mai chúng ta lại nói tiếp." Ngừng tạm, anh ấy lại nói, "Tôi sẽ thay cậu dạy thằng nhóc Diệp Hồng kia một trận."
Úc Thừa cười tủm tỉm khẽ hừ một tiếng, đứng dậy chào tạm biệt Phó Đình Hựu, vừa sải bước quay về phòng vừa nhận điện thoại, nghe Hoài Hâm bên kia thỏ thẻ hỏi anh chừng nào thì về.
Giọng điệu nũng nịu pha thêm chút ấm ức, có lẽ là cô cố ý, như cái cào khẽ khàng của chú mèo con khiến lòng anh ngứa râm ran.
"Ngay bây giờ." Úc Thừa thấp giọng đáp lại, chất giọng thấm đẫm hương vang thơm nồng, "Ngoan ngoãn ở trong phòng chờ anh."
Đoạn đường từ sảnh tiệc về đến phòng khách sạn khá dài, phải băng qua một khu casino ồn ào, nam nữ muôn hình muôn vẻ ôm nhau đánh cược, mùi tiền xa xỉ và hoang phí tràn ngập trong không khí. Úc Thừa co tay cài lại cúc áo vest, lạnh lùng hờ hững sải bước đi xuyên qua khu vực náo nhiệt này.
Trong lúc chờ đợi thang máy đi lên từng tầng lầu, Úc Thừa vô thức nhớ đến bé mèo con đang ở trên phòng.
Không biết bây giờ cô đang làm gì? Chắc là chẳng chịu ngồi yên một chỗ đâu.
Anh biết tối nay mình đã say, nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường, cả người nóng ran. Úc Thừa nhắm mắt, ấn nhẹ huyệt thái dương.
Chẳng mấy chốc thang máy đã dừng trước cửa phòng Executive Suite, trời vừa rạng sáng, cách xa với sự ồn ào náo nhiệt bên dưới, không gian xung quanh cực kỳ yên tĩnh. Úc Thừa vốn định gõ cửa, nhưng cuối cũng vẫn lấy thẻ phòng ra mở khoá.
Khung cảnh bên trong hoàn toàn khác hẳn so với những gì anh nghĩ, trong phòng tối om om, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Từ trong phòng ngủ hắt ra vài tia sáng le lói, Úc Thừa cởi áo vest vắt đại lên một chỗ, tầm mắt hơi mơ hồ, anh chầm chậm cất bước tiến vào bên trong.
Đến khi nhìn thấy hình ảnh trên giường, bước chân người đàn ông chợt khựng lại.
-- Hoài Hâm mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu tím nhạt, cô nằm nghiêng hướng về phía cánh cửa phòng ngủ thiếp đi.
Ngọn đèn ngủ màu da cam trên đầu giường hắt ra ánh sáng dìu dịu, phát họa dáng người thướt tha xinh đẹp của cô.
Hoài Hâm nghiêng đầu, gương mặt trắng trẻo hướng về phía anh, suối tóc đen mượt xõa tung trên gối, hàng mi cong vút khẽ rung rung theo từng nhịp thở, bắp chân trắng muốt lộ ra bên ngoài, mịn màng nõn nà.
Cả người cô như đang phát sáng, ngay cả những sợi tóc phía bên ngoài cũng được phủ một lớp ánh sáng màu vàng ấm áp.
Trái cổ Úc Thừa nhẹ nhàng dịch chuyển, anh bước lại gần, ngửi thấy hương hoa dành dành thoang thoảng toả ra từ trên người cô.
Anh lại hạ tầm mắt, nhìn thấy chiếc điện thoại bị Hoài Hâm siết chặt trong tay. Xem ra là cô vốn định chờ anh về, nhưng vì quá buồn ngủ nên đã thiếp đi lúc nào không hay.
Trên đường về, có biết bao suy nghĩ đã vụt qua trong đầu Úc Thừa, nhưng giờ đây anh lại cảm thấy, không có khung cảnh nào có thể khiến lòng anh rung động như khung cảnh trước mắt này.
Cảm giác có người chờ đợi thế này, anh đã từng được trải nghiệm cách đây rất nhiều năm.
Úc Thừa ngồi xuống bên mép giường, cụp mắt ngắm nhìn Hoài Hâm.
Trong một tích tắc, thời gian như ngừng trôi, anh giơ tay lên, chầm chậm vuốt ve mái tóc đen buông xõa của cô, cảm giác mềm mượt khiến lòng anh cũng mềm theo.
Hơi thở của Hoài Hâm chậm rãi, đều đều, cô không hề hay biết gì, ngủ say như một bé thú nhỏ đáng yêu đang trong giấc ngủ đông.
Úc Thừa lòng ngổn ngang cảm xúc ngắm nhìn cô hồi lâu, anh nhẹ nhàng rút điện thoại cô ra, đặt lên đầu giường.
Sau đó anh lại khom người, đặt lên má cô một nụ hôn.
"Ngủ ngon." Anh khẽ khàng lên tiếng.
...
Sáng hôm sau khi Hoài Hâm thức dậy, ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ đã tràn vào phòng. Tia nắng ấm áp như phủ thêm một bộ lọc tranh sơn dầu cho khung cảnh trong phòng, cô mơ mơ màng màng nhìn đăm đăm lên trần nhà một hồi lâu, đột ngột quay sang bên cạnh.
-- Không có ai cả.
Phòng tắm loáng thoáng truyền ra tiếng nước chảy, Hoài Hâm chống người ngồi dậy, vuốt lại mái tóc bù xù.
A a a a a a a a a a a cơ hội tốt thế mà cô lại bỏ qua mất tiêu!!!
Hôm qua vốn định mượn cơ hội đôi bên đều say rượu để làm chút chuyện... khụ khụ... khó nói, cô đã tạo dáng đâu vào đấy cả rồi, không ngờ cô lại không gượng nổi mà thiếp đi hồi nào không hay!!!
Cầm điện thoại lên xem -- Trưa trời trưa trật luôn rồi!! Cô là heo sao???
Thời gian hẹn hò quý giá đã bị cô lãng phí mất rồi, Hoài Hâm vừa bực vừa thẹn muốn chui thẳng xuống đất, phải mất một lúc lâu cô mới bình tĩnh lại. Cô đứng dậy khoác thêm chiếc áo choàng, đi ra phòng vệ sinh bên ngoài đánh răng rửa mặt.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, cô quay trở lại phòng ngủ, đang lúc định thay đồ thì tiếng nước trong phòng tắm cuối cùng cũng dừng lại.
Người đàn ông khoác áo choàng ngủ màu trắng bước ra, mái tóc đen ướt sũng bết lại trên trán, có vẻ như anh vừa mới tắm xong.
Dù cổ áo đã được cài kín, nhưng Hoài Hâm vẫn có thể trông thấy phần xương quai xanh ẩm ướt đầy gợi cảm lấp ló bên dưới phần cổ áo gấp lại của chiếc áo choàng tắm kia. Đôi mắt hoa đào sâu hút hơi nhướng lên, ánh mắt nhìn về phía cô đượm ý cười.
Trái tim Hoài Hâm đánh thịch một cái, cô nghe thấy anh hỏi, "Tối qua ngủ ngon không?"
"..."
Hoài Hâm nuốt nước miếng, giả vờ điềm tĩnh gật đầu, "... Giường mềm lắm."
"Thật à." Úc Thừa bước tới hai bước, hơi hạ tầm mắt, lời anh nói mang theo ẩn ý, "Anh cũng nghĩ thế."
Khoảng cách thoắt cái đã được rút ngắn, anh từ trên nhìn xuống cô, đôi mắt đen láy chợt sẫm lại, Hoài Hâm không biết sao mà hai chân bỗng dưng mềm nhũn, cô ngã ngồi xuống giường.
Úc Thừa chầm chậm nhếch khoé môi, thuận thế khom người, chống hai tay ở hai bên sườn cô, để tầm mắt ngang với tầm mắt cô.
Ánh mắt Hoài Hâm lướt dọc từ phần cẳng tay rắn chắc lộ ra bên ngoài tay áo hướng lên trên, cuối cùng dừng lại trên gương mặt anh.
Gương mặt anh tuấn, hàng mi vừa dài vừa dày, sống mũi cao thẳng, gương mặt với những đường nét nổi bật hiện ra trước mắt Hoài Hâm, mấy ngón tay hơi nắm lại, cô khe khẽ thốt lên trong vô thức, "Tối qua... anh ngủ ở đây sao?"
Úc Thừa hơi khựng lại, sau đó nhướng mày, tủm tỉm hỏi lại, "Nếu không thì sao?"
"... Ồ."
Vành tai Hoài Hâm đỏ lựng, cô ngại ngùng đáp lại một tiếng.
Ngón tay cô cuộn tròn, bất giác siết chặt ga giường dưới thân, song cô vẫn đón lấy ánh mắt anh, đôi mắt cô ngân ngấn ánh nước, "Không có gì, chỉ là sáng sớm vừa thức giấc đã nhìn thấy anh ở bên cạnh, thật tuyệt."
Khác với vẻ cởi mở phóng khoáng thường ngày, cô bây giờ vừa ngây ngô vừa hồn nhiên, lại mang theo nét quyến rũ trời xinh.
Trên phương diện này, Hoài Hâm quả thật rất có thiên phú, cô biết cách làm thế nào khiến người ta mê đắm.
Rõ ràng là cô cố ý.
"Xin lỗi anh, tối qua em vốn định đợi anh về... ưm!"
Nụ hôn của Úc Thừa bất ngờ ập đến, Hoài Hâm bị đè ngả về phía sau, cánh tay chống lên giường, khăn choàng cashmere trên đầu vai đã trượt xuống một nửa, làm lộ ra dây váy lụa màu tím nhạt bên trong, bờ vai trắng nõn, phần da thịt từ cổ đến xương quai xanh quá đỗi mềm mại, quá đỗi mịn màng.
Nụ hôn của anh ngay từ ban đầu vốn đã chẳng dịu dàng, càng về sau lại càng trở nên nồng nàn và cuồng nhiệt hơn, chiếc áo choàng trượt xuống mang theo cả hơi ấm khiến bờ vai Hoài Hâm khẽ run lên, mọi thứ dường như nhuốm đẫm bởi bầu không khí ẩm ướt và nóng rẫy khi hơi thở của hai người quấn bện lấy nhau, hai tay cô đã không còn chống đỡ nổi sức ép như thế.
Hoài Hâm khẽ rên lên, cả người mềm nhũn, bị Úc Thừa nằm đè lên giường.
Chiếc áo choàng đã trượt hẳn xuống, bàn tay người đàn ông nắm chặt bờ vai trắng muốt của cô, chầm chậm vuốt ve.
Nhiệt độ nóng rực khiến lòng người ta muốn bùng cháy.
Cô tựa như một đóa hoa đang e ấp bung nở trong tay anh. Nụ hôn của anh liên tục rơi xuống, bờ môi dần dần trượt sang bên cạnh, ngậm lấy vành tai của cô mút mát một lúc, rồi lại áp lên gáy đặt lên đó những nụ hôn vụn vặt.
Từng chút từng chút một, ngọn lửa dần dần được nhen nhóm.
Úc Thừa nheo đôi mắt lại, ngắm nhìn gương mặt ngây thơ của Hoài Hâm ửng đỏ sau cơn mưa hôn.
Anh lần tìm được tay cô, kéo qua đỉnh đầu, mạnh mẽ đan cài vào kẽ tay cô, rồi lại đặt lên đôi môi đỏ mọng ánh nước kia một nụ hôn nồng nàn.
Dây cung đã được kéo căng hết cỡ, ngay khi mọi thứ đã sẵn sàng đợi lệnh, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Úc Thừa chống tay nhổm dậy, cúi đầu thở gấp.
Quả táo Adam của anh nhấp nhô lên xuống, đôi mắt đen thẫm nhìn người đang nằm dưới thân mình một lúc, sau đó nhanh chóng bứt người ra.
Người đàn ông cầm điện thoại bước ra phòng khách nghe máy, Hoài Hâm vẫn nằm trên giường, phần ngực bên dưới lớp vải lụa màu tím nhạt phập phồng lên xuống.
Qua một lúc lâu sau, cô mới chống người ngồi dậy, vào phòng vệ sinh thay đồ, sau đó ngồi xuống bắt đầu trang điểm.
Cuộc điện thoại kéo dài gần hai mươi phút, Úc Thừa quay vào phòng, lịch sự gõ cửa phòng trang điểm.
Hoài Hâm đang chuẩn bị vẽ chân mày, liếc sang nhìn anh.
Không còn nhìn thấy bất kỳ vẻ bất thường nào trên gương mặt của người đàn ông, anh nhìn cô một lúc, cất giọng trầm ấm, "Phó Đình Hựu mời em và anh chiều nay cùng đi cưỡi ngựa, em muốn đi không?"
Hai mắt Hoài Hâm sáng bừng, gục gặc đầu, Úc Thừa khựng lại một giây, rồi xoay người đi ra ngoài.
Lúc Hoài Hâm trang điểm xong thì Úc Thừa cũng đã ăn mặc chỉnh tề, chiếc áo khoác cổ đứng màu đen làm bật lên dáng người cao lớn của anh, trông vừa bảnh trai vừa phóng khoáng.
Hoài Hâm cúi đầu nhìn chiếc váy style tiểu thư của mình, hỏi anh, "Em mặc thế này có cưỡi ngựa được không anh?"
Úc Thừa lướt nhìn cô một vòng, nhếch môi bước đến, "Đừng lo, bên trại ngựa có chuẩn bị sẵn trang phục cưỡi ngựa, qua đó rồi đổi sau."
Hai người ăn trưa đơn giản ở khách sạn, sau đó đón xe đến trại ngựa.
Thay sang đồ cưỡi ngựa, Úc Thừa nắm tay Hoài Hâm bước vào, Phó Đình Hựu đã đến, đang cho ngựa chạy chậm vài vòng để khởi động làm nóng người, tuấn mã với bộ lông màu nâu vung vẩy chiếc đuôi dài, móng ngựa giẫm xuống đất lộc cộc.
Hoài Hâm chợt nhớ đến chuyện hồi cấp ba của Úc Thừa.
Ngã từ trên ngựa xuống, còn bị gãy xương, chỉ nghe kể lại thôi mà cô đã thấy đau rồi, anh không bị ám ảnh sao?
Lại nhớ đến lần ở Đạo Thành, trông biểu hiện của anh vẫn rất bình thường, thậm chí có thể nói là điêu luyện thành thạo.
"Đang nghĩ gì thế?" Chất giọng trầm ấm của người đàn ông vang lên bên tai, ngay sau đó ngón tay bị anh véo nhẹ.
"Anh..."
Hoài Hâm nhìn anh, muốn nói rồi lại thôi, nhưng dường như Úc Thừa biết cô đang nghĩ gì, nhếch môi mỉm cười.
"Ban đầu đúng là có ám ảnh."
"..."
Úc Thừa nhìn bóng Phó Đình Hựu cưỡi ngựa cách đó không xa, thản nhiên đáp, "Nhưng sau này anh nhận ra một điều, một khi đã có nhược điểm thì rất khó xóa sạch, thế nên sau khi sang Mỹ, tuần nào anh cũng bắt mình phải đến trại ngựa, dần dần khắc phục cảm giác sợ hãi kia."
Trái tim Hoài Hâm bỗng chốc bị siết chặt.
Giọng anh vô cùng bình thản, câu chuyện hồi cấp ba cũng chỉ được kể lại một cách hời hợt, nhưng không hiểu sao cô lại thấy đau lòng.
Không biết phải nói gì để an ủi, Hoài Hâm vòng tay qua cổ Úc Thừa, nhón chân lên, đặt lên khóe môi anh một nụ hôn.
Úc Thừa cụp mắt, con ngươi bỗng chốc sẫm lại.
Phó Đình Hựu chạy hết một vòng quay về lại bắt gặp cảnh này, mỉm cười trêu, "Biết thế tôi đã không gọi hai người đến đây, bây giờ tôi lại thấy mình giống người thừa rồi."
Úc Thừa không tiếp lời, còn Hoài Hâm hấp háy đôi mắt, lên tiếng đáp lại, "Nếu anh Phó muốn gọi thêm người thì chỉ cần một phút mốt là có ngay thôi."
Chú ngựa từ từ giảm tốc độ, dừng lại trước mặt hai người.
Phó Đình Hựu cười, "Nhanh mồm nhanh miệng quá."
Anh ấy thong thả cho ngựa xoay quanh một chỗ, "Tôi vẫn chưa biết tên của quý cô đây là gì."
"Hoài Hâm ạ."
"Hâm nào?"
Hoài Hâm liếc nhìn Úc Thừa, nở nụ cười yêu kiều, "Hâm trong hâm mộ ạ."
Phó Đình Hựu thu hết sự tương tác giữa hai người vào mắt, nhướng mày, "Nhưng tôi nghe nói, trước đó em chỉ giới thiệu với bọn Diệp Hồng mình là Lisa, chưa từng nói tên tiếng Trung của em."
"À, anh muốn hỏi cái này à."
Hoài Hâm hiểu ẩn ý bóng gió trong lời của anh ấy, khóe môi cong cong, "Bọn họ đều là người qua đường, còn anh Phó đây là người bạn mà A Thừa quan tâm nhất, chẳng phải sao?"
Phó Đình Hựu hơi run lên, im lặng không nói năng gì. Trái lại Úc Thừa đứng bên cạnh nhìn cô đăm đăm, ánh mắt chợt tối lại.
Đúng lúc này có người dẫn hai chú ngựa với bộ lông sáng màu đi tới, Phó Đình Hựu dặn bọn họ hãy chơi vui vẻ, còn mình thì nắm dây cương thúc ngựa chạy đi.
Hoài Hâm đưa ánh mắt tò mò về phía hai chú ngựa kia, Úc Thừa nheo mắt nhìn sang, "Em vừa nói gì thế?"
Hoài Hâm vờ không hiểu, ngây thơ đáp lại, "Gì là gì cơ?"
Cô xoay người nhảy lên chú ngựa trắng hơi thấp, phấn khích nắm kéo dây cương, "Anh ơi, em chạy trước vài vòng..."
Chưa kịp dứt lời, cô bỗng thấy anh nhanh nhẹn nhảy lên ngồi sau lưng mình, cánh tay kéo nhẹ, cầm lấy dây cương, cũng ôm trọn cô vào lòng.
Anh ôm rất chặt, suýt nữa là Hoài Hâm không thở nổi.
Hơi thở ấm áp phả xuống gáy, Úc Thừa cúi xuống kề sát tai cô, ghìm giọng thật thấp hỏi, "Em gọi anh là gì?"
***
Jeongie
Bộ môn lô tô sa đoạ quá đến giờ mới trồi lên đăng chương mới được TT TT.