Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 71






Hoài Hâm vẫn nể mặt mà thưởng thức bữa trưa tình yêu anh làm cho cô. Các món ăn vô cùng phong phú và đẹp mắt, mì Ý sốt kem nấm truffle, salad bơ tôm, và cả beefsteak áp chảo kiểu Pháp với độ chín vừa, Úc Thừa còn tỉ mẫn cắt miếng thịt thơm mềm thành từng miếng nhỏ vừa miệng để cô dễ ăn hơn.

Anh đúng là đa tài đa nghệ, kho "dữ liệu" về anh của Hoài Hâm lại được làm mới thêm một lần nữa.

Từ sau khi bắt tay vào xử lý chuyện công ty con Hằng Thuỵ, Úc Thừa lại bắt đầu trở nên bận rộn hơn, anh ngồi tắm nắng với Hoài Hâm một lúc, sau đó thay sang âu phục giày da rồi rời khỏi nhà.

Những chuyện này anh từng nói với cô một ít, nhưng bình thường Hoài Hâm không hỏi, anh cũng sẽ không nói. Cô biết anh vốn đã rất mệt, nếu còn phải giải thích lại với cô một lần nữa thì cảm xúc ấy lại nặng nề thêm một tầng.

Cô chỉ mong khi anh ở bên cô cũng là lúc anh thoải mái nhất, vui vẻ nhất.

Bận rộn gần ba tuần liền, chuyện này cuối cùng cũng đã có bước đột phá, đôi phương đã đạt được thống nhất trước ban giám đốc, ký kết điều khoản thu mua cổ phần.

Thời gian không chờ đợi ai, chuyện Phan Duệ lần này nếu giải quyết chậm thêm giây nào thì rủi ro tiềm ẩn lại tăng thêm một phần, Úc Thừa tận dụng tài liệu thẩm định của Bác Nguyên trước đây, cố gắng đơn giản hoá toàn bộ quy trình.

Đêm đó Úc Thừa phải đi uống với mấy bên đối tác đến tận khuya, vẫn là Cung Thịnh chịu trách nhiệm đưa anh về như mọi khi.

"Hôm nay cậu về đâu ạ?"

Úc Thừa chậm rãi khép mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi, giọng nói hơi khàn, "Về biệt thự."

Anh vẫn chưa qua căn biệt thự mà Phan Tấn Nhạc đưa cho anh ở Bắc Kinh lần nào, trước đây vẫn luôn để trống, thỉnh thoảng sẽ cho người sang làm vệ sinh, lại càng không có người giúp việc túc trực tại đó, Cung Thịnh hỏi thăm, "Cậu cũng say rồi, có cần tôi cho người sang chăm sóc cho cậu không?"

"Không cần đâu." Úc Thừa đáp.

"Vâng."

Cung Thịnh đỡ Úc Thừa đi xuyên qua vườn hoa trước biệt thự rồi vào trong nhà. Tuy bàn ghế sạch bong kin kít không nhiễm một hạt bụi, cũng có sẵn quần áo sạch để thay, nhưng cả căn biệt thự rộng thênh thang đầy lạnh lẽo trước mắt lại chẳng có lấy hơi người.

Lúc trước Úc Thừa có cho người đến kiểm tra nơi này, không phát hiện có camera, cũng không có bất cứ thiết bị nghe lén nào.

Anh đi lên phòng ngủ ở tầng hai, đứng bên cửa sổ quan sát hồi lâu mới nhìn thấy Cung Thịnh lái xe rời đi.

Kim đồng hồ đã điểm một giờ sáng, giờ này Hoài Hâm chắc đã ngủ rồi. Cũng đã bốn, năm ngày rồi anh chưa được gặp cô, hai người cũng chỉ có thể nhắn tin hoặc gọi điện cho nhau.

Trong tiệc tối hôm nay, Úc Thừa uống khá nhiều, rượu Tây rượu ta trộn lẫn vào nhau, bây giờ dạ dày anh bắt đầu đình công, anh tựa vào bồn tắm nôn hết một lần, có cảm giác toàn thân như bị rút cạn sức lực.

Bây giờ anh lại thấy nhớ cô rồi.

Nhớ đến cảm giác mềm mại khi anh ôm cô vào lòng, nhớ đến dáng vẻ săn sóc của cô khi cầm khăn ấm cẩn thận lau mặt cho anh, nhớ đến cách nói chuyện duyên dáng đáng yêu của cô khiến anh phải bật cười.

Úc Thừa nằm lên ghế dựa thư giãn bên cạnh giường trong phòng ngủ chính, màn hình điện thoại sáng lên, anh gửi tin nhắn cho Hoài Hâm, [Em bé ơi.]

Dĩ nhiên, cô vẫn chưa trả lời lại ngay. Úc Thừa đoán có lẽ cô đang say giấc nồng trên chiếc giường mềm mại của mình và chìm vào giấc mộng đẹp rồi.

Cô cũng không đọc được tin nhắn, thế nên đồng nghĩa với việc thời gian hiện giờ chỉ thuộc về riêng anh.

Úc Thừa thong thả gõ bàn phím, đầu óc đã ngấm cơn say nên việc nhận mặt chữ có hơi trúc trắc, anh gõ từng chữ một rồi gửi đi.

[Anh nhớ em.]

[Anh nhớ em bé quá.]

[Em bé đáng yêu của anh.]

Gửi đi rồi anh còn tự cảm thấy hành động này của mình ngốc nghếch làm sao, nhưng khi đọc lại mấy dòng tin nhắn kia, anh lại mỉm cười.

Úc Thừa tiếp tục gửi tin nhắn cho cô, một mình độc thoại, [Anh đang ở chỗ này. *kèm định vị*]

[Căn A2 - số 906]

[Chỉ có một mình anh ở đây, nếu bây giờ có em ở bên cạnh thì tốt biết mấy.]

[Muốn được ôm em.]

[Rất muốn được ôm em bé của anh.]

Anh thật sự đang rất khó chịu, trước đây khi làm ở MGS, anh cũng từng uống đến say mèm. Vì chỉ là nhân viên quèn, lại không muốn lợi dụng đến bất cứ nguồn lực hay mối quan hệ nào của nhà họ Phan, thế nên khi ấy anh còn liều hơn bây giờ rất nhiều. Đã bao năm trôi qua, lâu lắm rồi Úc Thừa mới trải nghiệm lại cảm giác này.

Đời người quả thật sẽ có những lúc thân bất do kỷ, lúc còn chân ướt chân ráo vào làm ở MGS cũng thế, và tối hôm nay khi anh bị người của hai bên Khải Húc và Hằng Thuỵ đua nhau mời rượu cũng vậy.

Lần này Phan Duệ xem như đã bị tước quyền triệt để, sự thật chứng minh cậu ta không đủ năng lực để gánh vác trách nhiệm nặng nề hơn. Nhờ có Phó Đình Hựu dắt mối làm quen với Lương Triều ở Macao, Úc Thừa mới biết được hoá ra vì ham mê cờ bạc mà Phan Duệ đã phải "ẵm" một khoản nợ kếch xù nên mới nghĩ ra hạ sách này.

Có lẽ những kẻ mang thân phận con riêng hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo tâm lý chung thế này, dù đã nắm trong tay núi vàng núi bạc, nhưng lại không bao giờ biết đủ, tham lam, hừng hực dã tâm, luôn muốn nhiều hơn để thoả mãn cái cảm giác an toàn của bản thân. Đúng là vừa đáng thương vừa đáng trách.

Phan Duệ vốn đã thương lượng với chủ nợ xong xuôi, rằng cậu ta sẽ chuyển nhượng một phần vốn sở hữu của công ty được thành lập tại Cayman cho bọn họ với mức giá chiếc khấu cực kỳ ưu đãi. Cũng chính vì thế nên cậu ta mới bí quá hoá liều chơi trò thao túng giá cổ phiếu, không ngờ kinh nghiệm quá non kém, người ta vừa nhìn đã phát hiện ra thủ đoạn của cậu ta ngay.

Lần này xem như cậu ta đã hết cơ hội xoay chuyển tình thế ở trước mặt Phan Tấn Nhạc, hơn nữa Úc Thừa đang nắm đằng cán, dù cậu ta có hận cỡ nào cũng sẽ không thể làm nên trò trống gì.

Úc Thừa ngửa mặt nhìn lên trần nhà, ánh sáng trắng từ màn hình hắt lên gò má của anh, hơi thở Úc Thừa nồng nặc mùi rượu, vẻ mặt mơ màng.

-- Lật đổ anh em trong nhà chính là cảm giác này đây.

Song, điều khiến anh thổn thức chính là, anh thật sự chẳng có cảm giác gì mấy, tựa như mình chỉ vừa loại trừ một kẻ địch chưa bao giờ gặp mặt. Úc Thừa biết người trong giới này ai cũng giỏi bày mưu tính kế, chân tình còn rẻ mạt hơn cả tờ giấy lộn. Phó Đình Hựu lặn ngụp trong cái "đầm" này còn lâu hơn cả anh, đã bao lần kể với anh mấy chuyện anh em trong nhà chém giết lẫn nhau.

Ngẫm lại cũng rất đúng.

Có lẽ sẽ chẳng ai ngờ đến, cái người tưởng chừng hiền lành vô hại từng ngồi trên xích đu chơi cùng Phan Diệu trong vườn như Cừu Minh Phàm kia, hoá ra lại là một trong những người đứng sau giật dây cho màn kịch thao túng giá cổ phiếu lần này.

Trong quá trình điều tra, Úc Thừa cực kỳ cẩn thận, thông qua một vài phương thức và lối tắt, bất ngờ phát hiện ra tài khoản của Thẩm Tĩnh Dung - chính là mẹ ruột của Cừu Minh Phàm xuất hiện trạng thái giao dịch, hơn nữa còn đóng vị thế trước phiên tăng trần thứ nhất. Vừa nhìn liền biết người này đã nhận được tin từ trước, nói không chừng ý tưởng thao túng giá cổ phiều lần này cũng là nhờ Cừu Minh Phàm ra tay giúp đỡ.

Đoán chừng chính bản thân Phan Duệ vẫn chưa biết họ Cừu kia cũng kiếm được lợi ở phía sau, nếu không thì cục diện này sẽ chẳng thể sóng yên biển lặng như thế.

Cái chiêu ve sầu thoát xác của Cừu Minh Phàm quả là một mưu tính sâu xa, tên này không thể khinh thường, Úc Thừa quyết định tạm thời không đưa chứng cứ này cho Phan Tấn Nhạc xem.

Chút tội danh cỏn con này vẫn chưa đủ làm lung lay căn cơ của gã ta, thay vì đánh rắng động cỏ, chi bằng dụ rắn ra khỏi hang.

Nhưng lúc này, khi Úc Thừa nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng như tuyết, rồi lại lướt qua ngọn đèn chùm xa xỉ kia, anh lại chẳng hề có cảm giác gì.

Anh chỉ thấy toàn thân mệt mỏi, muốn được ôm Tiểu Hâm của anh vào lòng.

Ôm suy nghĩ ấy ở trong lòng, anh nằm trên chiếc ghế dựa bằng da chật chội thiếp đi lúc nào không hay, đến khi mơ màng tỉnh dậy lại loáng thoáng nghe thấy có tiếng chuông cửa từ dưới lầu truyền lên.

Úc Thừa chống tay ngồi dậy, xung quanh tối đen như mực, nhưng ngọn đèn ngoài hành lang vẫn còn chưa tắt, ánh đèn sáng tỏ hắt vào trong phòng.

Anh lần theo âm thanh đi xuống lầu, lúc này đã dần nghe rõ có người đang gõ cửa.

Đồng hồ đã điểm hai giờ sáng.

Không gian yên lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng gõ cửa cốc cốc.

Úc Thừa kéo lê đôi dép bước tới, ánh sáng trắng xanh từ ngọn đèn trần hắt xuống khiến đầu anh như muốn nứt ra. Chẳng lẽ Cung Thịnh quay trở lại đây, giờ này rồi thì còn có chuyện gì nữa, có phải cậu ta tận tâm tận tuỵ quá rồi không...

Úc Thừa mệt mỏi mở cửa ra.

"..."

Cô nhóc mặc chiếc váy liền màu trắng, vẻ mặt có hơi ngơ ngác khi cánh cửa bất thình lình bật mở. Cô búi tóc lên cao trông rất gọn gàng xinh xắn, đôi mắt đen láy to tròn lấp lánh ánh sáng, mãi một lúc lâu sau cô mới khe khẽ lên tiếng, "... Nghe nói có người đang nhớ em."

Một thoáng yên lặng trôi qua, ngay sau đó, cô bị người đàn ông kéo vào trong nhà, ấn mạnh lên cửa.

Mùi rượu nồng nàn ập đến, Hoài Hâm chủ động vòng tay ôm lấy cổ Úc Thừa, cùng anh môi lưỡi quấn quýt, dần dần cũng váng vất theo anh. Tranh thủ vừa được thả lỏng, cô trách yêu, "Anh ơi, anh say lắm rồi."

Mấy tin nhắn gửi cho cô lộn xộn cả lên.

May là khi ấy cô không ngủ được nên lôi điện thoại ra xem, nếu không đã bỏ lỡ phân đoạn độc thoại đầy "thẳng thắn" này của anh rồi.

Úc Thừa hôn lên mi mắt cô, ánh mắt sâu hút hơi hạ xuống, anh cất giọng trầm khàn, "Khuya thế này mà em lại dám đến đây một mình, có biết nguy hiểm thế nào không?"

Hoài Hâm hấp háy đôi mắt long lanh nhìn anh, khoé môi khẽ nhếch lên, cô nhón chân hôn anh một cái, giả vờ đau khổ, "Nhưng em sợ tối nay có người không được ôm em sẽ ngủ không ngon, làm sao đây?"

Úc Thừa cụp mắt nhìn cô chăm chú, yết hầu hơi nhấp nhô. Anh rất cao, mỗi lần nhìn anh cô đều phải ngước lên. Mãi một lúc sau, anh bất ngờ khom người, vùi mặt vào hõm cổ của cô, siết tay ôm chặt lấy cô.

"Anh nhớ em bé quá." Anh thở dài một hơi.

Trái tim Hoài Hâm bỗng chốc như hoá thành một dòng suối ấm áp.

Tính ra thì bọn họ chỉ mới xa nhau có mấy ngày thôi, nhưng vì vẫn luôn nghĩ đến đối phương, nên chỉ cần không gặp nhau dù chỉ là một phút hay một giây thôi thì cũng sẽ thấy nhớ nhau.

Cô cũng giơ tay lên, cố gắng vòng qua ôm lấy anh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, an ủi, giọng điệu mềm mại như mang theo chút ấm ức, "Em cũng thế."

Anh biết mấy ngày qua mình đã để cô thui thủi một mình, hạ giọng nói, "Anh xin lỗi."

Hoài Hâm lắc đầu.

Cả hai người bọn họ đều đã mệt. Nhưng Hoài Hâm vẫn khăng khăng xuống bếp nấu canh giải rượu cho Úc Thừa. Sau khi anh uống xong, hai người vai kề vai đi lên lầu, Hoài Hâm lấy khăn sạch nhúng nước ấm, bắt Úc Thừa ngồi trên ghế sofa nhỏ, còn cô thì giúp anh lau mặt sạch sẽ.

Trong suốt quá trình, anh vẫn luôn ngửa cằm, không nói năng gì, cứ lẳng lặng nhìn cô chăm chú.

Ánh mắt anh xinh đẹp làm sao, tựa như một viên ngọc quý, đen lay láy và ánh lên một lớp ánh sáng nhàn nhạt. Chiếc khăn ấm từ xương cung mày của anh trượt xuống dưới, Úc Thừa nhắm mắt lại, hàng mi cong dài như nan quạt hơi rủ xuống.

Hoài Hâm ngắm anh một lúc, cầm lòng không đặng liền nhoài người đến hôn anh. Úc Thừa mở choàng mắt, ôm cô vào lòng, dịu dàng ngậm mút môi thơm của cô.

Anh vẫn luôn dịu dàng như thế, ngay từ lần đầu tiên cô gặp anh.

Cả người Úc Thừa nóng bừng, khiến cho đầu óc cô cũng mơ màng theo, trong cơ thể như có thứ gì đó như đang bùng cháy.

Suối tóc đen dài xoã tung, phủ lên phần xương quai xanh của anh rồi nhẹ nhàng lướt qua, quấn quýt không rời. Cô nhấc tay ôm lấy cổ Úc Thừa, tì trán lên trán anh, hơi thở thấm đẫm men say vấn vít trong vòng tay, hai người lẳng lặng ôm nhau.

Cô biết anh có rất nhiều chuyện không nói với cô, tựa như buổi tối hôm ấy ở Macao, một mình anh lặng lẽ hút thuốc, bởi vì đôi vai anh đã quá nặng nề vì biết bao nhiêu chuyện. Dù cô có đau lòng cũng không thể làm được gì cho anh, cũng không biết phải giúp đỡ anh thế nào.

Nhưng, chỉ cần trở thành người đầu tiên hiện lên trong tâm trí anh khi đã chếnh choáng cơn say cũng đã khiến cô vô cùng mãn nguyện.

Chỉ cần anh nhớ đến cô cũng đã khiến cô hạnh phúc lắm rồi.

Bóng đêm yên tĩnh hiện lên ánh đèn leo lét gần như tắt hẳn ở nơi xa, bọn họ ôm nhau không màng đến mọi thứ xung quanh, để đối phương an ủi lẫn nhau. Vì đã quá thấu hiểu nên hai người chẳng cần đến những lời dạo đầu.

Áo sơ mi trên người Úc Thừa đã nhăn nhúm hết cả lại, Hoài Hâm giúp anh thay quần áo, còn cô cũng thay sang đồ ngủ đã được chuẩn bị sẵn ở đây.

Sau khi thay đồ xong xuôi, cô vùi vào lòng Úc Thừa, nhanh chóng thiếp đi.

Trước đây, bọn họ chỉ ôm nhau ngủ sau những lúc mây mưa, hoặc sẽ trở về căn hộ riêng của mỗi người. Đây là lần đầu tiên bọn họ ôm nhau mà không hề có bất kỳ ham muốn thể xác hay ràng buộc thế tục nào. Hai người lẳng lặng ôm lấy đối phương chỉ bởi vì bọn họ cần nhau.

Tờ mờ sáng hôm sau, Hoài Hâm trở mình, gò má vô tình chạm vào chỗ nào đó, cô hơi hé mắt, nhận ra đó là bờ vai của anh. Không ngờ cô lại tì lên hõm vai anh mà ngủ, đúng là chẳng chọn được chỗ nào tốt.

Hoài Hâm khẽ bật cười, chậm rãi khép mắt lại, tiếp tục vùi vào lòng anh, rồi lại nhận ra Úc Thừa hơi cựa quậy, hơi thở ấm áp lướt qua đỉnh đầu, sau đó anh lại ôm cô chặt hơn.

Ngủ nướng thêm hai tiếng nữa, đến gần trưa, cuối cùng Hoài Hâm cũng tỉnh dậy, cô mở mắt ra, nhìn lên trần nhà trắng xoá không chút tì vết.

Một căn phòng cổ điển vô cùng sang trọng nhưng cũng rất xa lạ, toàn bộ nội thất đều bằng da thật, thảm lông với hoa văn tối màu và phức tạp, mọi ngóc ngách đều toát lên vẻ xa hoa và lộng lẫy.

Úc Thừa vẫn còn đang ngủ, Hoài Hâm thức dậy trước anh. Nhớ lại dáng vẻ của anh tối hôm qua, cô biết mấy tuần qua hẳn đã khiến anh cạn kiệt sức lực. Cô hơi chống người dậy, trong tim như có thứ gì đó bị nghiền ép, cô khe khẽ thở dài một hơi.

Hoài Hâm dịu dàng ngắm anh một lúc, khoé môi hơi cong lên -- dáng vẻ im lặng khi ngủ của người đàn ông này cũng đẹp lắm chứ.

Viền cằm góc cạnh, sống mũi cao thẳng, mặt mày anh tuấn, hàng mi vừa dài vừa dày. Hoài Hâm không kiềm lòng được vươn tay ra chạm vào thử, hệt như hai chiếc quạt nhỏ, cô đưa tay lướt qua lướt lại, nghịch đến quên trời.

Nhận ra mí mắt anh hơi động đậy, Hoài Hâm vội vàng dừng tay.

Nhưng nhìn anh cô lại không cầm lòng được, thế là nhoài người đến hôn chụt lên má anh.

Hôn trộm thành công, cô vui đến mức muốn nhảy cẫng lên, đang định lui quân thì bất thình lình, người đàn ông mở choàng mắt, đôi mắt đen láy sáng ngời, ánh mắt sâu thăm thẳm.

"Anh dậy rồi..." Hoài Hâm chưa kịp nói hết câu đã bị anh trở mình đè xuống dưới thân, nhanh chóng chặn lấy môi cô.

Úc Thừa vừa áp lên đã khiến cô không chống đỡ nổi. Hơi thở nóng cháy lướt qua, như thể men say vẫn còn chưa tan hết.

Chẳng mấy chốc dưỡng khí đã bị rút sạch, Hoài Hâm rấm rức cầu xin. Nhận ra anh đang cố ý, cô rụt người sang một bên, không kiềm được sẵng giọng, "Úc Thừa!"

"Sao thế bé?" Tâm trạng của anh rất tốt, ý cười hiện lên bên môi, biết rõ còn cố hỏi.

Đúng là đồ xấu tính.

Nhưng cô lại thích cái xấu ấy của anh, vì cô cũng chẳng ngoan ngoãn gì cho cam.

Hoài Hâm tranh thủ lúc Úc Thừa lơ là mà nhảy xuống giường trốn sang một bên. Chiếc váy ngủ mỏng tang phủ lên trên người, cô hờ hững vẩy tóc, ngoái đầu nhìn anh bằng ánh mắt đưa tình, "Em đi tắm đây."

Cô cứ thế giẫm chân trần lẳng lơ sải bước trên tấm thảm đắt tiền, vòng eo thon nhẹ nhàng đung đưa. Ngay khi cánh cửa phòng tắm vừa khép lại, Úc Thừa cũng chen vào trong. Hoài Hâm vừa xả nước ấm vào bồn vừa cất giọng hỏi anh mà chẳng thèm quay đầu lại, "Anh vào đây làm gì?"

Úc Thừa đứng sau cô vài bước, lười nhác tựa vào một bên ngắm nhìn cô.

Trái lại, cô nhóc này rất biết hưởng thụ, ném một viên bath bomb vào bồn tắm, mặt nước bắt đầu sủi bọt ùng ục, tản ra một màu trắng đục, mấy cánh hoa hồng đặt bên cạnh cũng được rải vào, dập dờn trôi trên mặt nước.

Đúng lúc này, Hoài Hâm xoay người lại, hai tay chống lên thành bồn tắm, mỉm cười lúng liếng nhìn anh.

Hai chân cô bắt chéo, cả người hơi ngả về phía sau, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều dồn hết lên tay vịn kim loại bên thành bồn tắm, bàn chân đầy đặn, mịn màng trắng nõn, mắt cá chân nhỏ nhắn xinh xắn.

Đây có lẽ là tác phẩm khiến đấng sáng tạo hài lòng nhất.

Úc Thừa tiến lên hai bước, đến gần cô hơn.

Nhưng Hoài Hâm không chút hoảng hốt, trái lại còn đắc ý nhướng mày, âm cuối nâng cao, "Em muốn thay đồ."

Úc Thừa bạnh quai hàm, gương mặt lộ ra vẻ nguy hiểm, ánh mắt sẫm lại hơi cụp xuống, "Em thay đi."

Giọng anh hơi khàn, Hoài Hâm đã nhận ra, cô đứng thẳng người, giẫm lên sàn gạch men, thả lỏng vai gáy mang theo vẻ gợi cảm như ẩn như hiện.

Đôi mắt trong veo ánh lên sóng nước lóng lánh, quyến rũ lòng người, "Anh có muốn tắm cùng em không?"

Úc Thừa rủ hàng mi nhìn cô, nở nụ cười hờ hững, "Mới mấy ngày không gặp, em ngứa đòn rồi đúng không?"

Anh cúi đầu, đôi môi lưu luyến bên gò má cô. Mí mắt Hoài Hâm hơi nhấc lên, cô nhìn sang bên cạnh, mặt gương bị hơi nước phủ một tầng sương phản chiếu dáng vẻ khép hờ mắt cười tủm tỉm của người đàn ông.

Úc Thừa kề sát tai cô, cất giọng trầm thấp, "Em bé ơi."

Hơi thở nóng ấm lướt qua, Hoài Hâm giật mình, cố mất thăng bằng trên tay cầm kim loại bên thành bồn tắm, ngã ngửa ra sau rơi vào bồn tắm, nước bắn tung toé.

Cô khe khẽ kêu lên, vài cánh hoa hồng dập dềnh trên mặt nước, cô ngước mắt lên, nhìn Úc Thừa sải đôi chân dài bước vào bồn tắm theo cô.

Lọn tóc rủ trước trán anh đã ướt đẫm, đen nhánh, đôi mắt sâu thẳm như hồ sâu nhìn xoáy thẳng vào cô, tựa như thợ săn đã ngắm trúng con mồi. Hơi nước bốc lên, phủ một lớp sương mờ vây lấy hai người khiến tầm nhìn trở nên mờ ảo.

Khi ở cạnh cô, anh gần như quên hết mọi thứ.

-- Biết bao lớp mặt nạ giả tạo, áp lực buộc bản thân cảnh giác không thể bước nhầm bước, cảm giác nguy hiểm như có lưỡi dao treo lơ lửng trên đầu, tiếng la hét ồn ào đặt cược bên trong sòng bạc, dường như toàn bộ mọi thứ đều bị đánh tan, xoá sạch ngay tại lúc này.

Chỉ còn lại mỗi cô, một mình cô mà thôi.

Say rồi chỉ nhớ đến cô, bây giờ cũng chỉ nhìn thấy mỗi cô.

Dòng nước ấm áp nhẹ nhàng vỗ về, tràn ra ngoài sàn gạch men mới tinh, thấm vào chiếc thảm lông dê đắt tiền. Hoài Hâm vịn vai Úc Thừa tìm lấy môi anh, im lặng bày tỏ nỗi nhớ của mình với anh.

Mặt bể nhấp nhô gợn sóng, hai người quấn quýt hôn nhau say đắm.

Đầu ngón tay Hoài Hâm vô tình chạm phải mép bể bằng sứ mát lạnh, tay cầm bằng kim loại bỗng được phủ thêm một lớp sương mờ. Dòng nước ấm áp lướt qua sống lưng cô, cánh hoa hồng dập dềnh trôi nổi.

Hàng mi dài ướt sũng, tựa như nước mắt đang chực rơi.

Mọi thứ trước mắt gần như hoá thành một màu trắng xoá, hai người bọn họ chỉ nhìn thấy lẫn nhau. Ngay khi nhận được cái ôm siết chặt đầy ấm áp của Úc Thừa, Hoài Hâm chỉ muốn hé môi, ghé vào tai anh nói với anh rằng - Em yêu anh.

Nhưng cô cắn môi, cố gắng ghìm xuống suy nghĩ ấy.

-- Cô không muốn chịu thua.

Tắm xong lại ngủ một giấc, đến khi tỉnh dậy đã là đầu giờ chiều, cô nghe thấy tiếng Úc Thừa dịu dàng gọi cô, "Em bé ơi."

Hoài Hâm mơ màng đáp lại, cô được anh cho uống nước ấm trước, sau đó bên môi chạm vào một chút ngọt ngào, là miếng trái cây được anh dùng nĩa nhựa xiên vào rồi đút cho cô. Người đàn ông cầm một cái đĩa, trên đó có xoài, kiwi đã được cắt sẵn, và cả dâu tây đã được rửa sạch.

Cả buổi trưa không có cái gì bỏ bụng, Hoài Hâm hé môi son, mặc anh dịu dàng đút cô ăn vài miếng.

Vị ngọt mát lạnh của miếng trái cây trượt xuống cổ họng vô cùng dễ chịu, Hoài Hâm tỉnh táo đôi phần, cô hơi nhấc mí mắt, nằm trên giường nhìn anh chăm chú.

Khoé mắt vẫn còn vương chút mơ màng, cô lúng liếng nhìn anh, thỏ thẻ, "Xem ra, anh đúng là nhớ em dữ lắm đây."